Trong phòng bệnh, ánh đèn trắng hắt xuống, tỏa ra thứ sáng lạnh lẽo, lặng lẽ phủ lên hai thân ảnh trẻ tuổi. Văn Quyền nằm dài trên giường, gối đầu lên đùi Hạ Lan.
Cô ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt phảng phất nét bất an, như chất chứa điều gì khó nói.
– Quyền, anh có thấy cô ta trơ chẽn đến mức nào không? Sáng nay chính cô ta đã cản trở không cho ông Dũng đưa con nhóc Việt Trinh về trụ sở, giờ lại còn đến đây làm gì? Chẳng phải muốn xin xỏ cho nó thoát tội sao?
Văn Quyền khép hờ mắt, không đáp lời. Cậu hiểu nỗi ấm ức trong lòng Hạ Lan, nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào.
Cậu mệt mỏi xoay người nằm nghiêng, vô tình gương mặt lại áp sát vùng bụng nơi đôi chân Hạ Lan đang duỗi.
Ý thức được sự gần gũi bất thường của mình nơi nhạy cảm của Hạ Lan, Văn Quyền giật mình, lập tức quay ngoắt người nằm ngửa, gương mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Động tác vội vã khiến vết thương nơi cánh tay bị chạm phải, cậu nhăn nhó rên khẽ.
Hạ Lan vốn đang cau có, thấy thế liền cuống quýt cúi sát xuống, lo lắng hỏi dồn:
– Anh sao thế? Không chịu nằm yên, cựa quậy chi rồi lại kêu đau?
Hơi thở gấp gáp của cô khẽ phả lên gương mặt Văn Quyền, mang theo hương thơm dìu dịu. Đôi mắt cả hai vô thức chạm nhau, gần đến nỗi hai cánh mũi suýt hòa làm một.
Trái tim Hạ Lan rung lên dữ dội, chưa bao giờ cô thấy mình gần Quyền đến vậy.
Văn Quyền cũng ngẩn người, trong phút chốc cảm thấy mối quan hệ vốn vô tư từ tấm bé nay bỗng trở nên lạ lẫm.
Bàn tay trái đang buông thõng của cậu khẽ nhấc lên, chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của Hạ Lan.
Cô ngập ngừng thốt lên trong hơi thở run rẩy:
– Em… có thể… hôn… anh được không?
Văn Quyền không trả lời, chỉ khẽ nghiêng mình, dùng cánh tay lành lặn kéo Hạ Lan lại gần. Đôi môi cô chạm lên môi cậu, ngọt ngào mà run rẩy.
Nụ hôn nồng cháy kéo dài, cho đến khi một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống gò má Văn Quyền. Cậu giật mình buông Hạ Lan ra, hoảng hốt nhìn lên.
Đôi mắt khép hờ của cô khẽ rung, dòng lệ mảnh mai đã lăn dài.
– Hạ Lan, em sao thế? Anh… đã làm gì sai à? – Văn Quyền cuống quýt hỏi.
Cô khẽ lắc đầu, vội quệt nước mắt, mỉm cười nghèn nghẹn:
– Không… chỉ là em thấy hạnh phúc. Nụ hôn đầu đời của em, em được trao cho anh…
Nghe vậy, lòng Văn Quyền bỗng mềm đi. Cậu ngồi dậy đối diện với cô, tin tưởng tuyệt đối vào những lời ấy – bởi từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn là người con trai duy nhất bên cạnh Hạ Lan.
Cậu đưa tay lau khẽ hàng mi ướt của cô, rồi chủ động cúi xuống, trao thêm một nụ hôn dài hơn, sâu hơn.
Cả hai lạc trong cảm xúc cho đến khi ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện xôn xao. Nhận ra giọng mẹ mình – bà Vương Kiều Trang – Văn Quyền vội ngừng lại.
Hạ Lan đỏ mặt đẩy cậu ra, chỉnh lại tư thế.
Cửa mở, bà Vương bước vào cùng một người phụ nữ khác. Văn Quyền lúng túng đứng dậy, Hạ Lan nhanh tay đỡ lấy. Cậu ta cúi đầu lễ phép:
– Em chào… cô chủ nhiệm!
Người đến chính là Hà Tố Anh – giáo viên chủ nhiệm của Văn Quyền.
Bà Vương mời cô ngồi xuống sofa, căn phòng bài trí gần như y hệt phòng Hạ Lan. Cô Tố Anh đặt giỏ hoa quả lên bàn, ân cần hỏi thăm Văn Quyền, rồi lịch sự quay sang quan tâm Hạ Lan.
