Ngoại ô sinh thái Hòa Lạc mấy năm gần đây như thay da đổi thịt. Vùng quê heo hút, cách trung tâm thành phố Hà Thành chừng ba mươi cây số, giờ đã thành một trung tâm hành chính vệ tinh sầm uất. Đại lộ nhiều làn xe tấp nập, tàu cao tốc trên cao lao vun vút cả ngày lẫn đêm.
Những dự án bất động sản lớn từng rục rịch khởi công rồi bị hủy bỏ không rõ lý do, nhường chỗ cho hạ tầng an sinh, giáo dục và các cơ quan chính phủ. Đại học Thanh Xuân, Bệnh viện Hoa Sen, hàng loạt đơn vị quốc phòng, an ninh đều chuyển dần về đây, khiến mảnh đất tưởng như hoang vắng lại trở thành điểm nóng mà bao tay săn địa ốc thèm muốn nhưng không thể chạm tay tới.
Trong lòng khu sinh thái ấy, làng cổ Lâm Đường nằm gọn trên một quả đồi phủ cỏ xanh. Chỉ tầm có ba mươi hộ gia đình. Ngôi làng mang vẻ cổ kính, nghiêm trang, nơi mà mỗi ngôi nhà đều tuân thủ một lối quy hoạch đồng nhất, không hề chen chúc cao ốc hay chung cư.
Dọc các con đường lát gạch đỏ hình thoi, chỉ thấy những căn nhà vườn một, hai tầng với hàng rào bao quanh, lặng lẽ phô bày sự sung túc của tầng lớp cư dân thành đạt nhưng ít khi giao tiếp.
Ngôi nhà của Việt Trinh im lìm trong làng như bao nhà khác. Nằm vị trí trung tâm ngôi làng, một căn nhà ba gian Bắc Bộ truyền thống, mái ngói âm dương đỏ sậm, cột nhà dựng bằng gỗ nghiến quý hiếm, thân to đến mức một người ôm không xuể. Gian giữa rộng rãi, kiến trúc tinh xảo, đồ gỗ chạm trổ cầu kỳ, tất cả đều toát lên nét cổ kính khi xưa của gia chủ cách đây hàng chục năm.
Trước sân nhà, một nhà chòi bát giác dựng bên thảm cỏ xanh mướt, nơi ngắm trăng vào những đêm quang đãng.
Một hồ nước nhỏ có hòn non bộ được đặt khéo léo, phía bên kia - cạnh bức tường rào gạch mộc là chiếc xe thể thao của sư phụ đỗ gọn gàng dưới mái che gara ngoài trời.
Phía sau, đối lập hoàn toàn, là một khu nhà phức hợp hiện đại hoàn toàn bằng vách kính đổi màu theo yêu cầu. Phòng ăn, phòng khách, thư phòng, phòng gym…phòng xông hơi…
Chính giữa không gian rộng lớn, một cây đàn piano màu trắng được đặt sang trọng. Một phòng ngủ kín rộng thênh thang nằm phía trong, một không gian riêng tư của chủ nhân.
Trong gian phòng mát lạnh, ánh sáng của cụm đèn chùm phê lê khổng lồ treo trên không trung , sư phụ ngả mình trên chiếc ghế massage bọc da rộng rãi, mặc chiếc váy ngủ dài thướt tha. Không rõ cô thay từ lúc nào, chỉ thấy đôi mắt lim dim, gương mặt an nhiên như đang tận hưởng.
Luật sư Giang cùng nhóm trợ lý đã rời đi, để lại khoảng không tĩnh lặng chỉ còn cô và Việt Trinh.
Ở góc bếp, Việt Trinh bận rộn pha chế. Hai ly nước hoa quả được đặt ngay ngắn lên bàn. Sau đó, cô ngồi lên chiếc nệm to có dựa lưng giữa phòng, một đôi chân dài trong trang phục quần short ngắn vắt hờ sang bên, tay cầm điện thoại bấm liên tục. Âm thanh “tít, tít” bàn phím vang vọng trong không gian yên tĩnh, khiến sư phụ phải hé mắt nhìn.
– Thôi đừng gọi nữa, – giọng cô chậm rãi, như lời trách khẽ – đâu phải chưa từng thấy cậu ta biến mất thế này.
Việt Trinh ngẩng lên, ánh mắt hờn trách:
– Nhưng trước đây anh ấy ít ra cũng báo cho em một câu… hoặc nhắn tin… Còn lần này thì hoàn toàn bặt vô âm tín, đến gọi điện cũng không nghe máy.
