Cô giáo Hậu ngồi trong chiếc taxi của Tiểu Bạch, bàn tọa ê ẩm sau cú ngã lúc nãy khiến cô chỉ dám nghiêng người, khẽ đặt phần không đau lên mặt ghế. Dù đệm da mềm mại, nhưng mỗi khi xe rung lắc, cơn nhói lại dội về khiến cô phải cắn răng chịu đựng.
Chợt nhớ tới khuỷu tay, cô đưa mắt nhìn xuống. Da chỉ xước nhẹ, nhưng một vệt máu đã loang dài trên cẳng tay. Cảm giác rát buốt giờ mới ùa đến, khiến cô khẽ rên khẽ một tiếng.
Tiểu Bạch thoáng liếc qua gương chiếu hậu. Sau vài giây trầm ngâm, anh lặng lẽ rút từ hộc để đồ ra một gói khăn giấy còn nguyên, rồi đưa tay ra sau mà không quay đầu lại:
— Cô dùng cái này đi.
Hậu hơi sững người, trong lòng dấy lên một niềm cảm kích. Cô khẽ gật đầu, nhận lấy. Lau sạch vết thương, cô vo tròn mảnh khăn dính máu rồi giữ chặt trong tay, không dám để bừa trên xe, định bụng khi xuống sẽ bỏ đi.
Đến lúc này, cô mới chợt để tâm đến bác tài. Qua tấm gương bên cửa kính, Hậu chỉ kịp thấy thấp thoáng đường nét một gương mặt trẻ tuổi, nhưng lại chẳng thể nắm bắt rõ ràng.
Cả hai lặng im. Không gian trong xe tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp tim, chỉ còn tiếng động cơ đều đều đưa họ về phía trước.
Đi được tầm ba mươi phút, chiếc xe dừng lại trước cổng một toà nhà có huy hiệu Công an nhân dân rất lớn trên cổng ra vào.
Cô giáo Hậu vội vã mở túi xách, lấy chiếc ví ra thanh toán tiền xe.
- Của tôi hết bao nhiêu tiền xe vậy bác tài?
Tiểu Bạch không quay lại, chỉ thản nhiên đáp:
- Tôi quên bật đồng hồ tính tiền rồi. Thôi cô cứ vào đi, nếu lúc cô về còn muốn đi xe tôi, thì lúc đó tính sau.
Câu nói của Tiểu Bạch khiến Hậu thoáng sững lại. Cô ngẩng nhìn tấm lưng người lái xe, trong lòng trào dâng cảm giác khó tả, vừa áy náy vừa cảm kích.
- Nhưng tôi vào trong giải quyết công việc, không biết đến bao giờ mới ra. Chắc gì còn gặp được lại anh, anh không phải sẽ đi chở khách tiếp sao?
Tiểu Bạch khẽ cười:
- Thôi cô cứ vào đi, không phải cô đang gấp lắm sao?
Cô giáo Hậu rất muốn nói thêm, nhưng đúng là giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhiều. Cô xuống xe, vội cúi đầu cảm ơn.
Gió ngoài sân thổi hắt vào mặt, mang theo hơi lạnh từ bức tường cao của trụ sở công an. Cô giáo xiết chặt quai túi xách, đôi chân thoăn thoắt bước vào , trong lòng rối bời.
Không thấy hình bóng của Việt Trinh đâu, cô có chút lưỡng lự đôi lát. Nhưng bước chân vẫn quả quyết đi vào gặp người Trực ban trước gác cổng.
Tiểu Bạch ngước nhìn theo, khẽ mỉm cười.
Hai chiếc xe mười sáu chỗ đã đến từ trước cùng chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật của sư phụ Việt Trinh đỗ gọn bên làn đường đối diện.
Anh và cô giáo Hậu đến sau cùng, trên đường anh cố tình đi chậm lại, cũng không biết lý do vì sao, chỉ anh hiểu.
Vì ngồi sau ghế phụ, cô giáo cũng không thể biết được chủ tâm của Tiểu Bạch. Thế nên khi cô giáo Hậu đến, Việt Trinh đã vào bên trong được một lúc.
Anh cũng tiến tới, rồi quay đầu, đậu xe một chỗ bên làn đường. Nơi có thể bao quát nhìn thấy rõ phạm vi bên toàn cảnh sân trụ sở.
