Mật Mã Zero

Chương 18



Cô giáo Hậu trở về phòng giáo viên, ngồi lặng một chỗ, để mặc cho dòng suy nghĩ miên man cuốn đi. Cả buổi sáng nay, biết bao chuyện dồn dập xảy đến khiến tâm trí cô rối bời.

Trước hết là việc sinh viên Việt Trinh gặp rắc rối với cơ quan công an, đã chiếm trọn thời gian và khiến cô phải bận lòng suốt mấy tiếng. Rồi đến những lời trao đổi của thầy hiệu trưởng, lại càng làm nỗi lo trong lòng cô chồng chất thêm.

Chưa dừng lại ở đó, cô lại nhớ đến khúc mắc giữa Việt Trinh và Hạ Lan – hai sinh viên thuộc lớp mình quản lý. Với Việt Trinh, cô đã có dịp gặp gỡ gia đình, nhưng còn Hạ Lan thì sao? Tình hình của em thế nào, cô vẫn chưa có thời gian tìm hiểu, càng nghĩ càng thấy áy náy.

Nghĩ vậy, cô mở máy tính, tra thông tin sinh viên rồi lấy số điện thoại của Hạ Lan để gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông. Sau khi giới thiệu bản thân, cô xin phép được nói chuyện với Hạ Lan.

Cô ngỡ rằng Hạ Lan đã xuất viện và về nhà, nhưng không, em vẫn đang điều trị trong bệnh viện. Nghe vậy, cô vội vàng xin địa chỉ rồi tức tốc xách túi rời đi.

Bước xuống cầu thang, thoáng chốc cô nhớ tới Tiểu Bạch. Cô bấm số liên hệ tổng đài, mong tìm được thông tin người lái xe, nhưng khổ nỗi lại không nhớ nổi biển số. Cô tự trách mình đã sơ suất.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, cô lấy chiếc xe máy quen thuộc hằng ngày và thẳng đường tới bệnh viện theo địa chỉ vừa nhận.

Con đường đến bệnh viện dường như dài hơn thường lệ. Vừa lái xe, cô giáo Hậu vừa không ngừng lo lắng. Hình ảnh Hạ Lan – cô học trò sành điệu, luôn thể hiện nổi trội trước lớp – hiện lên khiến lòng cô nặng trĩu, chưa biết sẽ phải đối mặt trò chuyện với cô gái này ra sao.

Bệnh viện nơi Hạ Lan đang nằm là bệnh viện Quốc tế Time Tech. Một bệnh viện tư nhân xa hoa có tiếng bậc nhất tại thành phố.

Cô giáo Hậu vốn xuất thân không phải người ở đây nên cô cũng chưa một lần đặt chân đến nơi này. Hơn nữa nơi đây là chỗ dành cho những người đại giàu có nên cô cũng không có mối quan hệ để có cơ hội được bước vào.

Bước đến trước cánh cửa sảnh, cô choáng ngợp khi nhìn qua lớp kính vào bên trong với cảnh quan hết sức khác biệt. Đúng là một nơi chỉ dành cho người có tiền.

Một bảo vệ bước ra, cánh cửa tự động mở, anh ta ánh mắt dò xét hỏi cô cầm chừng?

- Cô đến khám hay thăm bênh nhân..?

Hậu giật mình, vội rút thẻ giảng viên Đại học Thanh Xuân đưa ra. Trên thẻ có ảnh và thông tin rõ ràng. Vừa liếc qua, thái độ người bảo vệ lập tức thay đổi. Anh cung kính trả lại bằng cả hai tay, giọng bỗng chừng mực hơn hẳn. Quả thật, giảng viên Đại học Thanh Xuân tuy không giàu có, nhưng danh tiếng và vị thế trong xã hội lại được kính nể.

Cô trình bày muốn đến thăm học sinh, anh ta tuy không thể nắm rõ được các vấn đề nhưng cũng rất ân cần đưa cô đến gặp Lễ tân.

Nghe Hậu trình bày muốn đến thăm học trò, bảo vệ liền dẫn cô đến quầy lễ tân. Sau khi nhập thông tin họ tên và số phòng, hệ thống hiển thị trùng khớp, lễ tân nhanh chóng sắp xếp một người dẫn đường.

Khu vực Hạ Lan đang điều trị nằm ở một dãy riêng biệt, an ninh nghiêm ngặt. Điều đó đủ cho thấy gia đình cô học trò không hề đơn giản.

