Mật Mã Zero

Chương 17



Trong căn phòng riêng của một nhà hàng mang đậm kiến trúc dân tộc, bốn người phụ nữ quây quần bên bàn ăn thịnh soạn.

Bốn bề vách phòng được làm từ những tấm cói đan tinh xảo, treo lác đác vài giỏ phong lan tím ngát, hương hoa thoảng nhẹ trong không khí. Góc phòng đặt một hòn non bộ thu nhỏ, dòng nước róc rách chảy, âm thanh êm dịu như tiếng đàn khẽ dạo nền cho buổi trò chuyện. Dưới chân là sàn trải chiếu cói thơm mát, trên bày những chiếc nệm ngồi êm ái, khiến người ta có cảm giác gần gũi và thư thái.

Giữa căn phòng, chiếc bàn gỗ tròn bóng loáng phản chiếu ánh đèn lồng vàng dịu tỏa xuống, làm nổi bật sắc màu rực rỡ của các món ăn: Cá hấp cuộn lá sen thanh khiết, Xôi ngũ sắc như dải cầu vồng, Bát canh gà lá chanh ngọt lành, và chính giữa là nồi lẩu nóng hổi, hơi khói nghi ngút cuộn tròn như sương mai.

Sư phụ Việt Trinh ngồi cạnh cô giáo Hậu, khóe môi cong lên nụ cười mềm mại như cánh sen vừa nở. Tay nàng khéo léo gắp từng miếng thức ăn đặt vào bát, giọng nói êm dịu nhưng ẩn chứa sự quan tâm tinh tế:

— Cô Hậu, thử món này xem. Vị thanh mà lại đậm, hợp khẩu vị lắm...

Đối diện, Việt Trinh ngồi nhỏ nhắn, động tác gắp thức ăn chậm rãi, mỉm cười lặng lẽ. Trong đôi mắt trong trẻo, đôi khi ánh lên chút hồn nhiên của tuổi trẻ, đôi khi lại thoáng nét trầm tư kín đáo.

Câu chuyện trên bàn cơm xoay quanh những mảnh ghép thân tình: kỷ niệm tuổi thơ với những trò nghịch bướng bỉnh của cô sinh viên, đôi dòng nhắc đến chặng đường từng trải của sư phụ, và những lời chia sẻ nhẹ nhàng, đầy sự chân thành của cô giáo.

Không ai đi quá sâu, cũng không ai tò mò tọc mạch.

Từng lời nói, từng nụ cười, tất cả được giữ trong chừng mực — vừa đủ để tạo sự gần gũi ấm áp, nhưng vẫn phảng phất sự tôn trọng tinh tế như ranh giới mỏng manh không ai muốn bước qua.

Bên cạnh, cô gái trẻ Luật sư Giang đôi lúc góp vui vào câu chuyện, khiến bầu không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng, ấm cúng.

Nhớ lại ít lâu trước, tại Trụ sở công an Quận Thuận Châu, khi cả nhóm phụ nữ cùng sư phụ bước ra khỏi phòng làm việc, Đại úy Bun lặng lẽ đi theo.

Ra đến sân, ông dừng lại, ánh mắt mang đậm sư ưu tư trong lòng. Nghe thấy giọng sư phụ gợi ý, ông lắp bắp..

- Thưa… tôi mong có dịp được gặp riêng cô, - giọng ông ta thấp xuống, như có gì giấu kín.

Sư phụ chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng khó đoán. Thay vì đáp, nàng để ánh nhìn nhẹ nhàng chuyển sang Luật sư Giang.

Người con gái lanh lợi ấy lập tức hiểu ý, bước lên một nhịp, rút từ túi xách ra tấm danh thiếp bằng mica sáng bóng.

- Đại úy, nếu ông có điều gì muốn trao đổi, xin cứ liên hệ với tôi. Hôm khác, tôi rất sẵn sàng tiếp chuyện.

Giọng nói Giang mềm nhưng chắc, bàn tay đưa tấm danh thiếp ra đầy tự tin.

Đại úy Bun thoáng ngập ngừng, ánh mắt rối ren giữa tò mò và dè dặt, rồi mới khẽ gật đầu nhận lấy.

Ra đến cổng, sư phụ khẽ quay sang cô giáo Hậu, giọng khẩn khoản:

- Cô quan tâm Việt Trinh như thế, gia đình thật sự cảm kích. Giờ cũng đã giữa trưa, xin phép cô cho tôi được mời cô một bữa cơm, coi như tấm lòng nhỏ tri ân cô ngày hôm nay.

Cô giáo Hậu vốn định từ chối, môi đã hé thành lời:

- Dạ, để hôm khác tôi…”,

Thì sư phụ đã chậm rãi nói thêm:

- Ngày mai tôi phải rời đi công tác xa, chưa biết bao giờ mới được gặp lại. Cô giáo Hậu, nếu hôm nay cô từ chối, chắc tôi và Việt Trinh buồn lắm.

Việt Trinh cũng bịn rịn cầm tay cô, lắc nhẹ.

- Em kính mong cô cùng gia đình em dùng một bữa ăn đơn sơ buổi trưa để được tỏ lòng hiếu khách. Cô mà từ chối thì em rất khó đến lớp..Mong cô hạ cố.

Nói rồi Việt Trinh khẽ cúi người, dáng vẻ thành khẩn.

Lời nói, hành động vừa tha thiết, vừa khéo léo. Cô giáo chần chừ một thoáng rồi gật đầu, không nỡ khiến học trò thất vọng.

- Vậy tôi xin phép làm phiền gia đình bữa trưa nay vậy. Xin trân trọng cảm ơn tình cảm của gia đình đã dành cho tôi.

Luật sư Giang trịnh trọng đưa tay mời cô giáo về hướng chiếc xe to dài đang đỗ bên đường.

Chiếc xe mười sáu chỗ màu đen sang trọng đã chờ sẵn ngoài cổng. Hai người đàn ông mặc vest đen, tay chắp trước bụng, cúi người mở cửa. Thấy hai người, cô giáo chợt có phần e dè vì sự hoàng tráng của nhân lực.

Khi cánh cửa mở ra, cô giáo thoáng sững lại.

Bên trong, nội thất lộng lẫy chẳng khác nào một chiếc limousine hạng thương gia. Ghế ngồi chỉ độ tầm năm, sáu chỗ, không gian cực rộng bọc da mềm, có cả chế độ mát-xa; tủ rượu nhỏ sáng bóng; bàn làm việc gọn gàng; tivi màn hình lớn treo ngay phía sau cabin của lái xe, tạo không gian riêng tư kín đáo cho người phía sau như một căn phòng thu nhỏ. Khác hẳn hình dáng của một chiếc xe chờ khách bình dị bên ngoài.

- Mời cô giáo ngồi, xe hơi rộng, cô cứ thoải mái tuỳ ý - Luật sư Giang mỉm cười nhường cô lên trước.

Nhưng càng nhìn sự xa hoa ấy, cô giáo Hậu càng thấy ái ngại, bước chân có phần khựng lại.

Đúng lúc ấy, một chiếc taxi chậm rãi lăn bánh tới, bấm còi xin đường.

Như vớ được phao, cô giáo vội xin phép:

- Xin lỗi… tôi đi taxi cho tiện, khỏi làm phiền gia đình.

Nói rồi, cô nhanh chóng bước tới vẫy tay. Cửa xe mở ra, vừa ngồi xuống hàng ghế dưới, Luật sư Giang gõ tay cửa phía lái, kính hạ xuống, cô nói khẽ với tài xế.

- Đến Hùng Vương Restaurant..

Tài xế gật đầu đáp:

- Tôi hiểu rồi..

Cô giáo Hậu ngẩng đầu, ngạc nhiên đến mức tim đập lạc nhịp. Người tài xế không ai khác chính là Tiểu Bạch. Chẳng hiếu tâm trí cô lúc trước thế nào, mà không nhớ nổi ra hình dáng xe anh. Cô ngại ngùng trong lòng, chỉ buột miệng tự chữa thẹn lương tâm:

- Chào anh, tôi lại gặp được anh rồi…

Tiểu Bạch khẽ nhìn sang gương giữa, anh nhẹ nhàng đáp.

