Mật Mã Zero

Chương 21



Khi Hạ Lan bước vào phòng, cô bé gái đang ngồi trong lòng ông Quân bỗng reo to, lon ton chạy thẳng về phía cô. Khuôn mặt đang cau có của Hạ Lan bất giác giãn ra, cô cúi người xuống, mở rộng vòng tay đón em.

– Tâm Tâm, em đến thăm chị đấy sao? – Hạ Lan dịu giọng.

Cậu em trai nhìn thấy chị thì trên gương mặt cũng thoáng hiện chút vui mừng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, rồi lại co mình, rút về phía giường, như giữa hai chị em có một khoảng cách khó gọi thành lời.

Dì Lệ Thu mỉm cười bắt chuyện, giọng nhẹ nhàng:

– Dì vốn không định cho hai đứa ra, nhưng tụi nhỏ cứ nằng nặc đòi gặp, con thông cảm nhé.

Hạ Lan không đáp, chỉ lặng lẽ dắt tay Tâm Tâm về giường mình. Thấy chị đến gần, cậu em trai vội toan trườn xuống đất, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Hạ Lan chặn lại.

– Ngồi im đấy, tiểu quỷ. Không thấy đang có khách sao? Cứ nhũng nhiễu mãi là thế nào? – Giọng cô lạnh tanh.

Cậu em sợ sệt, rụt người lại, ngồi co ro ở góc giường, len lén liếc nhìn mẹ, môi mím chặt như sắp mếu.

Lúc ấy, cô giáo Hậu thân thiện tiến đến, định ngồi xuống bên cạnh Hạ Lan, song cô ta chẳng hề nhường chỗ. Thành thử, cô giáo đành đứng lặng một bên, có phần lúng túng.

– Hạ Lan, tay em sao rồi? – cô giáo dịu dàng hỏi.

– Cảm ơn cô, chưa chết được đâu. – Hạ Lan tỉnh bơ đáp, chẳng buồn ngẩng mặt.

Câu nói như một nhát dao, khiến cả cô giáo Hậu lẫn bố mẹ Hạ Lan sững sờ, mặt thộn ra như đá. Ông Quân gắt gỏng, giọng đầy trách móc:

– Con ăn nói cái kiểu gì vậy? Cô chủ nhiệm có lòng tốt đến thăm, sao con lại cư xử hỗn hào như thế?

Đến lúc này, Hạ Lan không còn kiêng dè nữa. Cô cũng gắt gỏng đáp trả, giọng đanh lại, khiến không khí trong phòng bỗng chốc đặc quánh. Tiếng cãi vã giữa cha con vang lên, làm Tâm Tâm cùng cậu em trai òa khóc nức nở, nước mắt hòa lẫn tiếng thút thít đầy chua xót.

Hạ Lan hừ lạnh, ánh mắt xoáy thẳng vào cô giáo Hậu:

– Thăm nom gì tôi? Không phải cô đến đây để hoà giải, xin cho con nhóc Việt Trinh đó sao? Cả sáng nay chắc cô cũng chứng kiến nó bị ăn hành ăn tỏi ở cơ quan công an rồi chứ gì? Giờ hết cách mới mò sang đây năn nỉ phải không?

Ông Quân đến lúc này không thể nhịn thêm được nữa. Ông đập mạnh tay xuống bàn, “rầm” một tiếng chát chúa, khiến hai đứa bé giật mình khóc thét. Chúng hốt hoảng, Tâm Tâm chạy vội về phía mẹ, chỉ riêng cậu con trai vẫn còn mắc kẹt trên giường, không dám xuống vì Hạ Lan đang ngồi đó, chỉ biết mếu máo, đôi mắt đảo liên tục như cầu cứu.

Nhìn hai đứa nhỏ, lòng Hạ Lan cũng chùng xuống. Cô khẽ đưa cánh tay còn lành lặn lên xoa đầu cậu em, giọng bỗng dịu dàng lạ thường:

– Tiểu Long… không phải chị mắng em đâu. Chị yêu em. Lại đây ôm chị nào… Tay chị bị người ta đánh nè…

Nghe chị nói vậy, Tiểu Long vừa khóc tu tu, vừa lồm cồm bò đến, rồi ngồi gọn trong lòng Hạ Lan, ôm chặt lấy chị như sợ có ai cướp mất.