Mối quan hệ giữa hai đứa trẻ vốn chẳng xa lạ gì với cô giáo, bởi ở trường, Hạ Lan gần như lúc nào cũng quấn lấy Văn Quyền. Huống hồ mẹ của cậu – bà Vương – lại là người đại diện cho quỹ khuyến học của gia tộc họ Vương, tài trợ cho Đại học Thanh Xuân suốt nhiều năm.
Thế nên, từng nhất cử nhất động của chàng thiếu gia này, cô giáo đương nhiên đều phải chú ý.
Cô và bà Vương ngồi nói chuyện rôm rả, thân tình, khiến Văn Quyền và Hạ Lan bỗng thấy lạc lõng. Lợi dụng lúc cô giáo quay lưng về phía giường, Văn Quyền tinh nghịch cầm ngón tay Hạ Lan đưa lên miệng cắn khẽ. Hạ Lan nhăn mặt, kín đáo bấu mạnh vào đùi cậu trả đũa.
Mọi cử chỉ lén lút ấy không thoát khỏi ánh mắt bà Vương, song bà chỉ giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc.
Trong lúc hai người lớn vẫn trò chuyện, Hạ Lan thoáng nghe loáng thoáng tên “cô chủ nhiệm Hậu”. Cô giật mình nhớ ra, bèn reo lên:
– Dì Trang, con chợt nhớ ra cô Hậu đang gặp bố con ở phòng bên kia.
Cả bà Vương lẫn cô Hà đều sững lại. Bà Vương khẽ nhíu mày, nhìn Hạ Lan hỏi:
– Sao cháu còn ngồi đây? Không về đó xem cô ta nói gì?
Hạ Lan phụng phịu trề môi:
– Dì cũng biết sáng nay cô ta đã làm những gì rồi, còn bảo con về gặp nữa chi? Từ đầu đến cuối, chỉ có cô Tố Anh vội vàng đưa con với Văn Quyền đi viện, rồi lại phải quay về trường, chiều nay còn đến thăm. Còn cô ta thì chỉ biết gây rối, ngăn không cho công an đưa con bé Việt Trinh đi. Giờ lại vác mặt đến đây, chẳng phải muốn xin xỏ cho nó sao?
Cô Tố Anh thoáng đăm chiêu, quay sang bà Vương:
– Chị Vương, có lẽ nào lại như vây?…
Nghe thế, gương mặt bà Vương lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng đanh lại:
– Vậy càng phải về ngay xem cô ta nói gì. Kẻo ông bố ngốc nghếch của cháu dễ lại bị dụ ký đơn hòa giải. Đi ngay đi, Lan!
Hạ Lan sực tỉnh, vội vã đứng dậy chạy ra ngoài. Văn Quyền định đi theo nhưng bị mẹ ngăn lại:
– Con đứng lại! Định sang đó làm trò cười sao? Cô ta đâu phải giáo viên của con mà hóng hớt chuyện bên ấy?
Hạ Lan đi rồi, cô giáo Hà bỗng nhỏ giọng thủ thỉ..
- Chị Vương, nếu hòa giải thì cô ra ta phải đại diện nhà trường chứ không thể đi một mình được. Không biết cô ta đã báo cáo ai đến đây chưa?
Bà Vương nhíu mày đăm chiêu..lấy điện thoại ra bấm số gọi. Vài giây đã có người nghe máy.
Bà vào nhanh vấn đề..
- Thầy Hiệu trường Hòa, giáo viên chủ nhiệm lớp Hạ Lan đang ở bệnh viện, tôi cảm thấy cô ta muốn đến hòa giải cho con bé hành hung Văn Quyền nhà tôi qua gia đình Hạ Lan. Không biết có phải ý kiến của thầy không?
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi giọng thầy hiệu trưởng Hòa vang lên, mang theo sự hoang mang xen lẫn kinh hãi:
– Trời đất… Không, không phải ý tôi! Sao lại có thể thế được? Tôi hoàn toàn không hề chỉ đạo cô Hậu làm như vậy! Chuyện này… tôi sẽ gọi cô ta về ngay để hỏi cho ra lẽ.
Câu nói lớn đến mức, ngay cả cô Tố Anh đang ngồi đối diện cũng nghe thấy rõ mồn một. Cô thoáng động cười, ánh mắt gật gù lướt nhanh sang bà Vương.
Bà phu nhân họ Vương giọng bình thản nhưng không giấu được sự lạnh lùng cương quyết:
– Không cần phiền thầy phải gọi. Giờ việc quan trọng nhất là làm gấp cho xong vấn đề sau. Nếu để cô ta có cơ hội xoay chuyển tình thế, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Một cuộc trao đổi vắn tắt được diễn ra.. trên gương mặt của cô giáo Tố Anh và Bà Vương trao nhau những ánh mắt, cái gật đầu nội bộ.
