Chiếc taxi biển năm số 0 từ tốn dừng lại trước cổng trường Đại học Thanh Xuân.
Người cầm lái là một chàng trai trẻ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng kiểu Crew Cut, trang phục không hề mang màu sắc của bất kỳ hãng taxi nào thường thấy.
Anh mặc nguyên một bộ đồ kaki đen từ đầu đến chân, trên khuôn mặt là cặp kính râm che khuất ánh nhìn.
Đó chính là Tiểu Bạch – cái tên biệt danh mà Việt Trinh đã đặt cho anh từ lâu.
Anh mở cửa xe bước xuống, đảo mắt quanh cổng trường nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô hành khách nhỏ. Lấy điện thoại ra bấm số gọi Việt Trinh, chuông bên kia vang dài mà không ai bắt máy.
Khẽ chau mày, anh đứng lặng cạnh xe. Sau lớp kính đen, ánh mắt anh quét nhanh toàn bộ khuôn viên trường phía trong.
Một hồi, không thấy động tĩnh gì, anh rút điện thoại xem một cái gì đó trên màn hình, bất giác anh khẽ mỉm cười.
Rồi lại từ từ ngồi vào trong xe chờ đợi.
Được một lúc, điện thoại anh đổ chuông…Người gọi đến là Việt Trinh
- Tôi đến rồi, đang ở trước cổng trường.
- Tiểu Bạch, tôi chưa về được rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.
- Không sao, tôi sẽ chờ cô, tôi cũng đang rảnh.
- Tôi đang phải làm việc với công an, nên chưa biết bao giờ sẽ xong. Nên anh đừng chờ tôi nữa, mất thời gian của anh.
Tiểu Bạch chồm người, mở cửa xe lao ra, đứng trước sân trường, anh nhìn thật kỹ. Quả thật có chiếc xe cảnh sát đang đậu kín đáo ở trong góc sân.
- Cô làm sao mà phải làm việc với công an?
Đầu dây bên kia im lặng đôi lát, ngập ngừng mãi mới trả lời.
- Việc dài lắm, nhưng thôi không phải việc của anh. Anh cứ về đi, kệ tôi.
Nói đến đó, đầu dây bên kia Việt Trinh đã cúp máy. Gương mặt Tiểu Bạch chợt đanh lại, anh tháo kính khỏi khuôn mặt, nhìn lại toàn bộ xung quanh toàn trường,thậm chí đưa hẳn ánh mắt lên tầm cao các tầng.
Vẫn không có kết quả gì, không xác định được Việt Trinh ở đâu. Anh lưỡng lự suy nghĩ, rồi nhanh chóng chạy về phía oto cảnh sát.
Rút chiếc điện thoại, anh chụp lấy biển số xe, nhanh chạy lại chiếc tacxi của mình.
Vào trong xe anh hấp tấp gọi cho một người … nhưng bên kia chỉ có tiếng chuông không người nghe.
Trong một căn phòng nghỉ của giáo viên tại một khu nào đó, Việt Trinh sau khi đi nói chuyện với Tiểu Bạch xong, cô với tay tắt nguồn chiếc điện thoại của mình.
Trước mặt cô là một người nam nhân mặc trang phục cảnh sát. Khuôn mặt nần nẫn thịt ở cổ, đôi mắt ti hí với đôi lông mày gần như không thấy.
Ngồi cạnh cô lúc này là cô chủ nhiệm Hậu - cùng một thầy giám thị trong trường.
Người cảnh sát đang cắm cúi ghi chép cái gì đó, một lúc sau ngẩn lên nhìn ba người trước mặt.
- Cô Nguyễn Việt Trinh, như tôi đã trình bày, chúng tôi đến đây dựa trên đơn trình báo của hai sinh viên trong trường là Trần Hạ Lan và Phạm Văn Quyền về vấn đề cô đã gây thương tích cho hai người dẫn đến phải nhập viện.
Nói đến đó, anh ta dừng một vài giây, hắng giọng rồi tiếp tục.
- Trong lúc chúng tôi chờ đồng nghiệp xác minh camera trong quá trình nghiệp vụ. Chúng tôi đã liên hệ mời sự có mặt đại diện của nhà trường là hai vị đây.
Anh ta nhìn sang hai người ngồi cạnh Việt Trinh, nhìn mặt từng người rồi cúi xuống tờ giấy rồi đọc tên:
- Thứ nhất là cô chủ nhiệm lớp của sính viên Nguyễn Việt Trinh là cô Đỗ Thuý Hậu
- Thứ hai là thầy giám thị đại diện nhà trường là thầy Lê Sảng
Anh ta nói đến đó lại dừng lại, hít một hơi dài vào cuống phổi, giống như đoạn tự thoại vừa rồi đã lấy đi tất cả sức lực của anh ta rất nhiều.
