Việt Trinh bước lên tòa nhà ba gian, không gian vắng lặng như ngưng đọng. Chỉ có tiếng kim đồng hồ khẽ gõ nhịp từng giây, hòa cùng tiếng côn trùng rúc rích ngoài sân. Cô thả người xuống bộ bàn ghế trường kỷ đã nhuốm màu thời gian, lặng lẽ cảm nhận hơi thở tĩnh mịch của căn nhà.
Chính giữa gian, trên sập thờ, hai bức di ảnh cha mẹ như đang dõi ánh mắt man mác về phía cô. Việt Trinh khẽ rút hai nén hương, châm lửa rồi cắm vào bát. Khói hương chậm rãi bay lên, quấn quýt trong không gian trầm mặc. Cô cúi mình, thành kính vái lạy hai đấng sinh thành.
Lặng lẽ trở về phòng, đi ngang qua một căn buồng cửa còn khép hờ, cô chợt dừng lại rồi thẫn thờ bước vào, ngồi xuống chiếc giường quen thuộc. Ôm chặt chiếc gối trong lòng, Việt Trinh để ánh mắt lạc lõng dõi quanh. Bất chợt, cô nhìn thấy một chiếc áo phông nam giới vắt hờ hững trên thành ghế.
Cô khẽ cầm lên, ngẩn ngơ ngắm nhìn. Chiếc áo rộng thùng thình so với vóc dáng nhỏ nhắn của cô, vương đậm mùi hơi ấm nam tính quen thuộc. Một thoáng bồi hồi dâng lên, khiến lòng cô càng thêm rối bời.
Trinh nằm xuống, đặt chiếc áo lên ngực, cảm nhận như có điều gì đó đang che chở cho mình. Giữa những nỗi niềm cuộn xoáy, mi mắt cô dần khép lại. Cô thiếp đi lúc nào không hay… Có lẽ, khi tâm trí quá chất chứa, tiềm thức sẽ tự tìm đến giấc ngủ để giải thoát, cho lòng người tạm được bình yên.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, Việt Trinh bỗng thấy lồng ngực nặng nề, khó thở đến mức giật mình tỉnh giấc. Vội đưa tay lên gỡ, cô kinh hãi phát hiện một cánh tay rắn chắc đang vắt ngang qua ngực mình. Đến lúc ấy, cô mới nhận ra sức nặng đang đè lên phần hông và nhịp thở đều đều phả ấm sau gáy.
Hoảng sợ tột cùng, Trinh quay vội sang. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, gương mặt một người đàn ông hiện rõ, đang say sưa chìm trong giấc mộng. Đôi chân anh ta gác chặt lên đùi, khiến cô hoàn toàn bất lực, chẳng sao cựa quậy nổi.
Cô chết lặng. Mồ hôi rịn ra ướt cả lòng bàn tay. Hơi thở dồn dập, gương mặt nóng ran như bốc hỏa. Đến lúc này, cô mới sững sờ nhận ra: kẻ mà cả ngày nay cô tìm liên lạc chẳng được, lại đang nằm ôm cô, ngủ ngon lành ngay bên cạnh.
Đôi mắt khẽ liếc xuống, Trinh càng thêm bàng hoàng. Đôi chân trần của cô bị hắn quặp chặt, chẳng khác nào một chiếc gối ôm. Ngẩng nhìn lên, tim cô thắt lại: hắn chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần thể thao, tấm thân cường tráng cơ bắp trần trụi kề sát bên, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa choáng váng, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.
Cô xấu hổ nằm im, hơi thở cố kìm nén, chỉ sợ hắn tỉnh giấc. Mông lung nghĩ ngẩn vơ trong đầu. Đêm hôm thanh vắng, trong căn phòng chỉ lờ mờ ánh sáng vàng của đèn ngủ. Cô không biết phải làm gì.