- Vâng, chào cô…

Nói rồi anh cho chiếc xe từ từ lăn bánh, một tiếng gầm động cơ vang lên, chiếc xe thể thao của sư phụ nổ máy rồi đi lên trước.

Xe đã hạ mui, cô giáo Hậu thấy rõ Việt Trinh đang ngồi bên sư phụ. Mái tóc đỏ rực của cô ta tung bay trong ánh nắng vàng ban trưa tiết trời thu.

Trong lòng cô thấy lạnh người.. cô gái nhỏ mộc mạc kia, nào ngờ lại có gia thế lẫy lừng đến mức khiến người khác phải kinh hãi.

Bữa cơm trưa kéo dài hơn một giờ đồng hồ, không khí trong phòng vẫn đượm vẻ thân tình. Sau khi câu chuyện đã vãn, cô giáo Hậu khẽ nghiêng người, giọng lịch sự trang nghiêm:

— Xin cảm ơn bữa cơm chân tình của cả nhà, tôi xin phép phải về trường kẻo muộn.

Nói rồi, cô quay sang Việt Trinh, ánh mắt dịu dàng:

— Chiều nay em có định lên lớp không?

Việt Trinh thoáng ngập ngừng, môi vừa mấp máy thì sư phụ đã khéo léo lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

— Hôm nay ở công an đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Tâm trí con bé vẫn còn hoang mang, e rằng khó tập trung. Xin cô cho phép nó nghỉ buổi chiều nay, hôm khác sẽ học bù.

Cô giáo Hậu mỉm cười, gật gù:

— Tôi hiểu. Nhưng em nhớ lưu tâm, môn học này là tín chỉ. Nếu thiếu buổi sẽ ảnh hưởng đến kết quả, đừng để gián đoạn.

— Vâng, em sẽ lưu ý, — Việt Trinh cúi đầu đáp khẽ, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió lùa qua khung cửa.

Trong lúc đó, Luật sư Giang nhanh nhẹn đứng dậy. Cô mỉm cười xin phép ra ngoài trước để lo thủ tục thanh toán. Khi đi ngang qua một căn phòng bên cạnh, Giang bất ngờ dừng bước, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa ba nhịp rồi nhanh chóng bước đi tiếp.

Chỉ vài khắc sau, cánh cửa hé mở.

Từ bên trong, một bóng người cao lớn bước ra. Phía sau không bóng người, anh ta dường như là người duy nhất trong phòng.

Bữa cơm trong phòng ấy đã qua nửa, những chiếc đĩa lấm tấm dấu vết bữa ăn còn sót lại.

Người thanh niên đó thoáng nhìn sang, dáng dấp, thần thái lạ lùng quen thuộc — có gì đó rất giống Tiểu Bạch.

Ra đến cổng quán, Cô giáo Hậu thấy chiếc taxi quen thuộc đã đỗ sẵn từ bao giờ trước cửa quán. Tiểu Bạch ngồi im lặng phía ghế lái, ánh mắt ẩn sau cặp kính râm.

Cả bốn người phụ nữ chia tay nhau bịn rịn, từng cái nắm tay, từng nụ cười sót lại sự ấm áp trong buổi trưa đầy kịch tính.

Sư phụ chủ động tiễn cô giáo:

- Có sẵn tacxi đây, xin mời cô về trước kiểu nhỡ việc của cô.

Cô giáo Hậu bước về phía taxi, khẽ gật đầu chào rồi mở cửa bước vào. Vừa ngồi xuống, cô dịu dàng hỏi:

— Anh đã ăn gì chưa?

Câu hỏi tưởng như xã giao, nhưng trong giọng nói lại có sự quan tâm chân thành, khiến tâm trạng Tiểu Bạch thoáng chao động. Một làn mông lung lướt qua đôi mắt anh.

— Tôi ăn rồi, — anh đáp gọn, giọng bình thản nhưng không giấu được chút ngập ngừng.

Chiếc xe lăn bánh trong yên lặng. Về đến cổng trường, cô giáo Hậu lấy ví, định trả tiền. Tiểu Bạch giọng điềm đạm:

— Những vị khách đi cùng cô đã thanh toán rồi, cô không cần trả nữa.