Đến một căn phòng, cô gái lễ tân gõ nhẹ cánh cửa lịch sự thông báo. Một giọng nói đàn ông trong phòng vang lên:

- Vào đi..

Một nét khác thường, bởi lẽ ở hầu hết các bệnh viện, cửa phòng bệnh nhân vốn không bao giờ được phép khép kín, nhằm đề phòng những tình huống khẩn cấp để bác sĩ hay y tá có thể kịp thời can thiệp.

Lễ tân cùng cô bước vào trong. Một căn phòng giống như một nhà nghỉ sang trọng rộng rãi khép kín. Khác là chỉ một chỉ có một chiếc giường bệnh nhân với một chai thuốc đang treo trên giá y tế nơi phía đầu.

Góc đằng xa là một bộ bàn ghế salon sang trọng, chiếc ti vi rất to phong cách thời thượng được đặt lên chiếc kệ bằng pha lê rất vững chãi. Một chiếc tủ lạnh cao gần bằng kế bên góc, giữa bàn một lẵng hoa to tỏa mùi hương man mác.

Cô lại giới thiệu lại bản thân, người đàn ông vồn vã mời cô vào. Một người trung niên ngoài tứ tuần, khuôn mặt có nhiều nét giống Hạ Lan. Chắc hẳn là cha cô bé.

Mái tóc hoa râm được cắt tỉa gọn gàng hợp mốt, áo sơ mi ngắn tay đóng thùng chỉnh tề. Đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ hiền hòa, nụ cười thân thiện khiến

Hậu phần nào thấy nhẹ nhõm, bớt đi sự gò bó ban đầu.

Người đàn ông mời cô giáo Hậu ngồi xuống bộ salon trong phòng bệnh. Ông mở tủ lạnh mini, lấy ra một chai nước khoáng mới tinh, đặt ngay ngắn trước mặt cô rồi nói chậm rãi:

– Cô là giảng viên chủ nhiệm của Hạ Lan? Tôi là Trần Quân, cha của con bé.

Cô Hậu gật đầu, giọng chân thành:

– Vâng, tôi là Đỗ Thúy Hậu, giáo viên chủ nhiệm lớp nơi Hạ Lan đang theo học. Tôi vừa gọi điện cho anh, biết em ấy đang nằm viện nên tranh thủ đến thăm, đồng thời muốn tìm hiểu rõ tình hình em ấy có sao không..

Ông Quân thở dài, ánh mắt thoáng u buồn:

– Con bé vốn ngoan, nhưng dăm ba năm gần đây tâm lý không ổn định. Gia đình tôi lại quá bận rộn, không kề cận sát sao. Sự việc ở trường… tôi cũng chỉ nghe được vài mẩu thông tin rời rạc.

Cô Hậu ngồi thẳng người, lựa lời thận trọng:

– Thưa anh, có lẽ tôi nên nói rõ. Thời gian qua, Hạ Lan và một nữ sinh khác trong lớp, tên là Việt Trinh, có xảy ra mâu thuẫn. Sáng nay, công an cũng vừa liên
hệ làm việc với Việt Trinh về một số vấn đề bên ngoài học tập. Tôi e rằng chuyện này ít nhiều ảnh hưởng đến tinh thần cả hai em.

Ông Quân nhíu mày, giọng đầy nghi vấn:

– Vậy còn cậu Văn Quyền? Cậu ta liên quan gì trong chuyện này mà cả Hạ Lan lẫn cậu ta đều phải nhập viện?

Cô Hậu thoáng sững người:

– Cậu ấy cũng điều trị ở đây sao ạ?

Ông Quân khẽ gật đầu, nhắm nghiền mắt thở dài:

– Đúng vậy. Con bé đang phòng bên kia với cậu ta. Thật ra tay Hạ Lan không nặng, chỉ bị sái nhẹ thôi. Nhưng lại là tay phải, sinh hoạt có chút bất tiện.

Nói đến đây, ông ngẩng lên nhìn cô giáo, giọng có phần phật ý:

– Tôi thật không ngờ cô gái kia lại có thể khiến Hạ Lan tổn thương đến mức này, sức lực chẳng khác gì một nam thanh niên. Thực chất, ở trường giữa hai đứa đã xảy ra mâu thuẫn thế nào? Tôi hỏi Hạ Lan thì nó cứ im lặng, còn lúc công an đến lập biên bản, tôi lại không có mặt, nên đến giờ vẫn chưa nắm rõ.