Anh xuống xe, đứng dựa và bên hông cửa, liếc chiếc đồng hồ trên tay. Một điếu thuốc được châm, khói mỏng bay nghiêng theo gió. Trong lòng anh dấy lên một cảm xúc hỗn độn, vừa bình thản vừa khó tả.
Trước khi cô giáo Hậu đi vào, Việt Trinh được đưa đến một căn phòng. Hai tên cảnh sát để cô ngồi đó, xong đi đâu mất tăm.
Trinh ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ, im lìm không nói. Bên cạnh, sư phụ của cô khoanh một cánh tay trước ngực, tay còn lại bận rộn trên màn hình điện thoại. Chiếc áo măng tô đã được cô treo ngay sau ghế đang ngồi, vạt áo dài buông xuống chạm sàn, khiến cả căn phòng trông giống như một phòng làm việc riêng của sư phụ vậy.
Ngồi cạnh sư phụ là một cô gái trẻ. Cặp kính trắng trên sống mũi khiến gương mặt thêm phần nghiêm nghị. Mái tóc được búi cao gọn gàng theo lối công sở, bộ vest đen ôm dáng, bên trong là chiếc sơ mi trắng tinh tươm.
Trước mặt cô, một cuốn sổ ghi chép mở sẵn, ngòi bút lia nhanh trên trang giấy. Ngay trên bàn, chiếc cặp da đựng tài liệu đặt ngay ngắn, sang trọng dưới ánh đèn.
Sư phụ khẽ cất giọng, phá tan sự im lặng bao trùm căn phòng:
– Tiểu Na, bảo người mang nước vào đây.
Cô gái ngẩng lên, quay sang nhẹ nhàng đáp:
– Thưa chị, xin chịu khó chờ một lát. Giờ chưa nên uống nước. Lát nữa khi công an bước vào làm việc, Việt Trinh cứ để tôi đứng ra. Bạn không cần trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Nghe vậy, Việt Trinh khẽ liếc sang, gật đầu cảm ơn, đôi môi nhoẻn một nụ cười nhẹ.
Hóa ra, cô gái ngồi cạnh ấy chính là luật sư do sư phụ đặc biệt mời đến, cùng đi trong nhóm người trên chiếc xe mười sáu chỗ.
Thân phận thật sự của sư phụ, Việt Trinh cũng chẳng thể nào nắm rõ. Với cô, người vẫn là một ẩn số, vừa gần gũi lại vừa xa xăm. Nhưng từ thuở bé, sư phụ đã luôn ở bên, dõi theo từng bước đi của cô, giống như một người thân ruột thịt.
Tuy hai người không sống cùng một mái nhà, song quãng đời trưởng thành của Việt Trinh hầu như đều gắn liền với hình bóng ấy. Tính cách, cách nhìn đời, thậm chí cả những thói quen nhỏ nhặt trong sinh hoạt thường ngày, đều ít nhiều mang dấu ấn của sư phụ.
Với cô, sư phụ không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là chỗ dựa tinh thần, một điểm tựa âm thầm nhưng vững chắc nhất trong cuộc đời.
Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông trong sắc phục Công an Nhân dân bước vào. Dáng vẻ trung niên, chừng ngoài ba mươi lăm, gần bốn mươi tuổi, trên cầu vai gắn quân hàm “Đại uý”. So với tuổi đời lẫn môi trường công tác, cấp bậc này có phần lận đận, dường như con đường sự nghiệp chẳng mấy suôn sẻ.
Trong phòng, không thấy bóng dáng hai cảnh sát đã dẫn Việt Trinh vào trước đó.
Vị Đại uý kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn ba người phụ nữ rồi cất giọng đều đều:
— Xin hỏi, ở đây có cô Nguyễn Việt Trinh không?
Việt Trinh khẽ liếc sang luật sư của mình. Cô gái gật đầu ra hiệu, Trinh mới bình thản đáp:
— Có tôi.
Đại uý quan sát cô một thoáng, sau đó quay sang:
— Vậy còn hai vị kia là…?
Cô luật sư nhẹ nhàng đan tay đặt lên mặt bàn, ánh mắt nghiêm nghị:
— Tôi là Đào Hương Giang, luật sư đại diện hợp pháp cho thân chủ Nguyễn Việt Trinh. Người bên cạnh tôi là thân nhân trong gia đình của thân chủ. Còn xin phép cho hỏi, anh là ai để tôi biết mình đang làm việc với ai?