Trong khoảng lặng ấy, tiếng gõ bàn phím trên điện thoại đều đều, xen lẫn trong không khí âm trầm yên tĩnh của vùng thôn quê.
Được một lúc, Việt Trinh thở dài, ném chiếc điện thoại sang một bên. Cô với tay lấy ly nước hoa quả, uống một ngụm rồi bất chợt buông lời bâng quơ:
– Mai sư phụ lại phải đi sao?
Sư phụ khẽ mở mắt, hơi ngạc nhiên:
– Sao lại hỏi thế?
Việt Trinh xoay xoay chiếc ly trong tay, đáp nhỏ:
– Thì… trưa nay sư phụ bảo với cô giáo là mai đi.
Nghe vậy, khóe môi sư phụ cong lên thành một nụ cười nhạt:
– Con nhóc này, ngốc thật. Không nói vậy thì làm sao mời cô giáo đi ăn được?
Việt Trinh ngẩn người một thoáng rồi bật cười, gật gù ra chiều vừa hiểu ra mánh khóe. Nhưng khi ánh mắt còn vương ý cười, giọng sư phụ lại lặng lẽ cất lên, thản nhiên như nói về chuyện xa xôi:
– Lần này ta về… chắc cũng sẽ rất lâu mới đi. Dự kiến là vậy…
Nghe vậy, gương mặt Việt Trinh bừng sáng. Cô reo lên đầy mừng rỡ:
– Thế thì tốt quá! Sư phụ có thời gian luyện võ cùng em rồi.
– Thế thời gian qua… con nhóc này lười không tập chứ gì?
Việt Trinh nhe răng cười, lắc lắc cái đầu ra vẻ tinh nghịch, cố ý không đáp lời.
Sư phụ nhìn bộ dạng ấy, bất giác cũng bật cười theo, trong lòng nhẹ nhõm, tựa như chút hồn nhiên của cô bé đã gột rửa đi mọi ưu phiền.
Ký ức ngày đầu tiên cô đưa Việt Trinh đến nơi đây chợt ùa về chầm dãi.
Khi ấy, con bé vừa chuẩn bị bước vào cấp ba. Trước mắt là căn nhà cũ kỹ, mái ngói loang lổ, tường vách rạn nứt, rêu phong phủ dày – một ngôi nhà đã rột nát vì bao năm không người chăm sóc.
Trinh đứng sững lại, đôi mắt bần thần, như thể thời gian trong khoảnh khắc ngừng trôi. Bước vào trong, cô rụt rè đưa tay chạm khẽ vào từng kỷ vật: chiếc bình gốm sứt mẻ, cái rương gỗ bạc màu, bộ bàn ghế đã mòn vẹt theo năm tháng. Tất cả như thì thầm về một quá khứ xa xôi.
Đây chính là nơi cô chào đời, nơi lưu giữ những năm tháng đầu tiên trước khi theo cha mẹ ra nước ngoài công tác. Bước chân vô thức đưa cô đến căn phòng ngủ nhỏ. Trên chiếc bàn ngủ cũ, phủ bụi dày đặc, là một khung ảnh nhỏ. Trinh khẽ đưa tay lau đi lớp bụi mờ, và rồi trái tim cô như thắt lại: trong ảnh, một bé gái hai tuổi, nụ cười ngây thơ, đang được cha mẹ ôm chặt trong vòng tay.
Khoảnh khắc ấy, cô không kìm nổi, òa khóc nức nở. Âm thanh vỡ òa vang lên trong căn phòng vắng lặng, da diết đến quặn lòng.
Sư phụ hốt hoảng chạy vào, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm Trinh vào lòng. Vòng tay ấy như điểm tựa duy nhất, để cô trút cạn nỗi nhớ thương tích tụ bấy lâu.
Tiếng khóc nghẹn ngào hòa tan vào không gian nhuốm màu thời gian, khiến cả căn phòng như rung động.
Ngoài sân, một người thanh niên lặng lẽ đứng bao quát xung quanh. Gương mặt anh trầm ngâm, ánh mắt dõi khắp khung cảnh hoang tàn. Bóng anh kéo dài theo nắng chiều, trải trên khoảng sân cỏ dại mọc um tùm.
Chỉ trong vỏn vẹn nửa năm, cảnh quan ngôi nhà đã thay đổi đến mức khó nhận ra. Từ một căn ba gian cũ kỹ, rêu phong, giờ đây được xây dựng lại với đầy đủ tiện nghi, sân vườn được trồng những loại cỏ xanh mịn màng, được dịch vụ chăm sóc định kì cắt tỉa và khử trùng hàng tuần. Cùng nhiều thứ được xây dựng mới.