Cô Hậu siết nhẹ bàn tay, giọng bình tĩnh giải thích:

– Sự việc cụ thể, chỉ có Hạ Lan mới hiểu tường tận. Nhưng sáng nay khi Việt Trinh viết bản tường trình, tôi nhận thấy… có lẽ phần nhiều là do Hạ Lan chủ động trước, liên quan đến cậu Văn Quyền.

Cô hơi ngập ngừng, rồi quyết định nói tiếp:

– Việt Trinh vốn học võ nên tính cách mạnh mẽ, nhưng từ trước tới nay chưa từng gây chuyện. Con bé khá hướng nội, ít giao tiếp, cũng không có mâu thuẫn với ai tại trường. Còn Quyền, thời gian qua thường theo đuổi, gây phiền phức cho Trinh. Em ấy vốn im lặng chịu đựng, cho đến hôm nay khi cậu ta lỡ có hành vi vượt giới hạn đụng chạm vào tay con bé, nên Trinh mới phản ứng dữ dội. Hạ Lan lại đứng ra bênh vực cho cậu ta, thế là sự việc mới leo thang thành ra thế này.

Nghe đến đây, ông Quân ngả hẳn người xuống ghế salon. Khuôn mặt ông nặng trĩu, ánh mắt mệt mỏi, tiếng thở dài kéo dài như muốn trút bỏ phần nào gánh nặng trong lòng. Ông chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lên, giọng trầm xuống nhưng đầy suy tư:

– Nói thật với cô chủ nhiệm, tôi tin những điều cô vừa nói. Tôi là cha của Hạ Lan, nhưng tôi không mù quáng bênh con bé. Trước kia, nó vốn rất ngoan, sống chân thành, được bạn bè yêu quý. Nhưng biến cố ập đến từ năm lớp 5… mẹ nó ra đi đột ngột. Lúc đó, vì quá nhớ thương vợ, tôi dồn hết tâm trí vào công việc để vơi bớt nỗi đau. Cũng vì nghĩ nó đang tuổi dậy thì, tôi càng ngại quan tâm quá mức. Công việc ngày càng phát triển, còn thời gian cho con bé thì ít dần. Đến một lúc, giữa bố con tôi xuất hiện khoảng cách, càng ngày càng khó lấp đầy…

Đúng lúc đó cánh cửa bật mở, Hạ Lan cười nói xôn xao, bàn tay nắm chặt Văn Quyền đang bị bó bột cả cánh tay bước vào.

Thấy bố và cô giáo Hậu đang ngồi nói chuyện, cả hai đứa hết đỗi ngạc nhiên. Văn Hậu còn chút phép tắc vội cất tiếng cúi chào. Còn Hạ Lan thì xa xầm nét mặt, quay ngoắt kéo Văn Hậu đi không nói lời nào.

Khiến ông Quân phải đứng bật dậy trước thái độ của con gái.

- Hạ Lan! quay lại..

Văn Hậu bị Hạ Lan kéo đi, không giữ được mình, chỉ biết ú ớ chỉ kịp chào một câu.

Ông Quân tức bầm mặt, cô giáo Hậu vội đưa lời, xoa dịu bầu không khí.

- Anh cứ để cháu đi, con bé đang có chút hiểu lầm vì sự xuất hiện của tôi.. không sao đâu!

Ông buồn bã thả người xuống ghế, hai bờ vai rũ xuống.

Cô giáo Hậu nhìn ông.. cân nhắc, rồi cất giọng rè rặt.

- Cậu Văn Quyền kia với Hạ Lan…

Ông Quân đưa tay bóp chặt thái dương, giọng ông pha lẫn mệt mỏi và day dứt:

- Văn Quyền và Hạ Lan lớn lên từ nhỏ với nhau, hai vợ chồng tôi và bố mẹ Văn Quyền đều là bạn thời sinh viên đại học. Chúng tôi đều là cựu sinh viên Đại học Thanh Xuân.

Cô giáo Hậu ngạc nhiên trong khi ông Quân vẫn tiếp lời:

- Hạ Lan là một đứa rất thông minh và học tập thành tích cũng rất tốt, con bé ba năm cấp ba đều là học sinh ưu tú của khối phổ thông chuyên - Đại học Sư phạm. Còn Văn Quyền, cậu ta lại không học hành đến nơi đến chốn vì được bố mẹ quá nuông chiều, thành tích ba năm cấp ba không có gì xuất sắc, nhiều lần phá rối đều bị mời bố mẹ lên. Bù lại thằng bé rất nghe lời Hạ Lan và yêu quý con bé, cưng chiều nó. Chắc vì nó coi con bé như em gái. Tôi không biết nó nghịch ngợm ở trường thế nào, nhưng nó nghe lời tôi, thường trốn gia đình sang ở nhà tôi một thời gian dài hồi bé vì bố mẹ nó quản thúc, kì vọng nó nhiều quá.