Nghe đến hai chữ “luật sư”, vị Đại uý hơi cau mày, vẻ mặt thoáng nghiêm trọng hơn. Một nhịp lặng ngắn trôi qua, rồi ông mới cất lời:
— Tôi là Đại uý Lò Văn Bun, Đội Điều tra trật tự xã hội, Công an quận Thuận Châu. Hôm nay, tôi trực tiếp thụ lý vụ việc có liên quan đến đơn trình báo: cô Nguyễn Việt Trinh bị tố cáo đã hành hung hai người là Trần Hạ Lan và Phạm Văn Quyền.
Đại úy Bun ngừng lại một chút, mắt dừng trên gương mặt bình thản của Việt Trinh, rồi chậm rãi nói tiếp:
— Theo nội dung đơn tố cáo, cả hai nạn nhân đều khẳng định bị cô Nguyễn Việt Trinh dùng vũ lực gây thương tích không có lý do, hiện đã nhập viện để điều trị. Chúng tôi cần cô hợp tác khai rõ sự việc: lúc xảy ra xung đột, cô có mặt ở đâu, đã làm những gì, và có nhân chứng nào chứng minh lời khai của cô không?
Ông đưa tay gõ nhịp nhẹ xuống mặt bàn, giọng bỗng chùng xuống nhưng vẫn đầy uy lực:
— Tôi cũng lưu ý, lời khai hôm nay sẽ được ghi vào hồ sơ. Mọi sự gian dối hay che giấu đều có thể khiến tình hình nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt ông quét nhanh sang phía luật sư Đào Hương Giang, như ngầm cảnh báo rằng sự hiện diện của luật sư không làm giảm đi tính ràng buộc pháp luật.
— Vậy, cô Nguyễn Việt Trinh, xin cho biết: có đúng là cô đã đánh Trần Hạ Lan và Phạm Văn Quyền hay không?
Căn phòng chìm vào một khoảng lặng ngắn. Việt Trinh khẽ ngẩng mặt, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, đôi môi mấp máy định trả lời.
Ngay lúc đó, luật sư Đào Hương Giang chợt hắng giọng, khẽ ra hiệu. Tiếng nói nữ luật sư vang lên, điềm tĩnh mà sắc sảo:
— Thưa Đại úy, trước khi thân chủ của tôi trả lời bất kỳ câu hỏi nào, tôi cần xác nhận hồ sơ tố tụng. Xin cho chúng tôi được xem văn bản triệu tập hợp lệ và biên bản ghi nhận sự việc. Nếu không có những tài liệu này, mọi lời khai hôm nay đều không có giá trị pháp lý.
Đại úy Bun nhíu mày, ngón tay gõ mạnh hơn xuống bàn. Ông ngả người ra ghế, đôi mắt soi mói nhìn Hương Giang:
— Cô luật sư, tôi hiểu cô nắm rõ luật, nhưng đây là điều tra ban đầu. Không có sự hợp tác thì sẽ bất lợi cho chính thân chủ của cô thôi.
Luật sư Giang không nao núng, cô đan tay lại, chống cằm giọng chậm rãi mà đầy kiên quyết:
— Tôi nhắc lại, chúng tôi sẵn sàng hợp tác, nhưng mọi thủ tục phải minh bạch. Nếu không, tôi buộc phải coi đây là một hành vi vi phạm quyền công dân.
Việt Trinh khẽ quay sang nhìn luật sư, đôi mắt thoáng ánh lên vẻ tin tưởng. Bên cạnh, sư phụ cô vẫn lặng im, một tay khoanh trước ngực, một tay chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại, như thể tất cả chỉ là một ván cờ đã nằm trong dự liệu.
Đại úy Bun hít một hơi dài, rồi đưa mắt ra cửa. Ngay lập tức, một cảnh sát trẻ bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ màu nâu, đặt xuống bàn trước mặt ông.
— Được. Tôi sẽ cho các vị xem tài liệu..
Ông ta khẽ cười, khóe môi nhếch nhẹ,
— Để khỏi ai bảo chúng tôi làm việc thiếu căn cứ.
Đại úy Bun lật tập hồ sơ, lấy ra một biên bản trình báo có chữ ký nguệch ngoạc. Ông đẩy tờ giấy về phía trước, ánh mắt vẫn dán chặt lên gương mặt Việt Trinh.
