Mật Mã Zero

Chương 26



Sư phụ ra ngoài đến tận quá giờ Ngọ mới trở về. Trên người, bộ đồ ngủ lúc trước đã được thay bằng chiếc sơ mi trắng, cổ quấn một chiếc khăn cách điệu thanh thoát. Bên ngoài là chiếc vest tailcoat bằng kaki đen nhẹ, kết hợp cùng quần vải Tweed màu tro ôm gọn cơ thể, khiến dáng vẻ sư phụ trông chẳng khác nào một siêu mẫu với đôi chân dài miên man. Tiếng guốc công sở khựng lại ngay khi bắt gặp Hắn đang lạch cạch gì đó trên thớt.

- Làm cái gì vậy? lại đói rồi à?

Sư phụ bước đến gần, ánh mắt dõi theo từng động tác của hắn. Hắn đang băm nhuyễn những lát hành tây, cho gọn vào chiếc bát, còn trên bếp một nồi nhỏ đang sôi sùng sục, khói trắng nghi ngút bốc lên.

Hắn đưa tay vặn nhỏ nhiệt độ trên bếp hồng ngoại, thản nhiên đáp:

– Nấu cho Kẹo Dừa tí cháo thôi!

Sư phụ không hỏi thêm, vừa định quay người bước lên khu nhà ba gian thì hắn gọi giật lại:

– Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi phải ra ngoài một lát. Cô mang cháo lên cho Kẹo Dừa ăn giúp tôi.

Sư phụ liền mở chiếc túi xách da cá sấu trắng đang vắt nơi khủy tay, lấy ra chìa khóa chiếc Ferrari đưa cho hắn. Rồi cô ném chiếc túi vào ghế massage phía xa, cởi bỏ áo khoác, cô cũng ném luôn như vậy…quay lại xắn tay áo sơ mi tiến vào bếp.

Hắn cầm lấy chìa khóa, rảo bước thật nhanh ra cửa. Sư phụ hơi nghiêng đầu liếc theo. Đã nhiều năm rồi hắn không trực tiếp cầm lái, nay lại thấy… quả thật lạ.
Cô mở nắp nồi, bên trong là cháo trắng sánh mịn. Múc một thìa nhỏ đưa lên miệng nếm thử, khẽ gật gù. Vẫn là hương vị ấy – hắn nấu ăn lúc nào cũng hợp khẩu vị, chẳng khác gì ngày trước.

Việt Trinh ngồi dựa lưng vào thành giường của hắn, chiếc chăn kéo cao đến tận cổ. Trong tay cô là chiếc điện thoại, khóe môi khẽ chúm chím nở nụ cười, thỉnh thoảng lướt chậm rãi qua từng bức ảnh trong album.

Trong đó hiện lên hình ảnh một nam nhân với gương mặt tròn béo, chiếc cổ ngấn mỡ, dáng người vừa cao lớn vừa mập mạp, hoàn toàn khác biệt so với thân hình cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc và quyến rũ của hắn ở hiện tại.

Cô vốn đã rất cao, tận 1m75, vậy mà khi đứng cạnh hắn, dáng người cao lớn ấy khiến cô chỉ vừa ngang tầm mắt. Vào mục Photo trong bộ lưu trữ đám mây, Việt Trinh kiên nhẫn kéo ngược về mốc thời gian năm 2021–2022, tìm lại những bộ sưu tập ảnh đã phủ bụi ký ức.

Ánh mắt cô bỗng sáng lên khi dừng lại ở một bức hình: một chàng thanh niên cao lớn, điển trai, khoác chiếc áo da biker, hai tay đút sâu vào túi áo, toát lên vẻ lạnh lùng tự tin. Bên cạnh hắn là một cô gái rạng ngời trong trang phục lễ tốt nghiệp cấp hai, trên tay cầm tấm bằng của một trường trung học cơ sở ở Mỹ. Người đó không ai khác chính là cô và Hắn bây giờ.

Cô bất giác nổi da gà, ngón tay run rẩy phóng to gương mặt hắn trên màn hình… miệng thảng thốt, lắp bắp:

- Không thể nào… sao lại như thế được?