Nghe những lời tâm sự ấy, trong lòng cô Hậu thoáng dấy lên chút thiện cảm với Văn Quyền. Cậu nhóc ấy có thể nghịch ngợm, nhưng rõ ràng không phải kẻ bất trị như người ta gán mác.

Ông Quân khẽ thở dài, giọng chùng xuống:

– ….đúng ra tôi phải cảm ơn thằng bé đó rất nhiều, vì Hạ Lan..

Cô Hậu bất giác thốt lên, nửa băn khoăn, nửa khó hiểu:
– Anh… cảm ơn cậu ta thay cho Hạ Lan sao?

Ông Quân nghe câu hỏi của cô Hậu, khẽ bật cười chua chát:

– Cô nói đúng… tôi cảm ơn thằng bé thay cho cả Hạ Lan, bởi có lẽ chính tôi cũng chưa từng thực sự đứng được cùng phía con bé.

Ông lặng vài giây, ánh mắt đăm chiêu như đang nhìn lại quãng đời đã qua. Rồi giọng ông trầm xuống, chậm rãi từng lời:

– Sau khi mẹ nó mất, tôi bận rộn, lơ là con gái. Hạ Lan bắt đầu nổi loạn từ cấp hai, bất cứ điều gì cũng chỉ để gây sự chú ý từ mọi người. Các thầy cô đều hiểu hoàn cảnh nên không trách phạt nặng, nhưng sức học của nó thì sa sút trông thấy. Tôi biết, nhưng cũng chẳng biết làm gì, cũng không muốn trách móc…

Ông siết chặt bàn tay, đôi mắt thoáng ánh u sầu:

– Rồi tôi quyết định tái hôn với… một người bạn cũ của vợ tôi khi con bé học lớp 9, với mong muốn có một người phụ nữ giúp tôi để hiểu con bé hơn, thế nhưng con bé lại khó chấp nhận. Tôi đã khiến tính cách nó đi theo chiều hướng tệ hơn, còn việc học thì bế tắc. Nhưng chính lúc ấy, lại là thằng bé Quyền ở bên cạnh, động viên nó. Con bé nghe nó, thay đổi từng ngày. Rồi nó quyết tâm học hành trở lại, đỗ vào trường cấp 3 bằng số điểm tuyệt đối.

Ông ngẩng lên nhìn cô Hậu, ánh mắt ánh lên một chút tự hào xen lẫn day dứt:

– Nhà trường khi ấy cũng hiểu tình cảnh, nên dù học bạ của nó có vướng vài chỗ không như yêu cầu, họ vẫn chấp thuận tạo điều kiện cho con bé. Và Hạ Lan đã chứng minh không ai đặt niềm tin nhầm chỗ. Nó còn đoạt giải học sinh giỏi cấp thành phố, rồi thi đỗ vào Đại học Thanh Xuân.

Ông thở dài, giọng nghẹn lại:

– Nếu không có Văn Quyền, tôi không dám chắc hôm nay con bé có thể đứng vững như thế nào.

Cô Hậu ngồi im, lắng nghe từng lời, trong lòng bỗng dấy lên sự thương cảm. Cô hiểu rằng, đằng sau một học trò cá tính gai góc là cả một câu chuyện dài về gia đình và những khoảng trống không dễ lấp đầy.

Cô Hậu khẽ nghiêng người về phía ông Quân, giọng dè dặt nhưng không giấu nổi sự băn khoăn:

– Nghe anh nói, tôi thật sự bất ngờ. Văn Quyền đã giúp Hạ Lan thay đổi, tốt với em ấy như vậy… nhưng tại sao ở trường, cậu ta lại có thái độ trêu ghẹo Việt Trinh? Nếu chỉ là đùa vui thì cũng quá mức, vì chính điều đó mới là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn. Bởi tôi nhìn nhận Hạ Lan đối xử với Văn Quyền không chỉ dừng lại chỉ là tình cảm đơn thuần. Hai đứa đã đủ tuổi trưởng thành rồi…

Ông Quân im lặng vài giây, cặp kính trượt nhẹ xuống sống mũi. Ông tháo kính ra, đưa tay day trán, như thể đang cân nhắc nên nói bao nhiêu, giấu bấy nhiêu.