- Vì sinh viên Nguyễn Việt Trinh đang có thời khoá biểu trên trường, và đã đủ tuổi vị thành niên, chúng tôi sẽ không có công đoạn chờ đợi gia đình hay người đại diện thân nhân đến đây để làm việc..nên khi công tác của đồng chí đi cùng tôi hoàn thành tại trường, chúng tôi sẽ bắt buộc mời sinh viên Nguyễn Việt Trinh theo chúng tôi về trụ sở công an được chúng tôi chỉ định để phục vụ công tác điều tra.
- Những điều tôi nói, hai vị đại diện của nhà trường đã nghe rõ không ạ?
Một vài giây, cả hai giáo viên của nhà trường đều nhất trí nghe rõ.
- Sinh viên Nguyễn Việt Trinh có nghe rõ không ạ?
Anh ta đưa đôi mắt ti hí nhìn phía cô và hỏi lại..
Việt Trinh trầm ngâm một vài giây, mãi mới trả lời.
- Tôi đã nghe rõ, nhưng vẫn không hiểu?
Ánh mắt anh ta động đậy, hấp háy.
- Vậy cô còn chưa hiểu vấn đề gì?
Việt Trinh nhìn sang hai thầy cô bên cạnh, thản nhiên đáp:
- Thưa anh cảnh sát, thưa hai thầy cô..em chưa hiểu vấn đề là cơ sở nào để bên công an đến trường làm công tác nghiệp vụ thu thập camera nói là để xác minh theo đơn trình báo của hai bạn sinh viên kia, tức là chưa có bằng chứng cơ sở để lập hồ sơ vụ án. Vậy mà đã mời em lên để làm việc, cũng như mời em về trụ sở công an giải quyết.
Ánh mắt Việt Trinh có phần tự tin và một chút châm chọc.
Viên cảnh sát miệng hấp háy, mắt vốn đã ti hí khiến cho khi cơ mặt chuyển động làm người ta cảm giác đôi mắt chỉ là một sợ chỉ dài màu đen vắt qua hai gò má.
Mãi anh ta mới thốt lên lời:
- Chúng tôi đến đây là có quyết định của Thủ trưởng.
Thầy giáo Lê Sảng ngồi im lặng nãy giờ, đến câu nói này mới chợt lên tiếng.
- Các anh đến đây là để đưa sinh viên của chúng tôi về trụ sở, hay đến đây để trích xuất camera nhằm điều tra?
Câu hỏi này thì anh ta trả lời rất nhanh:
- Chúng tôi thực hiện cả hai.
Thầy Lê Sảng cũng nói tiếp:
- Vậy bắt buộc các anh phải có giấy tờ mới đủ thẩm quyền để đưa sinh viên chúng tôi về trụ sở làm việc. Trong khi ban đầu các anh nói muốn gặp sinh viên Nguyễn Việt Trinh để trao đổi nắm bắt tình hình cụ thể. Chứ không nói là đến đưa người đi.
Giọng thầy gay gắt quả quyết. Quả đúng như vậy, vì hai viên cảnh sát đến trường gặp Ban giám hiệu đề cập vấn đề trên nên cô chủ nhiệm mới gọi điện cho Việt Trinh mời lên gặp để làm việc.
Bây giờ lại đột ngột yêu cầu đưa đi, điều này khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi về mục đích thật sự của họ.
- Chúng tôi có giấy tờ đầy đủ khi thi hành nhiệm vụ.
Một viên cảnh sát mặc sắc phục bước vào, dõng dạc nói to.
Người này tướng tá cao gầy, gò má nhô cao, nhãn quang hõm sâu, nhưng bụng lại phình to, tay chân tròn trịa. Nhìn gương mặt đối lập hoàn toàn với thân thể phì nhiêu, cảm giác như những hàng cúc áo trước ngực có thể bung ra bất cứ lúc nào không ai hay biết.
Anh ta đến bên cạnh bàn làm việc, đưa mắt nhìn viên cảnh sát kia. Ra lệnh:
- Đưa cho họ xem..
Thanh niên mắt híp xoay người, lục tìm trong chiếc cặp da để sau lưng, lúc sau đưa ra một mẩu giấy. Đẩy đến trước mặt Việt Trinh. Nói trống không..
- Đây xem đi..
Việt Trinh cầm tờ giấy, cố tình để vị trí để hai thầy cô bên cạnh có thể cùng nhìn thấy
Tiêu đề ghi đậm dòng chữ” Giấy triệu tập”.
Nhìn tờ giấy, cô giáo Hậu thốt lên:
- Sao lại như thế này? các anh triệu tập sinh viên trong giờ họ đang trên lớp ngay chiều nay sao?
Thầy giáo Lê Sảng chủ động cầm tờ giấy, phất phơ trước mặt. chất vấn.