Cô muốn ngồi dậy thoát ra….nhưng khi cảm giác được bờ vai trần của mình qua chiếc áo mặc xẻ nách ở nhà, da thịt cô chạm vào bộ ngực săn chắc của hắn đầy đặn như lực điền của hắn. Cô lại bồi hồi không muốn động đậy. Bỗng đôi mắt cô mở tròn trong đêm tối. Trong trí nhớ sáng nay khi cô đi đến lớp, hắn vẫn là một tên mập phì nộn với bộ mặt tròn trĩnh, cái cằm nung núc thịt như phật, cơ thể phì nhiêu mà sao giờ hắn lại vạm vỡ hình thể thon gọn thế này.
Cô khẽ xoay người, dồn ánh mắt nhìn kỹ hơn. Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, đôi mắt phượng khép hờ trong giấc ngủ, hàng mi rợp bóng, sống mũi cao thẳng, một đôi môi hình trái tim vốn có, từng đường nét thanh thoát và góc cạnh đến mức khiến tim cô thoáng khựng lại.
Không phải cô chưa từng gặp gương mặt này. Ngược lại, nó từng in sâu trong ký ức của cô, chỉ là đã quá lâu rồi. Bao năm tháng trôi qua, hình bóng ấy dường như đã mờ nhạt theo thời gian. Vậy mà giờ đây, ngay trong khoảnh khắc bất ngờ nhất, gương mặt ấy lại hiện ra, gần đến mức chỉ một hơi thở cũng có thể chạm vào nhau.
Một thoáng bàng hoàng lẫn xao động len vào lồng ngực Trinh. Cô không rõ, đây là mộng hay thực. Chỉ biết rằng, sự xuất hiện của hắn khiến mọi cảm xúc trong cô bỗng dưng hỗn độn.
Cô khẽ lấy sức, cố rút cánh tay đang bị hắn đè lên. Trong khoảnh khắc muốn vươn tay chạm vào gương mặt kia, hắn bất giác ậm ừ một vài tiếng, rồi hắn xoay người. Trong bóng đêm, Trinh giật mình tưởng hắn đã tỉnh, nhưng không, chỉ là đổi tư thế. Lưng hắn quay về phía cô, vô tình cũng giải phóng cho cô khỏi sức nặng, cơ thể được thoải mái hơn.
Trinh lặng lẽ đưa mắt nhìn. Một bờ vai rộng, rắn rỏi trải dài trước mắt, tấm lưng vạm vỡ với những đường cơ nổi rõ mờ ảo dưới ánh đèn ngủ yếu ớt. Cô khẽ chấn động trong lòng.
Có đôi khi hắn biến mất vài ngày, dù có báo cho cô biết, nhưng mỗi lần trở về chỉ thấy gầy hơn, tiều tụy hơn, chưa bao giờ lại thay đổi dữ dội đến thế này. Thân hình này — dày dặn, mạnh mẽ, tràn đầy sức lực — không phải thứ có được trong một sớm một chiều. Với một người học võ như cô, Trinh hiểu rõ: nó chỉ được rèn luyện từ những bài tập thể hình trong quãng ngày dài cực nhọc, miệt mài trong gian khổ.
Càng nghĩ, cô càng thấy khó hiểu..cơ địa con người có thể thay đổi đến chóng mặt vậy sao.
Thân hình này… từ khi hắn cùng cô chuyển về đất nước Đại Nam, Trinh đã không còn nhìn thấy nữa. Khi ấy, dáng người rắn chắc dần nhường chỗ cho sự phì nhiêu, béo tốt. Đến mức, cô từng tỉ mỉ sắp xếp cho hắn một lịch trình dinh dưỡng, mong lấy lại vóc dáng ngày nào, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Cuối cùng, Trinh chỉ còn biết bất lực mà chấp nhận, coi đó là điều tất yếu của thời gian và cuộc sống.