Đầu dây bên kia, giọng thầy hiệu trưởng trở nên nhỏ hẳn, nhưng rõ ràng mang theo vẻ run rẩy:
– Vâng, vâng… tôi hiểu. Tôi sẽ làm ngay theo ý phu nhân.
Bà Vương lạnh lùng cúp máy, ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn kính. Đưa ánh mắt sắc lạnh như dao lướt trên gương mặt cô giáo Tố Anh, khiến cô cũng phải hãi kinh trong lòng. Nếu bản thân mình làm phật ý bà ta thì hậu quả sẽ như thế nào..
Chợt bà Vương lại bấm số điện thoại lần nữa.. nhưng đầu bên kia không thấy trả lời, bà nhắn một đoạn tin nhắn gửi đi rồi đặt điện thoại xuống bàn thản nhiên nói, giọng điệu có chút tự hào.
- Tôi vừa gọi cho bên công an chờ xem thông tin con nhóc kia xử lý thế nào. Chắc đúng như ý tôi cả mà thôi…
Cô giáo Tố Anh mặt thoáng lấm tấm mồ hôi, rõ ràng đã bị uy thế của bà Vương làm cho bối rối. Cô vội tìm một cái cớ để thoát thân:
– Chị, em phải về trường ngay, còn phải chủ động việc chị vừa dặn với thầy hiệu trưởng. Có tin gì em sẽ báo lại cho chị ngay.
Rồi cô ta quay sang Văn Quyền dặn dò tỏ ra quan tâm ân cần trước vẻ mặt đắc thắng của Vương phu nhân đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa.
Bóng cô giáo Tố Anh vừa khuất sau cánh cửa, bà thay đổi sắc mặt đến bất ngờ.
– Mẹ đã nói thế nào? Hai đứa bày ra trước mặt mẹ, đừng tưởng ta không hay biết. Nếu con không dứt nó ra, đừng trách mẹ nhẫn tâm!
Văn Quyền cũng không vừa, tỏ thái độ bất cần lặng lẽ nằm xuống giường, vắt chân chữ ngũ đáp trả.
- Con nói với mẹ rồi, con yêu Hạ Lan từ ngay lúc nhỏ. Con đã cố để cô ấy rời xa, nhưng khi sự việc này xảy ra con càng thấy cô ấy không thể để mất. Nếu mẹ càng ngăn cản hay làm khó cô ấy, đừng trách con bắt mẹ vào đường cùng đấy.
Bà sững người, không ngờ cậu con trai quý tử dám thản nhiên đe dọa bà mà không biến sắc.
- Con nói vậy là ý làm sao? con định làm gì? chẳng nhẽ..
Cậu ta khẽ chống tay vào đầu, nằm nghiêng nhìn bà cười nhẹ. Bà Vương nghe như sét đánh ngang tai.
- Nếu con bị dồn đến đường cùng, con sẽ làm cho Hạ Lan có thai rồi công khai cho cả nhà biết. Để xem lúc đó mẹ có dám chống đối ông Ngoại hay không? hay mẹ muốn để Bác Hai lấy cớ đó mà làm ảnh hưởng đến công việc của bố đây? Thưa phu nhân Bộ trưởng Công thương?
Cậu ta cười như đắc thắng. Bà Vương mặt tái mét, lắp bắp không rành rọt..
- Chẳng nhẽ hai đứa chúng mày đã ăn nằm với nhau rồi hay sao?
Văn Quyền từ từ ngồi dậy trước câu hỏi của mẹ. Tỉnh bơ đáp:
- Đúng vậy, con và Hạ Lan đã như thế từ lâu rồi.
Bà Vương gào lên:
- Chúng mày từ khi nào?..
Văn Quyền tủm tỉm đáp:
- Khi Hạ Lan tròn 18 tuổi. Và thường xuyên cho đến bây giờ….
Bà ngã ngửa ra ghế trước tin động trời đó. Rồi lặng lẽ đứng dậy lẩm bẩm..
- Tao sẽ sang nói chuyện với bố con ranh đó. Con mất dạy, dám rủ rê con nhà người ta, nó đốn mạt y như con mẹ nó vậy.
Văn Quyền thờ ơ như không..
- Thôi con xin mẹ, thưa bà Vương..mẹ dám gặp bố Hạ Lan mà nói chuyện đó sao?
Bà Vương mắt long sòng sọc trước sự hỗn hào của cậu con trai.
- Mày nữa, thằng mất dạy, mày ăn nói với mẹ mày như vậy sao? Mày nghĩ mẹ mày có gì không dám?