— Đây là đơn tố cáo. Cả hai người, Trần Hạ Lan và Phạm Văn Quyền, đều khẳng định bị cô hành hung tại khuôn viên trường.
Việt Trinh toan đưa tay nhận lấy, rất nhanh cô luật sư đã cầm ngay. Chỉ đọc vài câu, khóe môi cô đã nhếch thành một nụ cười mỉa.
— Họ viết… thân chủ tôi chủ động tấn công họ trong khi họ không kịp phòng vệ?
Cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo mà đầy châm biếm.
— Thưa Đại úy, xin hỏi có nhân chứng nào chứng kiến cảnh tượng đó không? Hay chỉ là lời vu khống đơn thuần?
Đại úy Bun hơi khựng lại. Ông định đáp, nhưng luật sư Giang đã kịp chen vào, giọng lạnh lùng:
— Tôi vừa xem qua! Ngay cả phần mô tả sự việc trong đơn cũng có mâu thuẫn. Một bên nói bị đánh sau lưng, bên kia lại khai là bị xô ngã đối diện. Hơn nữa, không có biên bản y tế kèm theo.
Cô khẽ gõ tay lên bàn, từng chữ nhấn mạnh:
— Thân chủ của tôi không có nghĩa vụ tự buộc tội mình trước những cáo buộc mơ hồ. Nếu các anh không đưa ra bằng chứng xác thực, tôi sẽ lập tức yêu cầu chấm dứt buổi làm việc.
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Ánh đèn huỳnh quang trên trần hắt xuống, phản chiếu sắc lạnh trong đôi mắt của vị luật sư.
Việt Trinh khẽ hít một hơi, Cô nghiêng mặt, đôi mắt sáng rực nhìn sang sư phụ mình, như muốn tìm một sự xác nhận. Nhưng sư phụ vẫn trầm mặc, chỉ khẽ nhếch môi, nửa cười mà không thèm ngước lên một cái nhìn.
Đại úy Bun ngả người ra sau ghế, đôi mắt khẽ nheo lại. Ông vỗ vỗ tay lên tập hồ sơ, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, như thể từ nãy đến giờ chỉ chờ đúng thời điểm này.
— Luật sư nói đúng, đơn tố cáo có mâu thuẫn. Nhưng tôi không dựa vào đơn từ giấy bút. Chúng tôi có… chứng cứ hình ảnh.
Ông chậm rãi rút từ cặp tài liệu ra một chiếc USB màu đen, đặt xuống bàn. Tiếng “cạch” vang lên khô khốc trong không gian im lìm.
— Camera an ninh trong khuôn viên trường đã ghi lại toàn bộ sự việc. Chúng tôi vừa mới nhận bản sao từ phòng bảo vệ Đại học Thanh Xuân sáng nay. Luật sư Giang vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ nhướng mày, bàn tay khoanh lại trước ngực, hơi ngả người dựa vào ghế.
Bỗng sư phụ đưa cánh tay lên mặt bàn, gõ nhẹ vào cổ tay, mắt quay sang phía Hương Giang.
Hương Giang mỉm cười, nhìn thẳng vào phía Đại uý Bun:
- Ngài Đại uý, thân chủ tôi có mặt tại đây theo quyết định nào của bên công an? Giấy mời hay Giấy triệu tập?
Đại uý Bun đờ người vài khắc, rồi khẽ giở vội bộ hồ sơ trước mặt, dường như không tìm thấy gì. Đưa ánh mắt hoang mang sang phía viên cảnh sát trẻ.
Thấy vậy anh ta khẽ đáp, xen ngang bầu không khí:
- Chúng tôi quyết định bằng Giấy triệu tập..
Gương mặt Đại uý Bun khẽ nhíu mày, đôi mắt bỗng nhiên nhắm lại, một thoáng vẻ mặt có phần hơi tối xầm.