Điểm đặc biệt cô thích nhất là một nhà chòi ngắm cảnh ở giữa sân rộng rãi được xây dựng..sư phụ đã đòi hỏi nơi đó dùng để nướng BBQ, nhưng bị “người ta” từ chối
Tuy vậy phía sau đã mọc lên một khu nhà mới theo đúng chủ ý của sư phụ. Kiến trúc hiện đại, đường nét gọn gàng, khác hẳn với vẻ cổ kính vốn có phía trước.
Cả hai tòa nhà được nối với nhau bằng một hành lang có mái che bằng những chiếc ô đủ màu sắc khổng lồ có thể thu gọn chỉ bằng một nút bấm từ xa.
Sư phụ luôn tự hào gọi đó là “tân cổ giao duyên”, là kết quả dung hòa giữa quá khứ và hiện tại mà chính tay cô dựng nên.
Khi ấy, chung quanh chỉ lác đác vài mái nhà cũ, đa phần bỏ hoang. Cả vùng đất này từng là một làng quê heo hút, người dân đã rời đi hết – người theo con cái lập nghiệp khắp nơi, người thì đã yên nghỉ dưới hoàng tuyền.
Trong khung cảnh hiu quạnh đó, chỉ còn lại duy nhất ngôi nhà của Việt Trinh, như một dấu lặng lạc lõng giữa thời gian.
Thế nhưng chỉ vài năm sau, bộ mặt nơi này đã thay đổi chóng vánh. Người từ khắp nơi đổ về, mang theo tiền bạc, mang theo lối sống khác biệt. Làng xưa khoác lên mình một tấm áo mới. Dù vẫn còn phảng phất dáng dấp cổ kính, nhưng xen lẫn trong từng ngõ nhỏ, từng căn vườn là hơi thở rõ rệt của đời sống hiện đại.
Ngôi làng giờ đây chẳng còn nét hoang sơ ngày cũ. An ninh được thắt chặt. Đội ngũ bảo vệ đi tuần thường xuyên, bóng áo đồng phục xuất hiện ở khắp các con đường. Tường rào bao quanh được xây kiên cố, kiêu hãnh như một pháo đài ngăn cách bên trong với tự nhiên hoang sơ ngoài kia. Ngay cổng chính đã dựng barie, người ra kẻ vào đều phải qua kiểm soát. Camera giăng khắp các góc công cộng, đảm bảo an ninh tuyệt đối cho những hộ dân tầng lớp sung túc bên trong.
Việt Trinh đứng dậy, lặng lẽ vô thức bước lên phía dãy nhà trên.
Sư phụ ngước nhìn nhưng cũng để mặc cô, chỉ thở dài không nói. Đôi mắt lại lim dim nhắm khẽ trên ghế massage, với tay lên trên đầu chiếc lấy remote, cô bấm nút trên điều khiển.
Một âm thanh không lời du dương vang lên trong những chiếc loa treo khắp bức vách trên cao trong tòa nhà đồ sộ.
Bóng Việt Trinh khuất dần sau hành lang trước cửa.
Bước lên khu nhà ba gian, cô khẽ đẩy cánh cửa một gian phòng. Không gian bên trong gọn gàng, tinh tươm; chăn gối được xếp ngay ngắn trên chiếc giường rộng. Trên giá gỗ bên cạnh, vài vật dụng nam giới được đặt cẩn thận, toát lên sự ngăn nắp của chủ nhân.
Cô buông mình xuống giường, vòng tay ôm chặt chiếc gối. Nhắm nghiền đôi mắt, cô dần chìm vào giấc ngủ chập chờn, thổn thức chẳng hay tự khi nào.
Buổi xế chiều, ánh nắng xiên ngang chói lóa hắt xuống, khu nhà kính khoác lên tấm áo mới. Lớp kính đổi màu, từ trong suốt rực rỡ ban đầu dần phủ một gam xám tro trầm tĩnh, che khuất toàn bộ diện tích đón sáng.
Bên trong, nơi sảnh lớn, một bóng dáng người phụ nữ ngồi lặng trên chiếc ghế massage. Trên tay cô là ly rượu Rum uống dở, sóng sánh trong ánh sáng nhạt nhòa. Đôi mắt xa xăm, hờ hững dõi ra khoảng sân rộng ngát trước mặt.
Sư phụ ngồi đúng chỗ Việt Trinh khi nãy. Trên tay, chiếc giũa nhỏ khẽ lướt qua đầu móng, từng động tác tỉ mỉ, thong thả như chẳng vội vàng với thời gian.
Người phụ nữ trên ghế chợt cất giọng lên tiếng..