Văn Quyền cười như nắc nẻ, vỗ đùi đánh đét một cái. Rồi cậu ta khẽ gằn từng tiếng nhỏ nhẹ
- Mẹ nên nhớ con đã từng đi bảo dưỡng xe oto cho mẹ, và cái thẻ nhớ cam hành trình con đã nghe được những gì trước khi mẹ Hạ Lan xảy ra tai nạn. Và con cũng đã từng biết trước khi mẹ cưới bố con, mẹ đã làm gì tại cái đêm cắm trại sinh viên năm đó nữa đấy. Mẹ dám đến gặp bố Hạ Lan nói chuyện chúng con sao? Đừng tưởng con đến lúc này không hiểu trong lòng mẹ như thế nào.
Văn Quyền đứng dậy, mặt kêu rên nhăn nhó, cảm tưởng như cánh tay này lại bị động. Bà Vương đang ôm mặt rưng rưng nước mắt, thấy cậu con trai như thế bà cũng vội đứng lên tiến về phía con ân cần thật sự, dù gương mặt có lấm lem hai dòng nước mắt. Bà ngồi bên giường Văn Quyền.
Văn Quyền cầm tay mẹ, nhẹ nhàng chân thành..
- Mẹ, Hạ Lan lớn lên từ nhỏ với chúng ta, cô ấy như thế nào mẹ cũng biết. Con biết mẹ cũng quan tâm cô ấy. Nếu không hồi cấp ba mẹ cũng đâu phải bí mật đứng ra bảo lãnh cho cô ấy được xét duyệt học bạ đâu. Chuyện của người lớn, sao nỡ để bọn con phải gánh chịu chứ. Trong khi tất cả chỉ là từ tình cảm của các người. Giờ mẹ nỡ lại để con rơi vào tình cảnh giống mẹ năm xưa sao?
Bà Vương đau khổ ôm đầu vật vã..nước mắt lại tuôn rơi. Nói trong nghẹn ngào..
- Nhưng chúng mày vẫn đang đi học, rồi lại líu ríu như thế, bụng ễnh ra, lại phải cưới khi đang là sinh viên. Bố mày chật vật lắm mới lên được cái chức danh như vậy. Chẳng khác nào chúng mày vì chuyện đó lại phá hủy tiền đồ của ông ấy. Chúng mày có suy nghĩ không?
Văn Quyền thở dài định nói cho bà hiểu vấn đề, nhưng đành tặc lưỡi im lặng.. việc đã thế này thôi thì cứ xuôi theo được đến đâu hay đến đó.
Cậu nhìn mẹ đang rũ rượi nói nghiêm trang..
- Mẹ, hãy tin ở con, con đã đủ tuổi trưởng thành rồi, nên con biết mình như thế nào. Suốt bao năm, dù có bao nhiêu cô gái xung quan con, thậm chí kể cả mẹ có giới thiệu ai đi chăng nữa. Thì cũng không ai thay thế được hình bóng của Hạ Lan. Nhưng con nói mẹ không tin đâu, đến nụ hôn đầu tiên của con và cho đến tận bây giờ, con chưa dành cho bất kì cô gái nào ngoài Hạ Lan. Nên mẹ phải hiểu quyết định của con. Chúng con không vội vàng trong hôn nhân, nhưng chúng con cũng không buông thả mình trong các mối quan hệ. Mọi thứ trong cuộc sống của hai đứa con, đều gắn chặt với nhau từ nhỏ cho đến sau này, không thể thiếu nhau được.
Văn Quyền ngập ngừng rồi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đùi bà Vương.
- Mẹ.. xin mẹ hãy nể chú Quân..đừng bắt chúng con phải rời xa nhau. Mẹ làm đau con gái chú ấy một, thì mẹ giết chết con trai mẹ gấp mười lần…mẹ có hiểu không?
Cậu con trai mới hai mươi mốt tuổi, dáng vẻ cao lớn mà giờ lại ngồi bệt dưới đất, đầu rũ xuống gối vào cánh tay bà. Thấy con trai đánh mất cả sự kiêu hãnh nam nhi như thế, trái tim bà Vương như tan nát vạn mảnh.
Nước mắt bà tuôn không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn bật ra trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có hai mẹ con. Bàn tay bà run rẩy chạm lên mái tóc con trai, vừa thương vừa giận, vừa đau vừa bất lực.
– Trần Quân…! –
Bà nghẹn giọng, đôi mắt đỏ hoe nhìn vô định
– Ông đã làm khổ tôi suốt nửa đời người… Giờ đến lượt con gái ông, nó lại làm khổ con trai tôi, cướp hết cả đời nó nữa sao? Aaaa…
Tiếng gào nghẹn ngào của bà vang vọng trong bốn bức tường lạnh lẽo, xé nát bầu không khí vốn đã nặng nề. Văn Quyền ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra mẹ mình không chỉ đang chống đối, mà còn đang vật lộn với một vết thương lòng chưa từng lành từ quá khứ.