Việt Trinh vội nhổm dậy, ngồi thẳng lưng, hai tay thoăn thoắt kéo nhanh xuống những năm cũ hơn. Vẻ mặt cô dần biến sắc, ánh mắt hoảng hốt khi dừng lại ở một tấm ảnh cách đây đã 7 năm—đúng vào thời điểm cô vừa nhập học trung học cơ sở trường Phillips Exeter Academy tại Châu Mỹ

Cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng. Hai tấm hình quá khứ xa xăm và một hiện tại trước mắt… gương mặt anh vẫn y nguyên, không hề có lấy một dấu vết của thời gian. Cô than thầm:

- Không thể nào…!

Cô rùng mình, anh ấy đã 29 tuổi rồi, vậy mà dung mạo chẳng khác gì khi xưa. Không lẽ… một con người có thể trẻ lâu đến mức ấy sao?

Mồ hôi túa ra ướt đẫm qua từng lỗ chân lông trên cánh tay, trái tim Việt Trinh đập dồn dập như tiếng trống thúc quân. Một nỗi kinh hãi cực độ bao trùm lấy cô.

- Rốt cuộc Xoài Non, anh là người như thế nào? – Câu hỏi vang lên trong đầu, nặng nề và đáng sợ.

Giờ phút này, cô mới thật sự cảm nhận rõ rệt. Cuộc sống trong ngôi nhà này chẳng khác nào màn đêm bí ẩn bao phủ. Bất giác, cô nhận ra mình chẳng hề biết gì về thân thế của anh.

Mười năm trôi qua, từ khi cô và Xoài Non ở bên nhau, cô mới giật mình nhận ra tất cả những gì mình biết về anh đều mơ hồ. Cuộc sống quanh anh, bạn bè, công việc… tất cả chỉ như một màn sương mờ không thể chạm đến.

Còn cô, chỉ là một cô gái năm nào được anh đón về từ trung tâm trại trẻ mồ côi của trường dòng Nữ tu Bon Secours tại Châu Âu. Một thân phận nhỏ bé, cô chưa dám tìm hiểu đến sự thật về anh…

Nhưng lúc này, khi cô yêu anh, cô mới chú ý nhiều ẩn số sâu thẳm chưa được hé lộ, khiến cô không biết được việc đơn giản nhất - anh là một bác sĩ.

Cô chợt nhớ lại những lời nói, những cử chỉ, cả ánh mắt của sư phụ trước sự thay đổi vóc dáng của Xoài Non hôm qua, rồi cả cách người am hiểu tình trạng của anh sáng nay. Sự quen thuộc ấy khiến cô rùng mình.

Trong khoảnh khắc, Việt Trinh bỗng cảm nhận mình như một kẻ xa lạ. Đã đôi lần, từ hồi còn học cấp 3, cô từng tự hỏi bản thân..anh sống bằng nghề gì? Anh làm gì khi mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, rồi bất chợt biến mất một số ngày, thậm chí vài tuần liền mới quay trở về. Tuy vậy, của cải vật chất trong nhà - chi phí sinh hoạt cô đều cảm thấy chưa từng có phút giây thiếu thốn.

Những khoảng trống anh đi xa đấy, người kề cận bên cô luôn là sư phụ hoặc vài người bạn nữ đồng nghiệp của anh. Sự xuất hiện của họ, vô hình trung, lại khiến cô chẳng có một giây phút cảm thấy cô đơn - khiến bản thân rảnh rỗi ngẫm nghĩ sâu xa.Tất cả họ như cố tình che lấp đi sự vắng mặt của anh trong ngôi nhà này — một sự sắp đặt có chủ đích.

Anh có một lối sống khép kín, giản lược đến lạ kỳ. Không phô trương, chẳng ồn ào, thậm chí ngay cả một chiếc ô tô bình thường cũng không có, chứ chưa nói đến những siêu xe như sư phụ. Bạn bè của anh, ai nấy đều sống sung túc, đầy đủ, điều kiện chẳng thiếu thứ gì. Ấy vậy mà bên cạnh họ, cô vẫn cảm nhận được sự tôn trọng mà họ luôn dành cho anh, và sự kính nể ấy còn lan sang cả cô — một người “em gái” của anh.

Một tiếng gọi vang lên khiến cô giật mình bừng tỉnh — giọng sư phụ.

– Việt Trinh…!

Cô khẽ đáp, giọng còn lúng túng:

– Em ở đây!