- Vậy cô đi với Lão Đại có gì vui không? kể tôi nghe xem nào?
Sư phụ vẫn chăm chú việc mình đang làm, đáp chẳng buồn nhìn.
- Có gì mà vui chứ? việc ai người ấy làm, tôi có bên cạnh đâu mà có cảm giác như thế nào?
Người kia chỉ cười không đáp, đưa ly rượu lên miệng khẽ nhấp môi.
Sư phụ chợt hỏi lại:
- Thế Lão Nhị tầm bao giờ tỉnh?
Đặt ly rượu xuống chiếc bàn nhỏ có bình rượu pha lê hoa văn cầu kỳ sang trọng, cô ta thở dài:
- Còn lâu, dự chắc đến mười giờ đêm mất. Ngồi một tí nữa rồi tôi về xem thế nào. Đằng nào khi anh ta dậy như mọi khi sẽ phải ăn ngấu nghiến, cô bảo con bé nấu cho anh ta cái gì ăn đi, tôi đem về cho hắn.
Sư phụ đặt đồ làm đẹp vào hộp dụng cụ, vươn người đứng dậy. Ra quầy tủ rượu cũng rót cho tự rót mình một ly.
- Ngủ rồi, lúc cô đến tôi đi lên nhà thấy đang nằm trong phòng của Lão Nhị ngủ lúc nào không biết. Để tôi tự vào bếp làm vài món cho cũng được. Để cho con bé ngủ, hôm nay là một ngày dài của nó, đến tội.
Người phụ nữ khẽ đưa hai tay chống cằm. Nét mặt đăm chiêu.
- Cô nên điều tra xem lai lịch hai đứa trẻ gây chuyện với Việt Trinh xem gia thế làm sao? mà khiến công an Quận phải tự tay vào cuộc. Tránh để cậu ta nổi cáu, sẽ rất phiền phức. Chuyện gì thì chuyện, dính đến con bé thì không phải chuyện nhỏ đâu.
Sư phụ trầm ngâm, lưỡng lự.
- Được rồi Tam Muội, tôi hiểu, trưa nay tôi đã nắn gân mấy tên cảnh sát đó rồi. Đang tính để mai tôi làm việc với bên gia đình mấy đứa sinh viên kia cho dứt điểm.
Người phụ nữ kia nói tiếp:
- Giải quyết kín kẽ thôi, đừng quá lộ liễu để con bé nhận thấy. Mà tôi thấy vị nữ giáo viên kia cũng rất tốt với con bé, cô xem bố trí quan tâm người ta một chút. Phương châm của Lão Nhị chúng ta đều hiểu. Không cần cậu ta phải nói.
Sư phụ vào đến khu bếp, mở chiếc tủ lạnh ra lấy thực phẩm đặt lên bồn nước, quấn chiếc tạp dề vào eo, hình dáng nhu mì khác hẳn vẻ đẹp cao ngạo quý phái như lúc nào. Cô nói vọng ra:
- Tam Muội, ở lại dùng cơm với tôi đi, lâu rồi hai chúng mình chưa ăn với nhau.
Trong khi người phụ nữ kia vẫn ung dung quay lưng lại, không xê chuyển,phong cách đạo mạo kì bí.
- Vậy làm phiền cô..tôi cũng thèm ăn ở đây lâu rồi, chỉ đợi cô về thôi.
Rồi cô ta chợt nói tiếp:
- Đài Trang, tôi nghĩ cô sắp tới phải đứng ra quản lý một công ty đấy. Cô chuyển bị đi là vừa, tôi sẽ nói với Lão Nhị, cô cũng đâu muốn đi xa một chuyến nữa đúng không?
Sư phụ Trang quay lại nhìn cô gái phía sau lưng.
- Tam Muội, tha cho tôi..tôi ko thích gò bó đâu, quản lý nhóm CP- 0 với tôi là đủ rồi. Nên cô mà đề xuất với hắn ta là tôi sẽ cho cô một con dao giữa trán đấy. Tôi cảnh cáo trước.
Tam Muội bật cười giòn tan, tiếng cười vang dội, vừa toát lên vẻ uy quyền vừa không kém phần thân mật.
Cô ta chậm rãi điều chỉnh ghế massage ngả hẳn về phía sau, biến nó thành một chiếc giường công thái học. Giọng cô vang lên chậm rãi, khẽ xen lẫn một tiếng ngáp mệt nhọc:
– Đài Trang, tôi chợp mắt một lát nhé. Hôm nay đứng suốt bốn tiếng, người mỏi rã rời cả rồi… Có gì lát nữa xong việc thì gọi tôi dậy với nhé. Tình yêu…