Sau cùng, ông khẽ thở dài, ánh mắt u ám:

– Có lẽ tôi hiểu được lý do.. vì thật sự tất cả người lớn chúng tôi đều biết được tình cảm của Hạ Lan dành cho Văn Quyền. Thậm chí gia đình tôi cũng không có ý kiến gì nếu hai đứa đến với nhau. Nhưng về phía gia đình Văn Quyền thì..thật sự tuy chúng tôi là bạn học sinh viên nhưng xuất thân của tôi và bố cậu ta đều là bình thường, còn mẹ Văn Quyền lại là con gái một gia đình danh giá. Nên để nói nếu hai đứa chúng nó tiến xa hơn thì mẹ cậu ta khó chấp nhận, dù lớn lên cùng nhau.

Giọng ông trầm xuống, mang theo chút bất lực:

– Có lẽ nó hiểu điều đó nên nó cố tình làm thế để khiến Hạ Lan hiểu hai đứa nó không thể tiến xa. Đó cũng là bất đắc dĩ nhưng nó lại không thể làm tới cùng vì sợ con bé quá tổn thương.

Cô Hậu nghe vậy, trong lòng nặng trĩu. Cô nghĩ đến ánh mắt kiên quyết của Việt Trinh khi viết bản tường trình sáng nay, lại nhớ đến sự im lặng khó hiểu của Hạ Lan cũng như cách Văn Quyền bảo vệ Hạ Lan trong camera. Rõ ràng, đằng sau những va chạm ấy, là một mối quan hệ ràng buộc phức tạp hơn giữa ba người trẻ tuổi.

Đúng lúc ấy, cánh cửa khẽ mở. Một người phụ nữ ngoài bốn mươi bước vào, tay dắt theo hai đứa trẻ, một trai một gái, tầm ba bốn tuổi. Cả ba người như mang theo luồng sáng ấm áp ùa vào căn phòng vốn nặng nề.

Người phụ nữ ấy toát lên vẻ trung niên phúc hậu, khuôn mặt thanh tú, làn da vẫn còn giữ được nét đẹp mặn mà. Hai đứa bé lanh lợi, đôi mắt sáng long lanh.

Đứa bé trai thì thừa hưởng nét đẹp pha trộn của ông Quân và mẹ.

Đặc biệt, bé gái nhỏ kia, đôi má bầu bĩnh, sống mũi cao và đôi mắt u buồn thoáng qua, gương mặt giống Hạ Lan đến lạ kỳ, như một phiên bản thu nhỏ.

Ông Quân khẽ ngẩng lên, thoáng giật mình, rồi ánh mắt chùng xuống. Người phụ nữ mỉm cười nhẹ với cô giáo Hậu, giọng nhỏ nhẹ:

– Xin lỗi đã đứng ngoài nãy giờ, khi thấy Hạ Lan tức giận đi ra, tôi đã biết có người trong này. Tôi là Lệ Thu… vợ anh Quân, cũng là… mẹ của mấy đứa nhỏ này.

Nói rồi, bà khẽ cúi chào, bàn tay đặt lên vai hai đứa bé.

Cô giáo Hậu hơi lúng túng đứng dậy đáp lễ. Trong thoáng chốc, cô thoáng nhìn ông Quân. Gương mặt người đàn ông ấy đầy mệt mỏi, pha lẫn chút bối rối khó giấu.

Lệ Thu chậm rãi dắt hai đứa bé vào trong rồi đóng cửa lại, giọng vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt thoáng đượm nỗi buồn:

– Tôi biết sự xuất hiện của mình và hai đứa nhỏ này… chính là điều Hạ Lan khó chấp nhận nhất. Nhưng tôi thật sự mong một ngày nào đó con bé hiểu được, tôi không muốn cướp đi bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn… bù đắp cho nó. Bởi tôi cũng đã chứng kiến Hạ Lan từ lúc con bé sinh ra đến khi lớn lên.

Đứa bé gái bất giác rúc vào lòng ông Quân, đôi mắt mở to nhìn cô giáo Hậu, rồi ngơ ngác hỏi bằng giọng ngọng nghịu:

– Bố ơi… chị Lan đâu?

Câu hỏi ngây thơ ấy như một lưỡi dao mảnh, cứa sâu vào bầu không khí vốn đã ngột ngạt. Ông Quân khẽ nhắm mắt, còn cô giáo Hậu thì bất giác nhìn hai đứa trẻ, lòng trĩu nặng.