Cô giáo Hậu khẽ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ:

— Tôi không thấy họ thanh toán lúc nào. Anh đừng ngại.

Nói rồi, cô cương quyết đưa cho anh tờ 500 nghìn. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng cứng rắn:

— Anh cầm lấy, nếu thiếu đâu, cho tôi xin báo lại sau.

Tiểu Bạch thoáng bối rối. Cô giáo khẽ mỉm cười, lại nói thêm:

— À, tôi có thể xin số điện thoại của anh không? Để khi nào có việc đi đâu, tôi muốn được làm khách hàng của anh.

Anh chậm rãi lắc đầu, từ chối khéo léo:

— Xin lỗi cô. Tài xế chúng tôi không được phép cho khách số cá nhân. Nếu cô cần đi xe, xin gọi qua tổng đài.

Ánh mắt cô giáo thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật đầu, mỉm cười chấp nhận.

— Vậy tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.

Nói rồi, cô chào anh, khép cửa xe và rảo bước vào trong trường.

Trong khoang xe lặng đi, Tiểu Bạch lặng lẽ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh ấy khuất dần sau cổng. Anh cúi xuống, trong tay vẫn còn tờ 500 nghìn.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười mơ hồ. Tờ tiền được anh ngắm nhìn giây lát, như mang theo hương vị ấm áp khác thường, rồi cẩn thận gấp gọn, đặt vào chiếc ví da cá nhân.

Chiếc taxi lại nổ máy, lặng lẽ rời đi, để lại phía sau những ngổn ngang cảm xúc chưa kịp gọi tên.

Trên con đường nội đô, chiếc xe thể thao mui trần của sư phụ lướt trong ánh nắng đầu giờ, phản chiếu trên lớp sơn ánh đỏ lấp lánh rực cháy. Cách một khoảng nhất định, hai chiếc xe mười sáu chỗ màu đen vẫn kiên nhẫn bám theo

Động cơ chiếc xe thể thao đều đặn gầm gừ như con thú săn mồi, mỗi khi sư phụ khẽ nhấn ga.

Trong xe, Việt Trinh ngồi bên cạnh, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt chiếc điện thoại. Cô bấm số quen thuộc, màn hình lóe sáng, nhịp tim dồn dập từng hồi.

Nhưng ở đầu dây bên kia vẫn chỉ là những hồi chuông vô tận, không ai trả lời.

— Sao lại thế… — cô lẩm bẩm, gương mặt thoáng tái đi.

Quay sang sư phụ, Việt Trinh khẩn khoản, giọng mang theo nỗi bất an:

— Sư phụ… cho em về nhà được không? Từ sáng đến giờ em gọi cho anh ấy mà không liên lạc được. Em thấy lo quá…

Sư phụ liếc nhẹ, ánh mắt sâu như mặt hồ đêm, khó mà dò được ẩn ý. Khóe môi nàng khẽ cong lên, nụ cười bí hiểm thoáng hiện nhưng nhanh chóng biến mất, như cánh hoa khép lại trong sương mai.

Không đáp lời, nàng chỉ đạp nhẹ ga. Chiếc xe thể thao lập tức gầm vang, tiếng động cơ phân khối lớn vang vọng rền rĩ khắp đoạn đường, khiến những chiếc xe khác phải đánh lái rạt vào lề.

Đến ngã tư, sư phụ khẽ xoay vô lăng, chiếc xe rẽ trái gọn gàng như đường kiếm xé gió vào cao tốc. Hai chiếc xe mười sáu chỗ phía sau lập tức rẽ theo, tạo thành đoàn hộ tống kín kẽ.

Trong khoảnh khắc đó, Việt Trinh vẫn ngồi bất động, lòng bàn tay rịn mồ hôi, ánh mắt dõi về phía màn hình điện thoại vẫn đang hiện cuộc gọi đi, như thể chỉ chờ một hồi chuông được kết nối để giải tỏa nỗi hoang mang đang dần xiết chặt lồng ngực.

Trên đó một cái tên đang nhấp nháy:

“Xoài Non”