Việt Trinh thấy miệng đắng ngắt, báo hiệu cơ thể đang khát nước. Cô khẽ ngồi dậy, len lén để hắn không tỉnh giấc. Nhìn xuống cuối giường, tấm chăn hồi chiều lăn lóc một góc, cô chợt khựng lại.
Lúc ngủ, cô chỉ để chiếc áo phông trên ngực, làm gì có tấm chăn này. Vậy chắc hẳn chính hắn đã đắp cho cô. Nghiêng mắt nhìn sang, chiếc áo phông đã được vắt lại ngay ngắn trên ghế. Một nụ cười mơ hồ thoáng hiện nơi khóe môi Trinh, khó tả nhưng dâng đầy ấm áp.
Cô bước ra phòng ngoài, mở tủ lạnh, lấy chai nước tu từng hơi vào cuống họng khô khan, rồi ngồi lặng trên bộ trường kỷ cũ. Trong màn đêm tĩnh lặng, trái tim cô dường như không yên. Hắn đã về, đã ôm cô ngủ suốt một đêm. Bất giác, Trinh đưa tay ôm má, nghĩ đến mà e thẹn bồi hồi.
Đâu phải đây là lần đầu cô và hắn chung chăn gối. Ngày còn bé, những đêm mưa dông sấm sét, cô vẫn hay ôm chăn chạy sang, lẳng lặng chui rúc bên hắn, nếu không thì chẳng thể nào chợp mắt.
Thậm chí, lần đầu tiên khi trở thành thiếu nữ, chính hắn là người lúng túng nhưng kiên nhẫn chỉ cho cô cách xử lý, chuẩn bị những vật dụng cần thiết. Về sau, mỗi khi nhớ lại, Trinh vẫn đỏ mặt, xấu hổ đến mức chẳng dám nghĩ lâu.
Rồi thời gian sau sư phụ xuất hiện, người phụ nữ đầu tiên dạy những điều một “cô gái lớn” cần biết. Nhưng thời gian sư phụ ở bên không nhiều, trong khi người gắn bó lâu dài nhất với cô.. vẫn là hắn.
Giờ đây, ngồi ôm gối trong góc nhà im ắng, trái tim tuổi mười chín đôi mươi của cô trĩu nặng bao cảm xúc ngổn ngang: thẹn thùng, ngập ngừng, bồi hồi, hoang mang... tất cả quấn riết lấy nhau, chẳng rõ đâu là điểm dừng.
Ngước nhìn hai tấm di ảnh cha mẹ đặt trang nghiêm trên bàn thờ, Việt Trinh khẽ lẩm nhẩm trong nỗi nghẹn ngào:
– Cha mẹ… con đã lớn rồi. Giờ con không biết phải làm sao nữa. Con chẳng thể chia sẻ cùng ai, nhưng trong lòng con lại muốn nói thật nhiều điều… chỉ là, con sợ… sợ mất đi tất cả những gì mình đang có.
Đúng lúc ấy, đồng hồ quả lắc điểm ba tiếng. Âm vang trầm mặc như khắc vào không gian. Cô khẽ lê bước về phòng mình. Cánh cửa đối diện, phòng hắn, vẫn khép hờ, hơi lạnh thoảng ra mang theo những cơn gió điều hòa.
Bất giác, cô đẩy cửa nhìn vào. Hắn nằm co ro, hai tay khoanh chặt trước ngực, quay lưng về phía cô. Cơ thể vạm vỡ mà lại run lên khe khẽ dưới ánh đèn ngủ. Cô cuống quýt, rồi vội bước đến, lấy tấm chăn đắp lên nửa thân trần của hắn.
Cô đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn. Nhưng vừa xoay bước rời đi, tiếng rên khe khẽ mê sảng vang lên sau lưng khiến cô dừng lại:
– Kẹo Dừa… anh lạnh quá… hừ hừ…
Nước mắt trào ra. Cánh cửa khép lại sau lưng, cô lặng lẽ trở vào, đặt mình nằm cạnh hắn. Nghiêng chăn, vòng tay cô run run ôm chặt lấy tấm lưng trần. Vài giọt nước mắt rơi ấm nóng trên bờ vai hắn, mà môi lại khẽ cong lên, một nụ cười vừa ngọt ngào vừa xót xa.