Luật sư Giang bỗng lắc đầu, nụ cười thành tiếng. Cô thản nhiên dở cuốn sổ..ghi chép một cái gì đó. Trước sự ngỡ ngàng của hai viên cảnh sát. Xong cô gấp cuốn sổ, nhìn trực diện Đại uý Bun giọng nói trầm ổn, nhưng từng chữ lại như mũi dao sắc cắm xuống mặt bàn:
- Xin lỗi, nhưng các ngài đang dùng Giấy triệu tập sai căn cứ pháp luật. Thân chủ của tôi chỉ mới bị nêu tên trong một lá đơn trình báo. Đơn trình báo không đồng nghĩa với việc người ta trở thành bị can, bị cáo, thậm chí còn chưa qua bước xác minh, điều tra. Trong trường hợp này, cơ quan công an chỉ có thể ban hành giấy mời, chứ tuyệt đối không thể dùng đến Giấy triệu tập.
Cô ngừng lại một chút, khoanh tay trước ngực, giọng nói vẫn đều nhưng lạnh lẽo:
- Mà giấy mời thì… thân chủ tôi có quyền lựa chọn: đến hay không đến, tuỳ theo thời gian cá nhân bố trí. Các ngài hiểu chứ?
Không khí trong phòng chợt chùng xuống. Viên cảnh sát trẻ cúi mặt, bối rối. Đại uý Bun mở mắt, hai bàn tay đan chặt vào nhau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ông ta hít một hơi thật dài, nhưng giọng vẫn khàn khàn:
- Luật sư… cô đang muốn nói rằng chúng tôi sai thủ tục?
Hương Giang nhoẻn miệng cười, không né tránh ánh mắt đối phương, giọng cô dịu lại nhưng vẫn kiên định:
- Không phải “muốn nói”, mà là đang nói sự thật. Và tôi tin, một cơ quan công an cấp Quận sẽ không để một sai sót thủ tục nhỏ bé như thế làm ảnh hưởng đến uy tín và tính hợp pháp của quá trình điều tra. Chưa tính, còn về chức năng quyền hạn tiếp nhận đơn trình báo, cũng như nhiều “sai sót” thủ tục trong khâu điều tra của các vị lắm, chắc không cần tôi đưa thêm ra cho các ngài đâu nhỉ.
Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ trên tường gõ nhịp đều đặn, nghe rõ ràng như tiếng búa nện xuống từng hồi căng thẳng.
Lúc này, sư phụ mới lạnh lùng lên tiếng lần đầu tiên trong phòng. Một tay chống cằm, vẻ mặt cô lạnh băng, nhìn thẳng vào mặt của Đại uý Bun, một cái nhìn trịnh thượng bề trên.
- Các vị đang có “uẩn khúc” gì trong vấn đề xích mích này của người nhà tôi? mà một việc cỏn con thế này phải khiến cho đơn vị của Thượng tá Nguyễn Đức Hạnh phải cấp tốc tiếp nhận hồ sơ mà bỏ qua cấp Phường thế nhỉ? Để tôi xem nào..
Nói và làm, cô ngoắc ngón tay, lập tức Luật sư Giang đưa vội một chiếc điện thoại trong túi xách cá nhân cho sư phụ. Cô khoanh tay bấm máy..rồi mở loa ngoài.
Bên kia có tiếng chờ điện thoại, tầm hai ba nhịp..đã có người nghe máy:
- Alo, Phương Đài Trang đấy à? Có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy? Tôi đang họp trên “Cục”, thấy cô gọi nên phải ra ngoài nghe ngay. Cũng lạ, hiếm khi cô chủ động liên hệ. Bình thường tôi tìm cô còn khó hơn lên trời… Nói đi, có việc gì?
Âm thanh sang sảng từ đầu dây bên kia vang khắp phòng. Khuôn mặt Đại úy Bun lập tức tái nhợt, máu rút sạch khỏi gò má. Giọng nói ấy, uy lực ấy – chẳng phải ai khác, chính là Trưởng Công an quận Thuận Châu - Thượng tá Nguyễn Đức Hạnh. Viên cảnh sát trẻ tá hoảng lặng lẽ rời khỏi phòng không nói một lời.
Sư phụ nhếch mép, nhìn vào màn hình điện thoại.. giọng nhẹ bẫng như không.
- Uhm, thấy bảo anh đang được đề xuất xét duyệt lên “Lon” nhỉ. Tôi gọi điện hỏi thăm chút thôi.
Bên kia đầu dây im lặng, có thể nghe rõ tiếng hơi thở gấp gáp vang lên… Thượng tá Hạnh giọng trở lên cuống quýt
- Tôi.. tôi mấy lần gọi cho cô, nhưng cô không nghe máy. Định báo cô một tiếng để mong cô chiếu cố nói hộ cấp trên vài câu nhưng không liên hệ được.. tiện đây…
Rụp!