- Đây là Giấy triệu tập, tức là hiểu nôm na là giấy mời được gửi tới sinh viên Việt Trinh, em đấy khi nhận giấy sẽ bố trí thời gian chủ động đến gặp các anh. Chứ không phải các anh đến trường áp tải em đó đi như thế này.
Thầy giáo nhìn chằm chằm vào hai người cảnh sát trước mắt, nét mặt ông phừng phừng. Cảm giác như đang chuyển bị bốc hoả..
- Hơn nữa các anh mặc cảnh phục, đi xe công vụ đến nhà trường chúng tôi ban đầu nói muốn trích xuất camera để phục vụ điều tra, rồi bây giờ đưa ra cái giấy triệu tập này đòi đưa sinh viên của chúng tôi đi. Các anh đang làm hình sự hoá vấn đề, ảnh hưởng đến bầu không khí trang nghiêm của học đường, tâm lý hoang mang của sinh viên đang trên lớp. Hơn nữa là các anh đưa sinh viên Việt Trinh đi bằng xe công vu, các anh mặc cảnh phục. Ngang bằng các anh đang bắt người.
Thầy giáo Sảng nói đến đâu giọng gay gắt hơn bao giờ hết, ông đứng hẳn dậy, đưa nửa thân trên chồm sang viên cảnh sát mắt híp phía trước.
Cô chủ nhiệm Hậu cũng nói thêm vào, khiến hai viên cảnh sát đứng như trời chồng, không nói được gì.
- Đấy là tôi chưa nói hành động của các anh, đang làm huỷ hoại thanh danh và uy tín của một nữ sinh chỉ vì va chạm nhỏ. Các anh coi em ấy như một tội phạm hình sự. Trong khi còn chưa có kết quả điều tra phân tích em đấy đúng hay sai. Các anh quá lạm quyền.
Viên cảnh sát mắt hip miệng từ từ nói, tay đã đặt lên bàn, rút lại tờ triệu tập từ tay thầy giáo Lê Sảng.
- Chúng tôi chỉ làm theo chức trách nhiệm vụ. Nếu các vị có ý kiến gì, xin mời đến trụ sở của chúng tôi để phản hồi hay khiếu nại.
Thầy Lê Sảng quả quyết:
- Được! Chúng tôi sẽ đi cùng em sinh viên này đến cơ quan công an để làm việc theo các anh.
Viên cảnh sát mặt gầy khoát tay, nãy giờ im lìm, bỗng dưng lên tiếng:
- Không được, chúng tôi chỉ có lệnh triệu tập sinh viên Nguyễn Việt Trinh. Hai vị không nằm trong danh sách đối tượng yêu cầu, nên không được đi cùng.
Chủ nhiệm Hậu đến lúc này cũng không giữ được giọng mình bình tĩnh.
- Có lý nào? Các anh bắt người hay đến đây để điều tra?
- Chúng tôi đến đây để triệu tập và điều tra. Mong cô chú ý ngôn từ, nếu không chúng tôi coi đấy là hành vi xúc phạm cơ quan công an đấy.. Giáo viên Đỗ Thuý Hậu ! - Viên cảnh sát mặt gầy gắt lên.
Chủ nhiệm Hậu vẫn không từ, giọng nói vẫn đanh phép vạn lượng.
- Điều tra mà giáo viên chúng tôi không cần mới đến hay triệu tập để làm chứng? Vụ việc xảy ra tại trường học. Chúng tôi cũng là người chứng kiến sự việc, vậy mà các anh không đoái hoài gì nhân chứng, chỉ chăm chăm đưa sinh viên Việt Trinh đi. Không phải các anh cố tình bỏ qua nhân chứng như chúng tôi hay sao?
Viên cảnh sát mặt gầy chứng kiến từ đầu chí cuối sắc giọng của hai giáo viên. Hẳn đã có tính toán gì đó. Chỉ thấy vẻ mặt bỗng trở lên nghiêm trọng. Không nói không rằng quay lưng bước đi trong ngỡ ngàng của cả ba thầy trò.
Viên cảnh sát còn lại cũng không động tâm, trái lại còn kêu hai vị giáo viên hạ giọng và ngồi xuống.
Suốt cả quãng thời gian đến giờ. Việt Trinh chỉ ngồi im, gương mặt vẫn bình thản, khoác tay. Chắc hẳn đầu óc cũng không an nghỉ.
Bên ngoài cổng trường lừ lừ xuất hiện thêm hai chiếc xe mười sáu chỗ đỗ phía làn đường bên kia, cả hai đều giữa khoảng cách nhất định. Cửa xe bật mở, một người đàn ông cao to đeo kính râm bước xuống, lừ lừ hướng về chiếc tacxi của Tiểu Bạch.