Vừa định bước ra mở cửa phòng của hắn thì sư phụ đã chủ động đẩy cửa bước vào. Trên tay người là một chiếc khay thức ăn: một bát cháo to còn bốc khói nghi ngút, kèm theo ly nước cam nóng ấm và vài món bánh ngọt. Chiếc khay trông cồng kềnh, nặng nề, vậy mà sư phụ lại nâng lên chỉ cần một tay, nhẹ tênh như chẳng hề tồn tại.

Cô toan đi ra đỡ cho sư phụ, nhưng người khẽ cười bảo cô ngồi xuống. \

Chiếc khay được đặt cạnh cô, sư phụ ngồi xuống kế bên..nhìn cô một khắc, ánh nhìn có cảm giác đang thắc mắc ở cô một điều gì đó. Phải chăng Việt Trinh đang trên giường của anh ấy mà không bên phòng cô?

Ý nghĩ đó khiến Việt Trinh thoáng đỏ mặt, ngượng ngập. Cô khẽ cất lời, giọng nhỏ nhẹ như muốn thanh minh:

- Sư phụ..người thấy lạ… khi em nằm trên giường anh ấy sao?

Đài Trang nhoẻn miệng cười, nụ cười hào sảng, thoải mái như chẳng có gì đáng bận tâm:

– Có gì mà lạ? Ta ở bên em từ nhỏ, em thế nào với cậu ta… và cậu ta thế nào với em, ta lại không biết sao?

Trinh thẹn thùng lưỡng lự..có lẽ sư phụ vẫn nghĩ mối quan hệ hai người như xưa..cô len lén nhìn như đứa trẻ đang hối lỗi với một vị người lớn trước mặt.

- Sư phụ.. em và anh ấy…. không còn.. như xưa.

Đài Trang lạnh băng, không biểu lộ cảm xúc trước lời nói của cô bé, hai tay nắm lấy cổ tay cô bé ngửa ra, đặt hai ngón tay lên đấy, cảm giác như cô đang ngầm bắt mạch.

- Việt Trinh, ta hiểu cậu ấy hơn ai hết trên tất cả. Cậu ta là một tên khốn lạnh lùng, sống rất cổ hủ. Chỉ có em là người con gái duy nhất hắn có thể chung chăn gối. Không phải vì em là em gái.

Mặc dù đã chuyển bị tâm lý sư phụ đã biết đêm qua hai người ngủ chung giường, nhưng nghe những lời thẳng tuột của sư phụ, cô vẫn cảm thấy xấu hổ bội phần.

- Dạ..vì sao thế sư phụ?

Sư phụ đã bỏ ngón tay rời xa, khẽ cầm chiếc bát cháo lên trên miệng thổi, đôi môi tươi tắn của người đang làm nguội thìa cháo một vài hơi rồi khẽ đưa đến gần miệng Trinh..

Cô cuống cuồng, vừa ngượng vừa bối rối vì sự quan tâm ấy.

- Sư phụ để em..

Đài Trang lừ mắt, vẫn đưa thìa cháo đến sát mặt cô.

- Há mồm ra, đâu phải ta chưa từng làm thế này..

Việt Trinh biết tính sư phụ.. cô cũng không ngại ngùng mà đưa miệng ra đón lấy.

- Sư phụ, cháo người nấu ngon quá!

Đài Trang lại thong thả hớt thêm một thìa, đưa lên thổi nguội, môi khẽ cong cười:

- Thảo mai vừa thôi!! là cậu ta nấu cho em đấy.

Việt Trinh khựng lại, thìa cháo còn chưa kịp nuốt hết đã như mắc lại nơi cổ họng. Cô đưa mắt nhìn sang sư phụ, bắt gặp ngay ánh nhìn nửa cười nửa trêu chọc của người. Má cô nóng ran, lòng thầm tự trách sao bản thân lại hớ hênh đến thế.

- Anh ấy..đâu rùi mà lại để sư phụ mất công lên đây?

Đài Trang nhướng mày, khẽ nghiêng người tựa sát lại, như muốn nhìn sâu vào đáy mắt Trinh.

- Con nhóc này.. giờ không cần ta nữa hả?

Trinh biết mình vừa lỡ lời, vội vàng nghiêng người, khẽ nhoài đầu tựa lên đùi sư phụ, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con mèo con biết mình vừa phạm lỗi. Mùi hương dịu nhẹ từ làn vải áo sơ mi cùng hơi ấm quen thuộc khiến cô thấy an lòng phần nào.

Đài Trang nhìn xuống, khóe môi hiện lên nụ cười đầm ấm. Cô gái bé nhỏ này, từ thuở bé thơ đã theo bên mình, nay lại trưởng thành, vẫn giữ sự hồn nhiên xen lẫn yếu mềm khiến người khó lòng nghiêm khắc.

Sư phụ khẽ đưa tay, vắt gọn vài lọn tóc xõa lòa xòa trên bầu má non nớt, nhẹ nhàng gài chúng ra sau vành tai mảnh mai. Động tác ấy, vừa tự nhiên vừa trìu mến, như một người mẹ nâng niu đứa con gái, lại phảng phất chút dịu dàng của một người chị với đứa em gái ngây thơ…Giọng cô nhẹ tựa hương gió mùa thu.

- Việt Trinh, cậu ta cũng là một thanh niên, sinh lý cũng rất bình thường, nếu cậu ta không có ham muốn nhục dục của nam nữ như bao người khác với em, cậu ta đã không để em có những cư chỉ thân mật như vậy. Dù danh nghĩa là anh em cùng một nhà. Nhưng cả hai không phải máu mủ họ hàng gì cả. Nên nếu xảy ra chuyện đó, âu cũng là bản năng của cậu ta bên người mình yêu mà thôi. Cậu ta đã có thể gần gũi em như thế, thì cậu ta cũng đã nghiêm túc xác định tương lai với em rồi.

Việt Trinh hiểu lời sư phụ nói, khẽ cúi đầu, trong tim bất giác dâng lên hình ảnh sáng nay khi Xoài Non nhẹ nhàng thay xiêm y cho cô. Từng động tác của anh, từng ánh mắt lặng lẽ mà dịu dàng, tất cả như lời tỏ bày không thành tiếng. Trái tim cô tự khắc hiểu.

- Sư phụ..em và anh ấy.. chưa có.. chuyện đó đâu.

Câu nói vừa dứt, cô lại ôm chặt lấy eo sư phụ, vùi đầu vào lòng người, đôi gò má nóng bừng bẽn lẽn.

Đài Trang vuốt nhẹ lên gò má mịn màng của cô bé trong lòng một cách trìu mến.

-Trinh…. ta bên em từ tấm bé ta hiểu.. và ta cũng bên cậu ta từ lúc nhỏ, nên ta biết…. Cậu ta rất thật lòng với em. Không phải vì tình cảm gắn bó anh em đơn thuần. Mà đó là một thứ tình cảm nam nữ muốn có của một gia đình với những đứa con chung. Chuyện đến sớm hay muộn, tất cả là do hai người.

Việt Trinh nghe vậy, đôi mắt thoáng ngơ ngác. Cô ngẩng đầu nhìn sư phụ:

- Người bên anh ấy từ nhỏ sao??

Đài Trang tự khắc trầm ngâm..cảm xúc cô lúc này thật khó diễn tả. Cô bé này giờ thân phận đã khác, không còn như một đứa em gái đơn thuần của cậu ta. Cô gái này, đã dần khẳng định một vị thế trong lòng hắn và đã đủ tư cách quyền lực được biết nhiều hơn. Lưỡng lự một thoáng cô mới nói.

- Việt Trinh..giờ thân phận em đã khác rồi..nên ta sẽ cho em biết một số điều em cần phải biết, để chấp nhận và đương đầu với nó. Nhưng mọi thứ cần thời gian để em đón nhận nó một cách từ từ. Không thể ngay một lúc mà em có thể hiểu được.

Trinh nhìn vào đôi mắt của sư phụ, thấy trong đó một lời cam kết im lặng: người sẽ không để cô một mình. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy bức màn bí ẩn phía sau Xoài Non dày hơn trước, và con đường phía trước—dù có sư phụ kề bên—vẫn đầy những bước đi cần cô quyết đoán.

Hiểu được tâm trạng của cô bé trước mắt. Sư phụ khẽ nói..

- Ta và Lão Nhị của em lớn lên cùng nhau. Nhờ có gia đình cậu ấy mà gia đình ta mới tìm được chút yên ổn. Hồi đó, khi ta mới chỉ bảy, tám tuổi, gia đình ta luôn bị các gia tộc quyền quý trong vùng ức hiếp, đánh đập. Ta biết cha rất thương con, nhưng ông không đủ sức để bảo vệ ta, vì chúng ta quá nhỏ bé trong xã hội đầy chèn ép ấy. Một lần, ta bị lũ trẻ con nhà giàu đánh đến ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, ta thấy Lão Nhị ngồi bên. Lúc ấy cậu ta chỉ mới bốn, năm tuổi, nhưng chiếc áo trên người đã được cởi ra đắp lên cho ta, còn bản thân cậu thì ngồi trần. Nhờ chiếc áo mang gia huy của một gia tộc tuyệt đối quyền thế, từ đó về sau, mỗi khi khoác nó trên người, không đứa trẻ nào dám bắt nạt ta nữa. Dần dần, cha của Lão Nhị đưa cả gia đình ta về sống trong trang viên của họ. Từ đó, chúng ta được ăn no, mặc ấm, sống những ngày bình yên. Cuộc đời ta như được tái sinh lần nữa.

- Lão Nhị chưa bao giờ coi ta là kẻ thấp kém. Cậu ấy luôn xem ta như một người chị tâm giao, thường hay tâm sự và chia sẻ với ta bất cứ thứ gì cậu có. Có một lần khi ta được 12 tuổi, ta đánh bạo hỏi: " Cậu có thích tôi không? Có thể lấy tôi làm vợ được không?”… Em có biết cậu ấy đã trả lời thế nào không?

Việt Trinh ngẩn ngơ không đáp.. lòng cô giờ chợt hiểu sao sư phụ và anh lại có sự gắn kết sâu đậm đến vậy.

Sư phụ khẽ cười:

- Vợ chồng nếu không hợp có thể rời xa nhau, nhưng người thân trong gia đình thì dẫu có thế nào cũng không thể bỏ được nhau. Chị muốn cái nào? - Đó là câu trả lời lúc 10 tuổi của Lão Nhị đấy.

Nghe đến câu trả lời của anh ấy năm nào, tim Việt Trinh bỗng đập chậm lại. Câu nói tưởng chừng đơn giản, ngây thơ của một đứa trẻ mười tuổi, giờ đây lại gieo vào lòng cô một nỗi sợ mơ hồ.

Cô thoáng rùng mình, nghĩ đến chính mình và anh. Nếu một ngày nào đó, giữa cô và anh thực sự trở thành vợ chồng, liệu tình cảm ấy có đứng vững trước sóng gió? Lỡ đâu, như những cặp vợ chồng khác trên đời, vì bất đồng, vì biến cố mà chia xa… thì sợi dây gắn bó sâu đậm từ thuở nhỏ giữa anh và sư phụ vẫn còn nguyên vẹn, còn cô thì trở thành người dư thừa, kẻ ngoài cuộc.

Trong lúc tâm trí trôi dạt theo dòng suy nghĩ mông lung, lời nói bật ra khỏi môi cô như thể đó không phải do lý trí kiểm soát, mà chính là tiếng lòng muốn thoát khỏi sự kìm nén:

– Vậy còn em thì sao? anh ấy coi em là gì?

Âm giọng run run, khẽ như hơi thở, nhưng cũng đủ để khiến không gian tĩnh lặng bỗng rung động. Sau câu nói ấy, Việt Trinh mới giật mình, hốt hoảng vì chính sự yếu mềm của bản thân đã lộ ra. Cô ngẩng lên, rồi lại cúi gấp xuống, như sợ bắt gặp ánh mắt của sư phụ sẽ nhìn thấu tất cả những bất an trong mình.

Sư phụ đưa bàn tay của mình khẽ nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng nói rõ từng câu như muốn khắc sâu tâm can cô:

- Em là người con gái duy nhất trên cõi đời này, mà cậu ta có thể sẵn sàng chết vì em. Đấy là lời cậu ta đã trực tiếp nói với ta như vậy. Và bây giờ ta cũng có thể nói.. ta cũng sẽ sẵn sàng hy sinh vì em.

Việt Trinh thoáng sững sờ, mắt mở to, tim đập thình thịch. Giọng cô run run, vừa dè dặt vừa chân thành..

– Sư phụ… vì sao người lại đối xử tốt với em như thế?

Đài Trang khẽ khựng lại, rồi bật cười dịu dàng. Nụ cười ấy vừa như thương, vừa như trách một đứa trẻ ngây thơ. Nâng tay vuốt những sợi tóc rối trên gương mặt tuyệt trần của Việt Trinh, sư phụ nhỏ giọng đáp, dứt khoát mà ấm áp:

– Vì em là chủ nhân của ta.