Nước trong bồn tắm hơi lạnh còn vương lại nhưng dần bị xua tan bởi hơi ấm của hai cơ thể quấn chặt vào nhau. Việt Trinh áp má vào ngực hắn, từng nhịp tim đập mạnh mẽ vọng thẳng đôi tai cô.
Mái tóc ướt của cô bết lại, dính vào gương mặt hắn. Cô nhắm mắt, đôi hàng mi run run, môi vẫn chưa dứt khỏi hơi thở nồng nàn kia. Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô. Mỗi cử động của hắn như đốt cháy cả vùng da thịt đang tiếp xúc.
Việt Trinh run lên, cắn nhẹ bất cứ nơi nào mà đôi môi cô có thể chạm tới, như muốn hòa mình trọn vẹn trong hình hài ấy.
Mười năm gắn bó trong danh nghĩa anh em giờ phút này vụn vỡ, thay vào đó là thứ tình cảm mãnh liệt, không còn có thể che giấu. Trong ánh mắt hắn, Việt Trinh không còn là cô bé ngày nào, mà là một thiếu nữ rực rỡ đang bùng cháy khao khát được yêu. Còn trong tâm trí cô, hắn không phải là người anh trai che chở thuở nào, mà là người đàn ông duy nhất mà trái tim cô chọn.
Cả hai hòa vào nhau, như thể chỉ có vòng tay này mới có thể tồn tại, như thể ngoài kia cả thế giới đã biến mất.
Rất lâu sau… cô khẽ bật cười khúc khích:
– Chúng ta phải nằm bất động thế này đến bao giờ? Nhỡ sư phụ về gặp cảnh này chắc em chui xuống lỗ vì xấu hổ mất.
Hắn khằng khặc cười:
– Thế em nghĩ sư phụ ngủ trên giường em mà chăn chiếu lạnh ngắt trong tiết trời thu này, cô ta không thừa hiểu đêm qua em đã ngủ đâu sao?
Cô khẽ ngẩng mặt, đôi mắt long lanh lấp lánh ánh nước, vừa như thẹn thùng vừa như bất lực, giọng nhỏ như hơi thở:
– Biết là vậy… nhưng nếu lỡ thật thì sao?
Hắn cúi xuống, chạm môi lung tung lên gương mặt cô. Giọng hắn trầm khàn, pha lẫn ý cười:
– Vậy thì để ta nói với cô ấy rằng… từ nay, ta sẽ không để em ngủ một mình thêm đêm nào nữa.
Trái tim Việt Trinh bất chợt thắt lại, ngực dâng tràn cảm giác ngọt ngào vừa run rẩy. Cô nhắm mắt, lặng im vài giây rồi khẽ cắn môi, nửa như trách móc, nửa như nũng nịu:
– Anh đúng là đồ đê tiện mà… những lời như thế dám nói ra với sư phụ sao…
Cứ thế, hai trái tim lần đầu được thổ lộ, vừa rộn rã vừa dịu dàng, đan xen trong những tiếng khúc khích trêu đùa.
Một lúc lâu sau, Việt Trinh kể cho hắn nghe về buổi sáng hôm ở trường, về lần va chạm với Hà Lan và Văn Quyền, rồi cả khoảnh khắc công an xuất hiện để đưa cô đi. Cô không quên nhắc đến sự quả quyết đầy ấm áp của cô giáo Hậu và thầy Lê Sảng khi đứng ra bảo vệ mình, cũng như sự xuất hiện bất ngờ của sư phụ ngay trước mặt hai viên cảnh sát. Việt Trinh chậm rãi thuật lại từng chi tiết, từ những lời đối thoại tại sở cảnh sát cho đến sự xuất hiện của cô giáo Hậu tại đồn, đến bữa cơm trưa thân tình mà cô giáo Hậu, sư phụ và cô cùng chia sẻ.
Cô nhí nhảnh nhìn hắn thách đố:
– Anh thử đoán xem sao sư phụ lại biết em như thế mà đến trường?