Sư phụ lạnh lùng cắt ngang, dứt khoát tắt máy. Chiếc điện thoại đưa lại cho Luật sư Giang đặt vào trong túi.
Chưa đầy vài giây, chuông điện thoại đã vang lên réo rắt. Không cần nhìn màn hình cũng biết là ai đang gọi tới.
Sư phụ khẽ phất tay, giọng điềm nhiên:
- Không cần nghe.
Âm thanh chuông điện thoại vẫn vang lên từng hồi, sắc lạnh như kim châm vào bầu không khí đặc quánh trong phòng. Đại úy Bun ngồi đối diện, mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón trắng bệch.
Sư phụ khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn ông ta, khoé môi cong lên một nụ cười nhạt:
- Còn chuyện gì cần hỏi em gái tôi nữa không?
Nói rồi, cô buông hờ câu chữ như thả một quả tạ xuống mặt bàn. Ánh mắt Đại úy Bun đảo loạn, rồi dừng lại chiếc túi nơi chiếc điện thoại vẫn đang réo vang bên trong.
Ông ta nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng trở nên lạc hẳn:
- Không… không cần đâu. Đây… đây chỉ là sự nhầm lẫn trong thủ tục… chúng tôi sẽ lập tức thu hồi giấy triệu tập, thay bằng giấy mời.
Luật sư Giang chậm rãi ghi chép vào sổ, nét mặt bình thản. Sư phụ lại chống cằm, ánh mắt sắc bén không rời đối phương, khẽ buông một câu:
- Vẫn còn giấy mời nữa sao? Hay còn có ai “trên nữa” ép ông phải làm vậy?
Câu hỏi lạnh lùng khiến gian phòng đông cứng. Đại úy Bun bật dậy hấp tấp, đầu gối va mạnh vào bàn, đau điếng mà không dám kêu. Luật sư Giang khẽ bật cười.
- Thưa cô, tôi… tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên…Tôi mong…. – ông ta lắp bắp.
Sư phụ thở dài, giơ tay ra hiệu Đại uý Bun im lặng, đứng dậy cầm chiếc túi nhìn sang Việt Trinh.
- Chúng ta đi!
Việt Trinh nhanh chân bước ra trước, sư phụ ung dung theo sát phía sau. Luật sư Giang khép cuốn sổ, đặt gọn vào cặp, rồi thuận tay nhấc chiếc áo măng-tô trên ghế, khoác hờ lên cánh tay.
Ba người cùng rời khỏi phòng, không một ai buồn ngoái lại nhìn Đại úy Bun đang đứng im như tượng.
Tiếng chuông điện thoại vừa dứt, căn phòng lập tức chìm trong khoảng lặng ngột ngạt. Hơi lạnh từ máy điều hòa vẫn phả đều đều, thế nhưng trên gương mặt viên cảnh sát, mồ hôi lại vã ra như tắm, tiếng thở gấp gáp vang lên rõ rệt trong không gian vắng lặng.
Cả ba ra đến sảnh, Việt Trinh bỗng thảng thốt. Một bóng người đang đi đi lại lại phía đằng xa. Người đó không ai khác chính là cô giáo Hậu. Việt Trinh vồn vã đi nhanh tới.
Thấy Việt Trinh, cô Hậu cũng mừng rỡ đến bên. Vừa hay hai người sư phụ cũng bước đến. Luật sư Giang khẽ nói:
- Xin hai vị có gì từ từ ra hẳn bên ngoài nói. Chỗ này không tiện trò chuyện.
Sư phụ nhìn cô giáo Hậu cười thân thiện, lịch sự đưa tay mời cô đi trước. Việt Trinh hiểu ý khoác nhẹ tay chủ động đưa cô bước đi.
Khi tất cả ra đến giữa sân, bước chân sư phụ bỗng dừng lại. Phía sau, tiếng giày dồn dập vang lên. Đại úy Bun đã lẽo đẽo theo sau, gương mặt trắng bệch, ánh mắt thấp thỏm.
Sư phụ dừng bước, khẽ nghiêng đầu, không quay lại nhìn, giọng trầm thấp nhưng đủ sức khiến tim người đối diện chao đảo: