Mật Mã Zero

Chương 15



Người đàn ông mặc vest đen to cao đến bên sát chiếc xe của Tiểu Bạch, anh to gõ vào cửa kính xe phía Tiểu Bạch đang ngồi ba lần. Xong lại lặng lẽ bước về xe của anh ta.

Tiểu Bạch không đả động gì, anh vẫn trầm mặc trong xe.

Trong khi đó, cả ba thầy trò Việt Trinh ngồi trong bầu không khí vô thanh. Viên cảnh sát cũng chẳng đả động nói năng, chỉ cắm mặt vào chiếc điện thoại trên tay, tí toáy làm việc gì đó.

Việt Trinh không nhịn được nữa, cô đứng hẳn dậy:

– Vậy bây giờ vấn đề của tôi các anh định như thế nào đây? Tôi không có thời gian để ngồi nhìn anh làm việc riêng như thế, chưa kể làm mất thời gian hai giáo viên của tôi bên cạnh.

Anh ta cũng chẳng thèm nhìn cô hay bất cứ ai, chỉ vẫy tay ra hiệu Việt Trinh ngồi xuống, miệng nói trong khi tay vẫn thoăn thoắt bấm điện thoại:

– Cô cứ ngồi xuống cho tôi, chúng tôi vẫn đang tiến hành thủ tục. Cô không cần phải vội.

Việt Trinh đỏ mặt tía tai. Cô chủ nhiệm Hậu cũng đành kéo nhẹ tay cô, ra hiệu ngồi xuống. Bất đắc dĩ, cô đành chấp nhận nghe lời.

Một lúc sau, bất ngờ có một cô giáo khác xuất hiện trước phòng Việt Trinh và thầy cô đang ngồi. Cô ta nhìn vào trong một dáng vẻ ngập ngừng, mãi mới cất lời:

- Thầy hiệu trưởng có lời nhắn mời hai thầy cô lên phòng gặp thầy, việc của sinh viên Việt Trinh hãy để cho bên công an tiếp tục giải quyết.

Nói đến đó cô ta vội đi ngay, không quan tâm sắc thái mọi người trong phòng.

Việt Trinh sửng sốt trước lời nói vừa rồi của cô giáo kia. - Chuyện gì đang diễn ra vậy? dường như mọi thứ đang cố tình dồn ép bản thân mình một cách quá lộ liễu.

Việt Trinh cảm thán trong lòng, lúc này cô lờ mờ hiểu ra vấn đề.… có một thế lực vô hình nhưng đầy sức mạnh, đang cố tình giăng bẫy, dồn ép cô đến đường cùng.

Thầy giáo Sảng cũng bất đắc dĩ đứng dậy, ông ngậm ngừng nói:

- Việt Trinh, em cứ ở đây, chờ tôi lên xem có chuyện gì….cô giáo Hậu..tôi nghĩ…cô cũng hãy đi cùng đi.

Nói rồi ông thất thểu rời phòng, vài khắc cô giáo Hậu cũng đứng dậy, không nói năng gì nhưng bàn tay cô bóp mạnh cánh tay Việt Trinh với nhiều hàm ý. Tuy nhiên lúc này cô đang không nghĩ được gì.

Hai người khuất bóng, Việt Trinh thoáng thấy nụ cười nhếch mép trên gương mặt viên cảnh sát mắt lươn.

Không gian phòng nặng mùi u ám, mệt mỏi.

Được một hồi, bất chợt viên cảnh sát dừng tay, ngẩng mặt lên. Đôi mắt nhỏ hẹp ánh lên tia châm biếm. Hắn cười nhạt, giọng đều đều mà chứa đầy mỉa mai:

– Cô sinh viên… thật ra cũng nên chuẩn bị tinh thần đi. Có những việc không nằm trong tầm tay của cô đâu.

Lời hắn như cố tình nói ra để cứa sâu vào lòng Việt Trinh.

Nhưng trái lại, chỉ thấy đôi môi cô khẽ cười, nét mặt chẳng có biểu cảm sợ sệt:

– Tôi không làm gì sai cả…

– Sai hay đúng, lên trụ sở sẽ rõ. – Hắn đáp, giọng chắc nịch.

Đúng lúc ấy, bóng dáng cao gầy xuất hiện: một người cảnh sát mặt gầy, đôi mắt hốc hác nhưng ánh lên vẻ châm chọc, lạnh lùng, vô cảm. Hắn đảo mắt một lượt qua căn phòng, rồi dừng lại trên người Việt Trinh:

– Mời cô đi theo chúng tôi. Mọi thủ tục tại đây đã xong, chúng tôi sẽ đưa cô về trụ sở cơ quan công an để điều tra.

– Đến lúc rồi, đưa cô ta đi. – Giọng hắn khô khốc, không cao nhưng đủ sức nặng khiến viên cảnh sát còn lại lục đục đứng dậy.

Việt Trinh khẽ cười, cô cũng nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra cửa không nói lời nào.

Hành lang vắng lặng, đang giờ lên lớp không có bóng dáng sinh viên nào.

Đeo lại chiếc balo một cách cẩn thận, cô đi khoan thai, không chút gì vướng bận. Theo sau là hai viên cảnh sát bước sát không rời.

Cả ba người rời thang máy, bước ra sảnh sân trường. Việt Trinh đi trước, hai viên cảnh sát kè kè theo bên cạnh.

Lúc đến gần chiếc xe công vụ, Việt Trinh như không tin vào mắt mình…

Ngay trước mặt cô, một người phụ nữ trẻ trung mặc áo măng tô màu tro đất, chân váy da mềm, đi đôi bốt cao cổ. Mái tóc đỏ hoe không lẫn vào đâu được. Bên cạnh là hai người đàn ông hộ pháp, cao lớn, đeo kính râm, mặc vest đen sang trọng. 

Cô lẩm nhẩm:

– Sư… phụ!

Hai viên cảnh sát bất giác cũng nghe được. Phản xạ rất nhanh, cả hai nắm chặt tay, thủ thế. Cảnh sát mắt híp nói khẽ với đồng đội:

– Là người thân của cô ta sao?

Người phụ nữ chợt đưa ngón tay lên đôi môi đỏ mọng quý phái, ra hiệu im lặng.

Tiến đến sát trước mặt Việt Trinh, bà cười tươi, để lộ hàm răng trắng như ngọc, nói năng như thể hai viên cảnh sát không hề tồn tại:

– Không sao đâu cô bé, cứ đi với hai tên này đi, có ta ở đây rồi.

Gã mắt híp nổi khùng, toan quát mắng, nhưng tiếng nghẹn lại nơi cổ họng vì hai bóng đen lù lù xuất hiện sau lưng người phụ nữ.

Họ cao hơn hai gã cảnh sát cả một cái đầu. Khí sắc lãnh đạm, toát lên sự khủng bố đến nghẹn thở.

Việt Trinh cũng cảm nhận được khí tức áp bức phủ lên người mình.

– Các người đang cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ đấy. – Viên cảnh sát mặt gầy lầm lì thông báo.

Sư phụ của Việt Trinh cười phá lên, rồi trở lại vẻ điềm nhiên, xen lẫn châm biếm:

– Ấy chết, hai anh cảnh sát… có gì lượng thứ bỏ quá cho tôi. Đừng có dọa đưa giấy triệu tập ra trước mặt, tôi mà thấy thì chắc ngất ngay tại chỗ mất thôi.

Nghe đến đó, Việt Trinh mặt ngẩn tò te. Dường như sư phụ đang ám chỉ và biết rõ vụ giấy triệu tập kia. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong tình cảnh này.

Sư phụ khẽ quay ra phía sau, nhẹ nhàng thông báo:

– Nhường đường cho họ đi!

Tức khắc, hai người đàn ông đã nhanh chóng đứng sang hai bên, tạo một lối đi cho hai viên cảnh sát.

Nhìn Việt Trinh một cách nghiêm túc, sư phụ khẽ gật đầu:

– Em cứ đi đi, không sao đâu.

Việt Trinh nhe răng cười, muốn cho sư phụ thấy mình không có tâm lý lo lắng. Thật sự vốn như vậy, thâm tâm cô chưa từng có phút giây sợ sệt khi đối mặt với hai viên cảnh sát suốt thời gian qua.

Viên cảnh sát mắt híp chui vào ghế lái, nổ máy. Việt Trinh mở cửa xe phía sau, ngồi yên lặng. Tên mặt quắt định theo vào, nhưng bàn tay lạnh như thép của sư phụ đã đặt mạnh lên vai hắn:

– Ấy, vị này thô lỗ quá.

Hắn quay lại, bắt gặp ngay gương mặt lạnh băng của sư phụ.

– Làm cảnh sát mà không biết khi đưa đối tượng điều tra về trụ sở, nguyên tắc nam nữ không được ngồi cạnh nhau? Nếu muốn, phải có nữ cảnh sát đi cùng và ngồi cạnh. Anh không biết hay cố tình vi phạm? Có cần tôi gửi đơn kháng nghị lên cấp trên không?

Hắn đơ người một lúc, chưa biết trả lời ra sao. Sư phụ đã không khách sáo, gằn giọng:

– Không hồn thì cút lên đầu cho tôi. Nhân viên của Trưởng Công an quận – Nguyễn Đức Hạnh. Có cần tôi nhắc lại nữa không?

Nghe tới đó, mặt hắn tái mét, ấp úng rồi vội vã đóng cửa, lật đật chạy lên ghế phụ.

Chiếc xe cảnh sát từ từ lăn bánh ra cổng. Sư phụ đứng nhìn theo, khẽ nói:

– Chúng ta đi…

Ngay khi xe ra khỏi trường, hai chiếc xe 16 chỗ nối đuôi bám theo. Tiếp đó, một chiếc xe thể thao mui trần gầm rú lao đi. Bên trong là một phụ nữ trẻ trung, mái tóc đỏ rực cháy – không ai khác chính là sư phụ của Việt Trinh.

Khi đoàn xe vừa khuất bóng, Tiểu Bạch cũng toan nổ máy lái đi, thì bên cửa có tiếng gõ gấp gáp. Anh nhìn sang, thấy một cô gái dáng vẻ vội vã đang ra hiệu.

Hạ kính xuống, anh chưa kịp cất lời, cô gái đã cuống quýt:

– Anh ơi, anh có chở khách không? Làm ơn cho tôi đuổi theo chiếc xe cảnh sát vừa rời khỏi trường với. Tôi là giáo viên, có việc gấp phải theo họ.

Tiểu Bạch nhìn chăm chú, không ai khác ngoài cô chủ nhiệm Đỗ Thúy Hậu.

Anh khẽ nói:

– Cô lên xe đi!

********************

Quãng thời gian trước lúc Việt Trinh rời khỏi phòng cùng hai tay cảnh sát, trong phòng Hiệu trưởng không khí nặng mùi u ám.

Ba người lặng lẽ ngồi trên bộ tràng kỷ gỗ cẩm lai bóng loáng, vết chạm trổ rồng phượng nơi tay vịn như còn ngân vang dư âm của cuộc cãi vã vừa rồi. Bầu không khí căng đặc, nặng nề đến mức có thể khiến người ta bức bối.

Cô giáo Hậu và thầy Lê Sảng ngồi chung một phía. Một người co tay chống cằm, ánh mắt lảng ra xa xăm, còn người kia thì nét mặt thăng trầm, những ngón tay run nhẹ, môi mím lại đầy kìm nén.

Đối diện họ, một người còn lại ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực. Trên gương mặt gầy gò còn phảng phất nét giận dữ chưa kịp tan, khóe môi nhếch lên một cách lạnh lùng. Ánh nhìn của ông ta quét ngang qua gọng kính, chiếu thẳng về phía hai người đối diện, đầy vẻ khinh miệt, như muốn thách thức họ mở lời trước.

– Vậy hai thầy cô chắc đã hiểu vấn đề tôi trao đổi rồi chứ?

Thầy Sảng trả lời đầy bất mãn, gương mặt nhăn nhó, cảm xúc đang miễn cưỡng, không thể chấp nhận:

– Thầy có hiểu rằng, nếu giờ đây chúng ta vẫn không có động thái gì, thì dư luận sẽ nhìn Ban Giám hiệu ra sao không? Nhất là đối với thầy – người trực tiếp đưa ra chỉ thị cho chúng tôi thực hiện? Thưa thầy Hiệu trưởng?

Người đàn ông gầy gò ngồi đối diện là Hiệu trưởng Đại học Thanh Xuân. Ánh mắt sau gọng kính sáng lóe lên một tia châm biếm. Khuôn mặt ông dài, đường nét xương xẩu, gò má nhô cao khiến ánh nhìn càng thêm sắc lạnh. Đôi môi mỏng mím lại, khi mở ra thì phát ra giọng khàn khàn, lạnh lùng, như từng chữ đều mang ý đe dọa:

– Dư luận ư? Các anh chị lo dư luận nhiều quá rồi đấy. Trong mắt tôi, dư luận chỉ là đám bọt bèo, muốn thổi lên cái gì thì cũng chỉ vài ngày rồi lắng xuống. Quan trọng là kết quả cuối cùng, và kết quả ấy nằm trong tay tôi. Nói tóm lại, anh chị đừng nhúng mũi vào chuyện này cho tôi. Nếu không, tôi sẽ lập Hội đồng đưa việc này ra để giải quyết đấy.

– Các anh chị đừng quên, ai đang ngồi ở chiếc ghế này. Tôi không ra chỉ thị thì liệu các người có biết giữ mồm giữ miệng không? Công việc trong trường thì chỉ có bấy nhiêu, nhưng nhân sự thì đang thừa rất nhiều.

Đôi mắt ông ta híp sâu lại sau gọng kính, ánh nhìn xoáy mạnh vào thầy Sảng rồi dừng ở cô Hậu. Trong khoảnh khắc ấy, không gian dường như đông cứng, từng sợi khí lạnh len lỏi quanh căn phòng, khiến gan ruột ai nấy đều như bầm tím.

– Cô giáo Hậu mới đảm nhiệm chức giáo viên chủ nhiệm được có một học kỳ thôi nhỉ. Với cái tính cách của cô, cô có bao giờ lại muốn quay về làm giáo viên hợp đồng nữa không?

Cô Hậu ngồi lặng nãy giờ, hai bàn tay đan chặt vào nhau đến mức các khớp trắng bệch. Ánh mắt cô thoáng run rẩy khi nghe giọng thầy Hiệu trưởng, nhưng rồi nhanh chóng khép mí, cố gắng che giấu sự bất an.

Một lát, cô hít sâu, gượng gạo lên tiếng, giọng run nhưng rõ ràng:

– Thầy… thầy nói như vậy thì chúng tôi biết phải làm sao? Chuyện này đâu còn đơn giản là xử lý nội bộ nữa. Sinh viên cả trường đang xôn xao, phụ huynh cũng bắt đầu hỏi han. Nếu mọi thứ không minh bạch… e rằng chính danh tiếng của trường này sẽ tổn hại đầu tiên.

Nói xong, cô thoáng nhìn sang thầy Sảng như tìm kiếm sự đồng thuận. Nhưng ánh mắt ông chỉ nhăn nhó, trĩu nặng lo âu, không hẳn đồng tình mà cũng chẳng dám phản đối.

Thấy vấn đề câu chuyện chẳng còn gì để nói, điều cần hiểu cô đã hiểu. Cô giáo Hậu thấy bản thân không cần miễn cưỡng ngồi lại thêm nữa.

Cô vừa đứng lên vừa nói:

– Thân là một giáo viên trong trường, tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến thanh danh hay quyền lợi của nhà trường. Với cương vị giáo viên chủ nhiệm, tôi càng phải giữ sự công tâm, không để những đánh giá cá nhân chi phối trong việc nhìn nhận học sinh. Dù là Hạ Lan, Văn Quyền hay Việt Trinh, tôi đều đối xử công bằng, không thiên vị cũng chẳng phê phán nặng lời. Điều tôi mong muốn chỉ là các em hiểu rằng, mọi việc vốn không hề nghiêm trọng hay mang tính xúc phạm. Tất cả chỉ là những hành động, cảm xúc, sự bộc lộ cá tính của tuổi trẻ mà thôi.

Ông Hiệu trưởng ngồi yên, hai bàn tay gầy guộc vẫn khoanh chặt trước ngực, từng ngón tay gõ nhè nhẹ vào khuỷu tay, nhịp đều đều, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Cô giáo Hậu cất tiếp lời:

– Bản thân tôi, nếu có được cơ quan công an mời lên làm việc, thì tôi cũng chỉ công tâm nói rõ ràng cho họ hiểu vấn đề chỉ là khúc mắc một chút cảm xúc tuổi trẻ sinh viên. Không phải vì lý do tư thù hay ân oán từ trước mà xảy ra cơ sự hôm nay. Vấn đề rất nhỏ, va chạm ngoài tầm kiểm soát, thậm chí tập thể thao còn có thể chấn thương nặng hơn. Vậy mà phải để cho công an đến trường, làm những hành động thổi phồng quá mức, thậm chí dường như đang hình sự hóa với một cô bé sinh viên, còn chưa kịp có người thân bên cạnh. Trách nhiệm nhà trường ở đâu, khi con bé bị đưa đi lúc vẫn đang ở trên lớp?

Cô dứt khoát bước ra cửa:

– Danh tiếng của một ngôi trường, phần lớn do trình độ và kiến thức của các thầy cô đào tạo, sau đó đến sự ham hiểu biết và phấn đấu trau dồi kiến thức của sinh viên trong quá trình học tại trường. Cuối cùng là niềm tin của phụ huynh khi gửi gắm tương lai con em họ cho nhà trường… Chứ không phải vật chất là cái danh tiếng quyết định. Nếu chỉ vì danh tiếng như thầy nói, tôi thà từ bỏ cái danh hiệu nhà giáo tại ngôi trường này luôn.

Cô bước ra khỏi căn phòng, phía sau lưng vẫn còn vẳng lại cái không khí lạnh lẽo đặc quánh. Hiệu trưởng vẫn ngồi bất động, hai tay khoanh trước ngực như pho tượng gỗ.

Thầy giám thị Lê Sảng thì thở dài một tiếng, rồi cũng đứng dậy theo bước cô Hậu đi ra ngoài. Được vài bước, ông ghé sát, giọng nhỏ nhưng khẩn thiết:

– Lời cô vừa nói, tôi thật sự rất đồng tình. Nhưng chúng ta khó mà giữ được toàn vẹn. Tôi nghĩ cô nên nhắc nhở sinh viên Trinh liên hệ với gia đình ngay, để nếu khi làm việc với công an tại trụ sở… em ấy còn có người thân bên cạnh. Còn tôi, tôi còn việc gấp, không thể đi cùng cô được.

Nói dứt, ông quay lưng, bước đi vội vã, chỉ thoáng chốc đã khuất hẳn trong dãy hành lang vắng lặng.

Cô Hậu khẩn trương quay lại căn phòng khi nãy, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng vừa tới nơi, cảnh tượng khiến cô chết lặng. Căn phòng trống trơn, cửa mở hé, điều hòa vẫn chạy, luồng hơi lạnh từ trong phả ra ngoài khiến sống lưng cô rùng mình.

Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua tâm trí, cô chợt hiểu ra vì sao Hiệu trưởng nhất quyết gọi cả hai người lên phòng riêng.

Tim đập dồn dập, cô lao ra ban công. Từ trên cao, cô kịp trông thấy Việt Trinh đang bị hai nhân viên áp giải bước lên xe ô tô, chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía cổng trường.

Không kịp nghĩ ngợi, cô xoay người, phóng vội xuống cầu thang bộ. Bước chân gấp gáp, tay vịn lướt qua lan can lạnh ngắt.

Chỉ còn vài bậc nữa thì bất chợt cô hụt chân, cả người ngã nhoài. Cú ngã đau điếng, bàn tọa nện mạnh xuống nền, cánh tay trầy xước, rát buốt.

Cắn răng đứng dậy, cô gạt qua cơn đau, lao tiếp về phía cổng trường.