Cảnh tượng ấy khiến cô giáo Hậu không hề tức giận vì những lời cay nghiệt ban nãy. Trái lại, trong mắt cô thoáng hiện chút cảm thán, thương xót cho gia cảnh rối ren của ba chị em.

Dì Lệ Thu hiểu chuyện, tế nhị đứng lên, cầm tay cô giáo, giọng tha thiết:

– Xin lỗi cô, mời cô ngồi. Để tôi đưa hai đứa nhỏ ra ngoài cho cả nhà nói chuyện.

Cô giáo Hậu gật nhẹ, khẽ ngồi xuống ghế. Dì Thu vươn tay định đón Tiểu Long xuống giường, nhưng thằng bé lập tức bấu chặt lấy chị, nước mắt lưng tròng:

– Con không đi đâu! Con ngồi đây để bảo vệ chị Lan, kẻo bố lại mắng.

Tâm Tâm cũng nhanh nhảu lanh chanh phụ hoạ, giọng lảnh lót trong tiếng khóc thút thít:

– Con cũng vậy, con không đi đâu!

Rồi chẳng để ai ngăn, con bé nhoài người, đôi chân ngắn ngủi cố gắng leo lên giường, muốn chui vào lòng chị. Dì Thu bất giác lúng túng, đành bế con bé đặt cạnh Hạ Lan. Vừa chạm được xuống giường, Tâm Tâm đã sán lại gần, nắm lấy bàn tay đang đặt trên người Tiểu Long, kéo sang đặt lên bụng mình. Một cử chỉ ngây ngô mà lại toát lên chút ganh tị ngọt ngào của tâm hồn trẻ thơ.

Hạ Lan chẳng hiểu vì sao, bỗng khẽ dịch người, giọng nhỏ nhẹ vang lên khiến dì Thu có phần ngạc nhiên, lúng túng:

– Dì… ngồi xuống đi.

Dì Thu thoáng khựng lại, rồi mỉm cười gượng gạo, khẽ ngồi xuống bên cạnh. Gương mặt bà hiện chút bồi hồi, bởi hiếm khi thấy Hạ Lan thể hiện sự thân thiện như vậy.

Cô giáo Hậu vẫn im lặng chứng kiến tất cả, chưa kịp tìm cách mở lời với Hạ Lan. Nhưng kỹ năng sư phạm nhiều năm giúp cô không dễ rơi vào thế khó. Chỉ trong giây lát, cô đã nhanh chóng đổi đề tài, nở nụ cười dịu dàng, mắt liếc sang hai đứa trẻ đang nép vào chị:

– Hai thiên thần này… là sinh đôi đúng không ạ?

Nghe cô giáo Hậu hỏi, dì Thu khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng dịu lại:

– Vâng… sinh đôi đấy cô ạ. Một trai, một gái. Từ nhỏ đã quấn quýt không rời.

Tâm Tâm nghe vậy liền cười khúc khích, ngẩng mặt khỏi tay chị, hồn nhiên khoe:

– Con với Long Cún là một cặp! Con là chị đấy, ra đời trước em Long tận năm phút!

Tiểu Long dụi mắt, vẫn chưa dứt tiếng nức nở nhưng cũng vội vàng phản bác:

– Không phải đâu, con mới là anh! Con là Cún mạnh hơn Tâm Mèo nhiều!

Không khí trong phòng thoáng chốc bớt nặng nề, sự ngây thơ của hai đứa trẻ khiến cả dì Thu lẫn cô giáo Hậu đều bật cười. Chỉ riêng ông Quân thì vẫn còn cau có, nhưng cái cau mày kia cũng dần nhạt đi.