Hắn nhếch mép vì kết quả quá đơn giản:
– Là Tiểu Bạch thông báo chứ ai…
Rồi hắn trầm ngâm chợt lên tiếng:
– Hai thầy cô của em là người tốt, nhưng em cứ thanh thản nghĩ rằng, với tính cách bộc trực của họ thì không phải việc của em, mà sau này bất kỳ việc gì khác, họ cũng sẽ đụng chạm lợi ích nhóm quyền lực ở trường thôi. Chẳng qua việc của em xảy ra sớm hơn khi em có thể nhìn thấy kết quả của họ như bây giờ. Việt Trinh thẫn thờ, nỗi lo âu khắc khoải lại hiện hữu trong tâm trí cô:
– Vậy chúng ta có phải nợ họ ân tình không anh?
Hắn đồng tình rồi đột ngột nhấc bổng cô lên khỏi mặt nước:
– Đúng vậy, chúng ta nợ họ một ân tình. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ báo đáp họ.
Việt Trinh thảng thốt, khi cơ thể cô vẫn cứng đờ:
– Anh cử động được rồi sao…??
Hắn cười ranh mãnh:
– Từ lúc nãy rồi… nhưng anh muốn bên em một lúc nữa. Giờ phải đưa em về phòng thôi, em không thể ngâm mình lâu hơn được nữa.
Cô chợt sực nhớ ra hắn vẫn đang trần trụi, gương mặt đỏ bừng, vội nhắm chặt mắt lại rồi la oai oái:
– Anh không thể trần như nhộng mà chạy ra ngoài thế được! Camera vẫn đang mở đấy, lỡ sư phụ vô tình nhìn thấy thì biết giấu mặt vào đâu? Mau mặc đồ vào đi… đồ gớm ghiếc!
Hắn bật cười giòn, rồi nhấc cô lên. Một tay nâng dưới bờ mông mềm mại, tay kia với lấy chiếc khăn bông lớn. Đặt cô tựa nhẹ lưng vào tường phòng tắm, hắn quấn khăn quanh hông mình, rồi dịu dàng phủ thêm một chiếc khăn khác lên người cô. Mặt Việt Trinh đỏ rực như ánh nắng thu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi khẽ run run.
Hắn bế cô lên, từng bước chậm rãi hướng về khu nhà ba gian. Cánh tay cô buông thõng vô lực, nếu còn chút sức, hẳn cô đã vòng qua cổ hắn để được ôm trọn niềm vui.
Khi đi ngang hành lang nối liền hai gian nhà, nắng vàng hắt xuống, rọi sáng gương mặt điển trai của hắn. Khoảnh khắc ấy khiến tim cô run lên một nhịp, lồng ngực dâng trào cảm giác hạnh phúc đến lạ thường. Tất cả như một giấc mơ, mong manh mà ngọt ngào, khiến cô chẳng dám tin đó là sự thật.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường phòng hắn, rồi vội vàng kéo tấm chăn phủ kín người cô. Chưa yên tâm, hắn lại tất tả chạy sang phòng bên, ôm hết cả chăn ga mang về, cẩn thận đắp thêm cho cô một lớp nữa. Cảnh tượng hắn cứ nhông nhông đi đi lại lại, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên hông, khiến cô không nhịn được, khẽ bật cười:
– Mau làm gì đi, không em làm ướt hết chăn ga của anh bây giờ đấy! – cô giục, giọng pha chút nũng nịu.
Nghe thế, hắn liền xoay người mở tủ, vội vàng túm lấy một bộ quần áo chẳng buồn nhìn kỹ. Chỉ một lát sau, hắn quay trở lại với bộ đồ rộng thùng thình, lủng lẳng trên cơ thể cường tráng, càng làm cô phì cười nhiều hơn, hai má hồng thêm vì khung cảnh vừa vụng về vừa ấm áp ấy.
Trên tay hắn là bộ quần áo thun dày của cô, hắn đưa lên một vật khiến cô há hốc mồm, lắp bắp không lên lời:
– Anh cầm bộ nội y của em làm gì?
Hắn lấp lửng:
– Anh phải thay quần áo cho em, nhưng tay chân em không cử động được, mà anh cũng không còn sức lực mấy, nên sẽ dùng kéo cắt quần áo cho nhanh. Em phải mặc nội y vào, nó sẽ giữ ấm cho em nhanh hơn.
Cô đỏ mặt khi nghĩ tới cảnh sắp diễn ra. Nhưng cũng thấy thương hắn khi phải bế cô về đây trong khi không khỏe mạnh gì… Cô lắp bắp thẹn thùng:
– Anh… làm gì… làm đi… không ướt hết ga giường bây giờ.
Hắn nhanh chóng đóng cửa, rồi đặt quần áo của cô phân loại từng cái riêng biệt lên trên mặt giường.
Rất nhanh hắn đến bên cô cởi bỏ chiếc khăn trong khi vẫn lót bên dưới. Cô rên nhẹ một tiếng khi hắn bất chợt đặt vào đôi môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cô nhắm nghiền mắt xấu hổ, chưa lúc nào cô thấy căn phòng sáng sủa như lúc này.
Rất nhanh hắn đã cắt bỏ hết chiếc áo bên ngoài, rồi đến chiếc áo nội y bên trong, hắn dùng ngón tay khẽ nâng hai quai áo rồi lựa chiếc kéo cắt rất thành thục.
Xong phần ngực trên, hắn tỉnh bơ lấy chiếc khăn vừa quấn xong lau cho cô khắp cơ thể và hai bên cánh tay, xong nhanh chóng đắp lại cho cô chiếc chăn mỏng. Khi hắn đưa tay xuống chiếc quần short bò ướt đẫm… cô cắn chặt môi, thời khắc quý giá nhất trong đời cô đã đến, nơi thầm kín nhất của người con gái đã phô bày trước mắt hắn.
Hắn cẩn thận phủ chăn kín người cô, rồi dịu dàng lau khô những giọt nước còn vương trên làn da mềm mỏng. Mỗi cử chỉ đều nhẹ nhàng đến mức khiến cô thấy như mình đang được nâng niu trong vòng tay của một bờ che chở trọn đời.
Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai, giọng thủ thỉ ấm áp:
– Cơ thể vợ anh đẹp lắm…
Khoảnh khắc ấy, trái tim Việt Trinh chợt vỡ òa. Cô cảm nhận rõ niềm hạnh phúc dâng tràn, lan tỏa khắp cơ thể, như thể từ đây thế giới chỉ còn lại hai người, và tình yêu ấy là điều duy nhất đáng để tin tưởng.
Hắn khẽ nâng cô dậy trong chiếc chăn cuốn tròn rồi ngồi ra sau cô, dựa lưng cô vào bầu ngực rắn rỏi của hắn.
Hắn khẽ nâng hai cánh tay cô chạm vào nhau, hướng vuông góc ra phía trước mặt cô. Rất nhanh hai quai áo nội y đã được lồng gần sát đến khuỷu tay cô. Chiếc chăn quấn ngang ngực được kéo xuống dưới bụng, phần trên của cô lõa thể nhưng rất nhanh chiếc áo nội y đã che hết những gì nhạy cảm nhất. Chiếc khuy áo phía sau lưng chưa kịp đóng thì hắn đã mặc cho cô xong cái áo phông ngang người, chỉ chờ cài xong nội y là chiếc áo sẽ gọn gàng.
Cô ngạc nhiên buột miệng hỏi hắn:
– Sao anh thuần thục mặc quần áo cho con gái quá vậy? Anh mặc cho bao nhiêu người rồi đúng không?
Hắn chợt im lặng giây lát… rồi nghiêm túc nói:
– Nếu anh nói với em anh là bác sĩ, em có tin không?
Cô khẽ nghiêng đầu, muốn nhìn hắn nhưng không thể vì cơ thể vẫn không thể động đậy:
– Bác sĩ gì anh chứ… có bao giờ em thấy anh đi làm đâu, toàn ru rú ở nhà. Nói ngay… anh thành thục như thế này là do anh quen làm cho nhiều người con gái rồi đúng không?
Hắn đặt cô nằm xuống, sau khi chỉnh tề xong lớp áo bên trong và ngoài, kéo tấm chăn lên tận cổ cho cô. Vừa ngồi xuống đuôi giường, đã bắt gặp ánh mắt cô nhìn xoáy vào mình, vừa nghi ngờ vừa hờn giận. Cô gằn giọng, má ửng hồng, hàng mi run run vì xấu hổ lẫn ghen tức:
– Nói… anh thành thục thế này là vì sao?
Hắn tủm tỉm khi bắt đầu nới lỏng vòng quấn của chiếc chăn phía chân cô cho rộng ra, tay hắn luồn vào chân cô:
– Để anh làm cho xong rồi anh sẽ nói. Nhanh không lạnh…
Cô thấy hắn đánh trống lảng, cô gắt lên, giọng nghiêm túc rõ ràng:
– Anh không nói thì đừng động vào người em. Buông em ra… đồ dâm tặc kia.
Rất nhanh chiếc quần nội y đã được hắn luồn vào hai chân và kéo lên sát vòng eo cho cô. Thấy hắn đã xong được việc “nhạy cảm” nhất mà cô chưa nhận được câu trả lời, cô gào lên bất mãn tuyệt vọng:
– A… a… tên Xoài Non đáng ghét kia… anh đã làm thế này với bao nhiêu người rồi hả?
Chiếc quần dài bằng lông ấm được kéo dần lên. Cô ứa nước mắt gào to tủi hờn… hai hàng lệ dàn dụa đôi mi.
Mọi việc đã xong, hắn chỉnh lại chiếc chăn cho cô nằm tư thế thoải mái nhất. Rồi hắn cũng tự khắc nằm trong chăn cạnh cô, đặt cánh tay lên ngang cổ Việt Trinh, hắn kéo cô ôm trọn trong vòng tay của hắn.
Cô bất lực khóc rưng rức trong lồng ngực của hắn. Tủi thân ghen tức…
Hắn khẽ siết chặt vòng tay, ôm trọn cô vào lòng rồi thủ thỉ, giọng vừa dịu dàng vừa dỗ dành:
– Tin anh đi… một bác sĩ khi cấp cứu sẽ chẳng còn phân biệt nam hay nữ. Để giành giật sự sống, quần áo bệnh nhân bắt buộc phải được cởi bỏ chỉ trong chớp mắt.
Nghe hắn nói vậy, lòng Việt Trinh khẽ rung động. Những giọt lệ còn vương trên hàng mi cong run run, nửa tin nửa ngờ. Lý lẽ của hắn nghe ra xuôi tai, nhưng nỗi hờn ghen trong tim vẫn chưa chịu buông. Giọng cô run run cất lên:
– Anh… anh thật sự là bác sĩ chứ?
Hắn nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai:
– Đúng vậy, anh là bác sĩ.
Ánh mắt cô dần dịu lại, sự nghi hoặc cũng vơi bớt. Hơi ấm từ vòng tay hắn truyền sang, khiến cơ thể vừa được thay quần áo ấm khi nãy như bừng lên sức sống. Cô khẽ thủ thỉ:
– Xoa tay chân cho em đi… cho máu mau lưu thông… em muốn tự mình ôm anh.
– Không được. Em đang lạnh thế này, nếu xoa mạnh, khí huyết dồn nhanh về tim, càng dễ nhiễm lạnh cơ quan trung tâm. Mạch máu vốn đang co cứng, càng dễ tổn thương. Như thế này là tốt nhất rồi, để anh ôm em, cơ thể em sẽ sớm thích nghi. Tin anh đi. Cô bất giác mỉm cười, nhận ra trong giọng hắn toát lên sự chắc chắn của một người bác sĩ. Mọi hờn ghen phút chốc tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và tin tưởng:
– Vâng… em hiểu rồi, thưa bác sĩ.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau cơ thể cô ấm dần trở lại, tay chân cũng đã cử động được. Hắn đỡ cô ngồi dậy, tựa lưng vào gối nơi đầu giường. Vừa làm, hắn vừa giải thích:
– Ngồi thế này, phần bên dưới sẽ lưu thông máu tốt hơn.
– Anh đi lấy ít nước ấm cho em, rồi xuống bếp xem còn gì có thể nấu chút cháo nóng. Em cần thêm năng lượng thì cơ thể mới hồi phục nhanh.
Cô lắc đầu:
– Cho em uống nước thôi, em không muốn ăn…
Hắn gật gù, đi ra ngoài, lúc sau cầm nguyên một bát tô nước mang vào. Cô kinh hãi thất sắc:
– Sao anh mang nhiều nước thế?
Hắn cười sằng sặc:
– Uống nhiều nước cho mau đi vệ sinh. Như thế đường tiết niệu sẽ sớm bình thường, em không muốn đi nhẹ thôi mà ngồi ngủ gục trong nhà vệ sinh vì mãi không xong chứ?