Cô chìm dần vào giấc ngủ, chẳng hay biết đôi mắt hắn đã mở to trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn về phía khoảng không phía trước, trong khi tay cô vẫn vòng chặt lấy thân thể ấy.
Sáng sớm, Việt Trinh chớp mắt tỉnh dậy… chẳng rõ lúc này là mấy giờ. Điều đầu tiên đập vào tầm mắt cô không phải ánh nắng mà là một bờ ngực rắn rỏi của nam nhân, ngay sát đến mức cô như đang vùi mình trong đó, tay ôm riết lấy chẳng buông. Hai chân trần của cô lại còn vắt chặt lên đôi chân anh, tựa như con mèo nhỏ cuộn tròn tìm hơi ấm.
Hắn đang nằm nghiêng tư thế “ cát tường”, gương mặt đối diện nhìn thẳng, đôi mắt mộng mị mở to lặng lẽ dán chặt vào cô.
Chợt nhớ đến trang phục mình mặc—chỉ là chiếc áo thun ba lỗ cổ trễ cùng chiếc quần short bò ôm sát, để lộ cả đôi chân trần—Việt Trinh bỗng đỏ bừng cả mặt. Trong tư thế chẳng kín đáo này, không chăn che đậy, cô thấy bản thân chẳng còn chỗ nào để giấu.
Khẽ ngước mắt len lén nhìn hắn, ánh nhìn của hắn khiến cô càng thêm bối rối. Đôi chân mi của hắn đang cong cớn, ánh mắt như đang không có gì tốt lành.
Việt Trinh cứng người, lòng ngập ngụa xấu hổ. Cô chỉ mong có một cái lỗ nào đó để chui xuống. Vội vã khẽ cựa mình, cô len lén rút tay chân về, động tác nhỏ nhẹ đến run rẩy, như một kẻ phạm lỗi vừa hối hận vừa ngượng ngập.
Hắn thấy cô dần thu người, không nói không rằng bàn tay ấm nóng của hắn đặt lên đùi cô, lạnh lùng nhấc hẳn đôi chân ra khỏi người hắn không thương tiếc.
- Đã nói bao nhiêu lần đi ngủ không được mặc áo lót với quần áo bó sát thế này cơ mà. Không hiểu tác hại thế nào về tim mạch à?
Một tiếng nghiến răng ken két trong khóe miệng Việt Trinh..kèm theo một tiếng la thất thanh của ai đó vang lên trong bình minh… phá tan bầu không khí thanh bình của một vùng ngoại ô buổi sáng.
Lúc sau Việt Trinh phi tức tốc xuống nhà dưới, hét to khắp căn phòng.
- Sư phụ..sư phụ ra mà xem này..
Tiếng dép lẹt quẹt vang lên trên nền gỗ. Đài Trang lững thững bước ra, một tay lười biếng xoa mái tóc đỏ rũ rượi, đôi mắt còn lim dim chưa kịp tỉnh hẳn. Trên người cô là bộ đồ ngủ pijama, hàng cúc áo trên để hờ hững, bước chân thất thểu chẳng chút vội vàng.
- Con ranh này… sáng sớm đã réo om sòm như cháy nhà thế hả? – giọng bà khàn khàn còn vương hơi ngái ngủ.
Việt Trinh vội vàng tiến đến, khép lại mấy chiếc cúc áo cho sư phụ rồi nắm tay thất thểu kéo cô lên nhà trên.
Trước mắt họ là dáng một nam nhân cao to cởi trần, chỉ khoác trên người chiếc quần nỉ thể thao rộng thùng thình, lưng quay về phía cửa, đang chuyên chú điều chỉnh chiếc máy pha cà phê. Cái quần trễ nải nhăn nhúm, thắt lưng nếu không có sợi dây giữ thắt nút thì trông chừng có thể tuột xuống bất cứ lúc nào một cách vô duyên đến nực cười.
Việt Trinh đưa tay kéo hắn xoay người lại, đặt ngay trong tầm mắt của sư phụ. Và ngay khoảnh khắc ấy, hình thể của hắn bày ra rõ ràng—một thân hình vạm vỡ, đường nét rắn rỏi, bộ ngực nở nang căng tròn, bụng nổi rõ sáu múi săn chắc. Từng múi cơ dọc cánh tay cuồn cuộn gắn kết nhịp nhàng với bờ vai rộng rãi, toát lên vẻ đẹp cân đối hoàn hảo. Chỉ có điều, chiếc quần rộng lùng thùng kia lại đối nghịch hoàn toàn, khiến cả khung dáng như pha lẫn một nét buồn cười khó tả.
Một mái tóc cắt ngắn gọn gàng hai bên tai nhưng bù xù trên đỉnh đầu, khuôn mặt thanh tú đang cau mày trước thái độ của Việt Trinh. Sư phụ nhìn hắn bỗng phì cười đến lạ kỳ.. Hắn như sực tỉnh điều gì đó vội quay đi. Làu bàu khẽ nói..
- Sáng sớm ra các người quá rảnh nhỉ..
Sư phụ khẽ lướt đến bên cạnh, nghiêng đầu về phía trước mặt hắn khẽ hỏi:
- Làm gì mà một bên mắt tím bầm thế kia?
Hắn lấy tay ấn đầu sư phụ sang một bên, tảng lờ không nói. Rồi rất nhanh sư phụ quay sang nhìn Việt Trinh đang ngó lơ đi chỗ khác.
- Vậy hắn ta là do đâm vào cột nhà sáng sớm nên bị vậy hả?
Việt Trinh huýt sáo vu vơ..mặt câng câng nhìn ngó trên cao.. không đáp.
Sư phụ cười nhẹ rùi lúc lắc cái đầu… thừa biết ai làm. Ngáp một tiếng rồi đi vào phía phòng Việt Trinh..
- Ta đi ngủ tiếp đây, hai người nấu ăn đi, xong gọi ta dậy..sáng sớm mệt với hai người quá thể.
Việt Trinh ngập ngừng nói với theo..
- Ủa sư phụ không kỳ lạ hình dáng của “ảnh ta ” hả?
Sư phụ thủng thỉnh chẳng buồn ngoái lại:
- Bộ dạng hắn thì có gì mà ta chưa gặp? sao ta phải ngạc nhiên chứ?
Việt Trinh trợn tròn mắt..líu ríu đến trước mặt hắn ngó nghiêng, hắn lia đôi mắt phượng trước hành động của cô, rồi cũng chẳng buồn để ý, đưa cốc cà phê lên miệng lim rim thưởng thức, mặc kệ sự đời xung quanh.
Sư phụ bước vào phòng Việt Trinh, chăn gối gọn gàng tinh tươm, hương phòng con gái thoang thoảng dễ chịu.
Nhưng đứng bần thần một lúc, cô đưa bàn tay xoa nhẹ lên chăn gối và tấm ga giường. Bất giác mở cửa nhìn sang phòng đối diện của hắn. Giường hắn thì lộn xộn nhăn nhúm, chăn gối vẫn chưa được xếp gọn lại như tính cách của hắn.
Quay sang nhìn Việt Trinh đang nghịch ngợm lấy ngón tay chọc chọc những múi cơ trên khắp thân thể hắn mà hắn chẳng đoái hoài. Sư phụ thời dài rồi lắc đầu.
Đóng cửa phòng Việt Trinh, cô lên giường đắp chăn ngủ tiếp…