Hạ Lan khẽ cúi nhìn hai em, ánh mắt tuy còn lạnh lẽo, nhưng sâu trong đó ẩn hiện chút mềm lòng. Cô mím môi, chẳng buồn lên tiếng tranh cãi, chỉ đưa tay ôm siết cả hai đứa nhỏ vào lòng, như thể muốn giữ chặt một mảnh bình yên ít ỏi giữa cơn sóng ngầm của gia đình.

Chỉ có cô bé mới hiểu rõ nguyên do sau sự việc xảy ra với Văn Quyền trong căn phòng ấy. Một cảm giác ấm áp dâng tràn, gieo vào lòng cô hy vọng về một mái ấm gia đình trong tương lai, về những khoảnh khắc hạnh phúc, về những đứa trẻ sẽ là kết tinh của tình yêu. Ở độ tuổi đôi mươi non trẻ, trái tim cô gái bỗng dịu lại khi nhìn thấy hai đứa em bé bỏng của mình. Phải chăng đó là tình mẫu tử tiềm ẩn nơi một người mẹ tương lai?

Sau nụ hôn ấy, cuộc sống trong mắt cô dường như khoác lên một màu hồng rực rỡ, chứa chan niềm tin vào mai sau. Tất cả… bởi cô tin rằng mình sẽ mãi mãi có Văn Quyền ở bên.

Bất giác, cô khẽ bẹo má hai đứa em cùng lúc. Hành động ấy khiến chúng phản ứng khác nhau: Tâm Tâm ngoan ngoãn vẫn để yên, có lẽ vì nghĩ chị đang âu yếm. Còn Tiểu Long thì thoáng hoảng sợ, tưởng chị đánh mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn chị đầy thảng thốt. Nhưng khi bắt gặp gương mặt dịu dàng, cùng cử chỉ lè lưỡi trêu đùa của chị, cậu nhóc liền yên tâm, nép sát vào chị hơn.

Khung cảnh đó không thoát khỏi ánh nhìn của ông Quân, dì Thu và cô giáo Hậu. Nét mặt ông Quân chợt giãn ra, dì Thu xúc động vì sự trìu mến mà Hạ Lan dành cho hai đứa nhỏ. Không khí trong phòng nhờ thế trở nên ấm áp, gần gũi.

Cô giáo Hậu khẽ đưa mắt sang ông Quân, song ông mãi nhìn ba đứa con nên không nhận ra.

Khi ánh mắt cô chuyển về phía dì Thu, bà liền tinh tế gật đầu ngầm ra hiệu.

Hiểu ý, cô giáo Hậu nhẹ nhàng cất lời:

– Hạ Lan, cô đến đây không phải để thay Việt Trinh giảng hòa với gia đình em. Cô chỉ muốn thăm em. Bởi chuyện hòa giải là việc của cả hai gia đình, cô không đại diện cho bất kỳ bên nào. Cô và nhà trường đều đứng ở vị trí công tâm, bởi cả hai em đều là sinh viên, là học trò của lớp cô. Chúng ta không thể thiên vị riêng ai.

Ánh mắt Hạ Lan vẫn còn nét ngờ vực, nhưng im lặng.

Cô giáo Hậu tiếp tục, giọng kiên định:

– Về việc em trình báo công an chuyện xảy ra với Việt Trinh, cô không đánh giá đúng hay sai. Đó là quyền và nghĩa vụ công dân của các em. Cô và nhà trường luôn tôn trọng quyết định ấy, vì chúng ta sống và làm việc theo pháp luật. Đúng hay sai sẽ do cơ quan có thẩm quyền kết luận, và ai vi phạm cũng phải chịu trách nhiệm như nhau.

Nghe đến đây, Hạ Lan cắt lời:

– Vậy sao sáng nay cô lại ngăn công an đưa con nhỏ đó đi? Giờ cô lại nói khác thế này, chẳng phải mâu thuẫn sao?

Ông Quân thoáng định lên tiếng trước giọng điệu con gái, nhưng cô giáo Hậu kịp giơ tay ra hiệu để ông bình tĩnh, cho Hạ Lan nói hết. Ông hiểu, chỉ đành thở dài rồi ngồi lặng.

Dì Thu ngồi cạnh, khẽ cử động ngón tay ra hiệu mong cô giáo tiếp tục giải thích.

Cô giáo Hậu chờ Hạ Lan dứt lời, trầm ngâm giây lát rồi dịu giọng:

– Hạ Lan, thử nghĩ mà xem. Nếu Tiểu Long vì là con trai mà bắt nạt Tâm Tâm, em sẽ chăm sóc, bênh vực Tâm Tâm mà mặc kệ Tiểu Long, chỉ vì Tâm là con gái sao? Mặc dù em là chị ruột của hai đứa em cùng sinh đôi, chẳng lớn hơn kém nhau đến một ngày?

Hạ Lan ngập ngừng, nhìn sang Tiểu Long rồi đáp:

– Tất nhiên là không. Em sẽ hỏi Tiểu Long vì sao lại bắt nạt chị Tâm, phải để nó nói rõ lý do chứ.

Tiểu Long còn ngây ngô chưa hiểu hết chuyện người lớn, nghe nhắc đến tên mình thì chỉ ngơ ngác.

Cả ông Quân và dì Thu đều sững lại trước cách đặt vấn đề của cô giáo Hậu. Ông Quân thầm khâm phục sự khéo léo, sâu sắc của cô chủ nhiệm này.

Dì Thu thì đơn giản hơn, bà cứ lặng lẽ giơ ngón tay cái, đôi môi cố nén lại nụ cười đồng thuận, gương mặt trung niên vốn đã quấn hút nay càng sáng bừng bởi nét chúm chím rạng rỡ.

Cô giáo Hậu tiếp lời, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng.

- Đấy cũng là lý do vì sao khi cô biết tin em đã được cô chủ nhiệm của Văn Quyền đưa đi viện cùng cậu ta, mà cô phải ngay lập tức ngồi lại yêu cầu sinh viên Việt Trinh viết bản tường trình sự việc. Cũng giống như em xử lý vấn đề của hai cô cậu bé nhỏ này vậy.

Ông Quân ngồi nghe, nét mặt vốn giận dữ nay dịu dần. Ông thở dài một tiếng, cảm giác kìm nén về thái độ của Hạ Lan như vơi đi được phần nào.

Dì Thu thì càng thêm cảm phục, bàn tay vô thức đặt lên tay Hạ Lan, như muốn tiếp thêm hơi ấm.

Hạ Lan lưỡng lự. Tận sâu trong đáy mắt, có chút mềm yếu chợt lóe lên, nhưng rất nhanh cô mím môi, dựng lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

Giọng cô thấp thoáng chút dao động, song vẫn giữ sự cứng cỏi:

- Vậy tại sao cô lại ngăn cản công an đưa cô ta đi?

Cô giáo Hậu khẽ đưa mắt về phía ông Quân. Trong thoáng chốc, cô hơi e dè, sợ rằng những lời vừa rồi của Hạ Lan có thể khiến ông hiểu lầm. Nhưng gương mặt ông lại rạng rỡ, thậm chí còn khẽ ra hiệu cho cô tiếp tục.

Rõ ràng ông tin rằng cô sẽ có cách giải thích để đứa con gái cứng đầu của mình chịu lắng nghe. Nhận thấy sự tin tưởng ấy, Hậu cũng yên lòng hơn, có thêm động lực để trả lời câu hỏi của học trò.

– Hạ Lan, sự việc này mới xảy ra vài giờ trước trong khuôn viên trường. Công an đến trích xuất camera, rồi lập tức đưa giấy triệu tập sinh viên đi ngay, trong khi gia đình em ấy chưa hề có mặt. Về mặt thủ tục, đó là sai quy định pháp luật. Là giáo viên chủ nhiệm, cô không thể khoanh tay đứng nhìn mà không bảo vệ quyền lợi cho sinh viên của mình. Hơn nữa, chuyện này lại diễn ra ngay trong nhà trường, chứ không phải ngoài đường hay bất cứ nơi nào khác. Dù sinh viên đó là ai, cô cũng sẽ làm như vậy.

Đúng lúc ấy, ông Quân bỗng cắt ngang. Cả cô Hậu và dì Thu đều ngước nhìn ông. Gương mặt ông chợt trở nên nghiêm nghị, ánh mắt đăm chiêu hẳn:

– Giấy triệu tập mà công an dùng cho cô sinh viên ấy ngay tại trường sáng nay sao? Sao có thể hồ đồ đến mức ấy được? Quả là quá đáng thật…

Cô giáo Hậu im lặng, không đưa ra ý kiến trước lời nói của ông Quân, nhưng Hạ Lan không nghĩ vậy, cô bất bình xen ngang.

- Thế ý bố nói cô ta đánh tụi con như vậy là không sai..Là công an bắt người sai..?

Dì Thu lúc này mới ngay lập tức lên tiếng, giải thích cho ông Quân. Bà nắm tay Hạ Lan:

- Hạ Lan, không phải ý bố con như vậy. Bố con đang chỉ nói về các thủ tục hành chính trong cuộc sống thôi. Sau này con đi làm con sẽ có nhận định riêng về kiến thức xã hội cho mình. Tin dì đi, bố con không có ý đó..

Ông Quân vẫn đăm chiêu, có vẻ như ông đang suy nghĩ điều gì đó chiếm hết tâm trí khiến ông không trả lời Hạ Lan.

Ánh mắt dì Thu nhìn cô giáo Hậu cầu khẩn, bà tin cô giáo sẽ có cách giải thích cứu vãn bầu không khí, quả thật cô giáo không làm bà thất vọng.

- Hạ Lan, sinh viên khi học dưới môi trường Đại học, tất cả đều đã đủ tuổi công dân, mọi vấn đề xảy ra với bản thân sinh viên các em, đều sẽ chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật. Cô nhắc lại là cô không đánh giá ai đúng ai sai. Cái này để cơ quan công an họ quyết định. Chúng ta sống và làm việt theo pháp luật của đất nước “Đại Nam”. Ngược lại trường học hay các cơ quan nhà nước đều phải lấy tiêu chí “ Thượng tôn pháp luật của nước “Đại Nam” lên hàng đầu, không cơ quan nào có thể đứng trên đó.

Nói đến đó cô ngập ngừng đôi chút, có lẽ để lựa lời cho những vấn đề tiếp theo.

- Tiếp đây là vấn đề ý kiến cá nhân của riêng cô mang tính khách quan, không có ý bao che hay quan tâm riêng ai…nhưng trên camera thể hiện rõ, Việt Trinh đang đi, thì..Văn Quyền đuổi theo động chạm níu kéo cánh tay của Việt Trinh một cách chủ động, thế nên cách cô bé phản kháng có thể hiểu được lý do..
Hạ Lan tức tối….không suy nghĩ hỏi luôn.

- Lý do cô ta là cái gì chứ? làm tổn thương cả hai đứa em thì có lý do gì thanh minh được?

Đến lúc này ông Quân có lẽ hiểu được vấn đề không phải đơn giản..ánh mắt ông nhìn cô nghiêm túc..

- Xin cô cứ nói rõ ý kiến của mình, tôi và vợ tôi không phải là người không có kiến thức. Xin cô cứ chân thành giúp.

Cô giáo Hậu mím môi, nhìn Hạ Lan chăm chú..mãi mới nói:

- Hạ Lan..đổi lại em là Việt Trinh, nếu có một người con trai đụng chạm cơ thể em nếu không phải Văn Quyền, dù chỉ chạm cánh tay, trước mặt bao người.. Em sẽ xử lý như thế nào?

Đến lúc đó ông Quân mới vỡ lẽ hiểu ý cô giáo, đưa anh mắt nhìn chăm chăm cô con gái, Cô giáo Hậu quá sức tinh tế khi đi ra ví dụ chính xác đến như vậy. Hạ Lan đỏ mặt, đôi môi mím chặt không thốt lên lời. Cô hiểu vấn đề cô giáo vừa nói.. cúi cùng bất lực chỉ biết nhìn xuống hai đứa em đang trong lòng mình. Ông Quân chủ động lên tiếng..

- Hạ Lan, bố biết cô bé kia học võ, nên khi xảy ra như vậy, thì hành động của cô ta có thể tự nhiên hiểu được. Đổi lại là con, bố tin nếu không phải thằng bé Quyền, con cũng sẽ hành động ít nhất một cái tát vào người nam nhân đó, với tính cách của con bố không nghĩ chỉ dừng lại một cái tát là đủ…phải vậy không?

Hạ Lan cúi gằm mặt không trả lời…nhưng câu nói tiếp theo mới khiến cho cả cô ta và bố mẹ đều sững sờ..

- Chưa kể, gia đình Việt Trinh cũng có thể kiện ngược lại cậu sinh viên Văn Quyền tội quấy rối học đường. Nếu họ muốn, vì chứng cứ camera rất rõ ràng. Nên hành động Việt Trinh làm trái lại là hành động phòng vệ chính đáng. Ngược gặp rắc rối là Văn Quyền lúc này mới phải…
(Đây vốn là lời sư phụ của Việt Trinh nói trong bữa cơm khi tâm sự với cô giáo Hậu. Nhờ sự nhanh trí, Hậu đã khéo léo đưa ví dụ ấy ra trước gia đình Hạ Lan để họ hiểu rõ sự thật.)

Không khí trong phòng như chết lặng. Lời cô giáo Hậu vừa thốt ra khiến cả ông Quân lẫn dì Thu đều thoáng sững sờ. Hạ Lan thì bàng hoàng, sắc mặt biến đổi, đôi mắt mở to nhìn cô giáo, như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Ông Quân ngả người ra sau, tay siết chặt thành ghế. Ông lẩm bẩm, giọng đầy trăn trở:

– Vậy… điều đó có thể xảy ra sao?

Dì Thu hốt hoảng nhìn sang chồng, rồi lại quay sang cô giáo, giọng nhỏ nhưng dồn dập:

– Cô Hậu… thế ý gia đình họ như thế nào?

Hạ Lan thì căng thẳng, tay vẫn ôm chặt hai đứa em, vừa lo lắng vừa giận dữ. Giọng cô run run:

– Không thể nào… họ dám làm vậy sao?

Cô giáo Hậu lúc này mới chậm rãi thở dài, ánh mắt thoáng trầm tư. Thực lòng, chính cô cũng bắt đầu nhận ra một sự thật mà trước đó chưa từng nói ra với ai: gia thế của Việt Trinh không hề đơn giản.

Sự hiểu biết, khả năng ứng xử cùng vốn kiến thức xã hội mà cô bé ấy bộc lộ, rõ ràng không phải sinh viên bình thường nào cũng có được. Từ cách nói chuyện với giáo viên, từ thái độ khi làm việc với cơ quan công an, đến cả sự tự tin, bình thản của cô ta… tất cả đều hé lộ rằng đằng sau Việt Trinh là một nền tảng vững chắc, được giáo dục kỹ lưỡng từ gia đình.

Giọng dì Thu khẽ run lên, lạc lõng trong bầu không khí vốn đã trở nên ngột ngạt bởi tâm trạng nặng nề của mọi người:

– Cô giáo Hậu… vậy việc này phải làm sao?

Hạ Lan khẽ ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt len lén, vẻ lo lắng cho Văn Quyền đã bắt đầu hiện rõ nơi gương mặt non trẻ.

Cô giáo Hậu chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía Hạ Lan. Giọng cô dịu dàng, đầy sự kiên nhẫn:

– Hạ Lan… cô có thể ngồi cạnh em một chút được không?

Hạ Lan hơi nghiêng người, nhích ra sau, còn dì Thu thì vội vã gọi hai đứa nhỏ xuống để nhường chỗ cho cô giáo. Thế nhưng, đáp lại chỉ là hai cái lắc đầu bướng bỉnh.

Bọn trẻ chẳng mảy may để tâm đến chuyện người lớn, vẫn quấn quýt quanh lòng Hạ Lan, nhất quyết giữ lấy “vị trí độc tôn” bên chị mình, như sợ ai đó cướp đi sự che chở không mấy khi có được.

Cô giáo Hậu ngồi kế bên, cầm nhẹ cánh tay đau của Hạ Lan, dò xét phản ứng của cô bé xem có làm đau không..

- Hạ Lan, chuyện giải quyết như thế nào giờ không còn nằm trong phạm vi của cô hay nhà trường được nữa rồi. Bây giờ chỉ còn chờ bên công an họ đưa ra phương hướng giải quyết thôi. Nên cô không thể đưa ra ý kiến của mình phải làm sao được nữa.

- Nhưng cô có chuyện này muốn chia sẻ với em…. về hoàn cảnh của Việt Trinh..

Nói rồi cô ngước nhìn vợ chồng ông Quân - lúc này Dì Thu đã ra ngồi cạnh ông Quân.

- Tôi không dám so sánh Hạ Lan hay vấn đề gia đình mình với bất kì ai. Nhưng tôi chỉ muốn cho Hạ Lan hiểu một vấn đề phạm trù một chút thông cảm cho cô gái Việt Trinh thôi..

Rồi cô giáo quay sang Hạ Lan..

- Hạ Lan..tuy trong trường chúng ta xưng hô là cô trò..nhưng bên ngoài cuộc sống, tôi chỉ hơn em có vài tuổi. Chúng ta sẽ đều là chị em nếu không phải trong môi trường Đại học. Việt Trinh khi chỉ hơn hai đứa bé này vài tuổi, cô gái đó đã mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc. Cho đến bây giờ, vẫn đang sống cùng người chị gái trạc độ tuổi tôi. (Cái này là sự hiểu nhầm của cô giáo Hậu khi nghĩ sư phụ là người chị của Việt Trinh vì buổi trò chuyện bữa cơm trưa).

- Em cũng thấy quãng thời gian Việt Trinh tại trường, cũng đâu có bạn bè, không sôi nổi, hòa đồng, chỉ lẳng lặng kín kẽ. Con bé cũng không tỏ ra vượt trội trong môi trường cộng đồng tại lớp. Kém xa em về sự hoạt bát và năng động… cái này trong trường ai cũng rõ.

Cô Hậu lại quay sang nhìn cha mẹ Hạ Lan..

- Xin lỗi em và gia đình, nhưng thật sự em hơn Việt Trinh vì em còn có bố, có dì Thu..và những thiên thần nhỏ trong lòng em. Em còn có quyền để thể hiện yêu thương với các em, được bố em và Dì Thu quan tâm bên cạnh. Còn Việt Trinh hôm nay ra công an, chị gái cô ấy nếu không về kịp, thì chắc chắn không có ai người thân bên cạnh.

Cô giáo Hậu lại ngập ngừng, Hạ Lan vẫn cúi mặt nhìn hai đứa em.

- Hạ Lan, tôi cũng có một người em gái kém vài tuổi….nhưng thiệt thòi mắc chứng tự kỷ nhẹ. Gia đình tôi cũng không có khá giả gì. Hồi bé chúng tôi không có đồ chơi, chỉ biết nhặt những thứ xung quanh để tự sáng tạo, hoặc ai cho gì thì nhận cái đó. Thậm chí cha mẹ tôi mỗi khi rảnh, đều ngồi tết rơm hoặc búi những bó vải vụn tạo búp bê cho chị em tôi chơi. Em gái tôi không lanh lợi về giao tiếp. Mặc dù trí óc nó còn thông minh hơn tôi. Nhưng từ bé đến lớn, nó không có bạn bè xung quanh. Không ai muốn chơi với nó vì gia đình chúng tôi nghèo, em tôi lại chậm trong giao tiếp không thể truyền đạt được cảm xúc cho người xung quanh hiểu.

- Thế nên nó chỉ biết tha thẩn chơi những thứ nó thấy..từ chiếc lá rơi bên đường, đến những con côn trùng nó nhìn được. Bạn bè ai cũng sợ sâu bọ hồi nhỏ. Nhưng nó chỉ làm bạn được với chúng, vì không có ai bên mình. Thậm chí nhiều lần nó bị ong đốt vì thấy chúng đậu trên những cánh hoa, con bé tưởng chơi đùa được. Đến bây giờ khi nó lớn rồi, cũng không thể khá hơn được ngày nhỏ là bao.

Những giọt nước mắt của Hạ Lan rơi khẽ, nhỏ xuống trên đầu hai đứa trẻ, khiến chúng ngỡ ngàng. Giọng cô giáo vẫn đều đều bên tai..

- Hạ Lan….quãng thời gian sinh viên trôi nhanh lắm. Em sẽ phải tự lập trưởng thành bước ra ngoài cuộc sống. Xã hội bây giờ rất cần kiến thức, nền tảng trong đại học chỉ là tiền đề. Nếu không trân trọng trau dồi, chúng ta cũng sẽ không thể phát triển được tương lai sau này. Em rồi cũng sẽ có gia đình riêng của mình. Đến lúc đó, những đứa con của em cũng sẽ giống như tôi và em bây giờ..chỉ cách nhau một độ tuổi không quá xa so với cậu, dì của chúng là hai đứa trẻ trong lòng em.

- Tôi chỉ mong em, hãy trân trọng những gì mình đang có, em là một cô gái rất thông minh, hãy tận dụng điều đó để không uổng phí quãng thời gian tại trường Đại học Thanh Xuân. Em cố gắng kế bước con đường sinh viên của bố mẹ em đã từng theo học tại đây. Để sau này khi các con em lớn khôn, chúng lại tự hào tiếp bước noi gương ông bà, bố mẹ để rồi lại tiếp tục theo học ngôi trường này.

- Hãy nhìn cô bé này xem, Hạ Lan..có phải ai cũng nói là bản sao của em không..còn cậu em trai này nữa…. em có thấy mới bé thế này mà rất ra dáng nam nhi biết bảo vệ em vì sợ bố mắng không?

- Còn Dì Thu và cha em….đều là những người nhìn thấy em sinh ra, bên cạnh em khi em lớn khôn.. họ đều yêu quý và trân trọng em. Còn mẹ em trên cao, cũng không muốn cô con gái mình phải ưu phiền trong cuộc sống. Tôi mong em hãy trân trọng những gì mình đang có, cùng với mọi người xung quanh em.

Lúc này, nước mắt của cô giáo Hậu không thể kìm nén thêm nữa. Dù không bật thành tiếng nấc, nhưng ai cũng hiểu được cảm xúc dâng trào trong lòng cô. Cả căn phòng chìm trong sự xúc động, mỗi người đều lặng im vì cảm nhận được tấm chân tình hiếm có của cô giáo trẻ. Ông Quân cũng không ngoại lệ, đôi mắt ông ánh lên tia đỏ hoe. Song với bản lĩnh của một nam nhân, ông vẫn gắng giữ cho mình vẻ cứng cỏi hơn ba người phụ nữ còn lại.
Trái ngược không khí nặng trĩu ấy, hai đứa trẻ sinh đôi trong lòng Hạ Lan lại vô tư trêu đùa nhau, khúc khích cười, hồn nhiên như chẳng hề hay biết những gì đang diễn ra. Tiếng cười của chúng như điểm sáng nhỏ, khiến bầu không khí lặng nề phần nào tan biến.

Mãi một lúc, dì Thu mới đưa tay lau những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, khẽ cất giọng nghèn nghẹn:

– Cô giáo Hậu… cô thật là một người mẹ giàu tình thương.

Nghe câu nói ấy, gương mặt cô giáo Hậu chợt ửng đỏ, bàn tay vội vàng quệt đi vệt nước mắt còn sót lại. Chưa kịp đáp lời, Hạ Lan đã phụng phịu giãy nảy:

– Dì… cô giáo chưa có gia đình mà!

Cả căn phòng khẽ khựng lại trước giọng nói trẻ con xen chút hờn dỗi ấy. Trong khoảnh khắc, ngay cả ông Quân cũng phải bật cười vì sự vô tư, hồn nhiên của con gái, còn cô giáo Hậu thì bối rối, nửa ngượng ngùng, nửa ấm áp.