Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 418: Hòa thân (9)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Cốt lõi của thóa mạ nằm ở chỗ người nói hả dạ, người nghe nổi trận lôi đình. Nhưng mà cái câu thóa mạ "ma cà bông" kiểu này lại pha tạp một phần ngoại nhập, thổ dân thế giới này nghe không hiểu, huống chi là người Thập Ô vốn lạc hậu về mọi mặt.

 

Còn về mấy từ như "ăn cỗ"...

 

Kết hợp với sát khí bừng bừng của Thẩm Đường cùng mũi tên đầy sát ý vừa rồi, miễn cưỡng cũng hiểu được năm phần.

 

Gã đàn ông Thập Ô vừa mới suýt chết ôm mặt, phẫn nộ, dùng giọng nói lơ lớ pha chút khẩu âm mắng chửi: "Ai! Ai bắn tên đó! Muốn chết à?"

 

Lúc này, Mô-tơ đã chạy tới.

 

Phanh gấp mới không giẫm lên người kia.

 

Thẩm Đường trên lưng la mặt lạnh như tiền, cung tên đã cất đi, thay vào đó là thanh kiếm Từ Mẫu tạo hình mộc mạc thon dài. Mũi kiếm chĩa thẳng vào mi tâm người nọ, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thằng ma cà bông kia, kẻ muốn chết là ngươi!"

 

Tuy người nọ hung hăng, nhưng sau khi nhìn rõ người đến, cũng thu liễm ba phần khí thế —— đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là xung quanh toàn là binh mã của Thẩm Đường, ánh mắt ai nấy đều hung dữ, nhìn đến rợn cả người.

 

Hắn miễn cưỡng trấn tĩnh lại.

 

Thấy hắn im lặng, Thẩm Đường lạnh lùng dời mắt, nhìn lướt qua những người khác đang bị bao vây khống chế. Nhìn trang phục, những người này đều là thân binh của đoàn sứ giả Thập Ô, tổng cộng mười người. Cô chế giễu: "Ta luôn đề cao bốn chữ 'công bằng chính trực', sẽ không dễ dàng dùng bạo lực để khiến người khác khuất phục. Có ai nói xem, ở đây đã xảy ra chuyện gì, náo nhiệt thế này?"

 

Tuy miệng nói vậy, nhưng sát ý lạnh lẽo trong mắt cô ai cũng cảm nhận được.

 

Bạch Tố "e lệ" bước ra, khẽ cắn môi, vành mắt ửng đỏ nói: "Bẩm Thẩm quân, bọn người nô gia đang ở trong trại, bỗng nhiên có tỷ muội nhìn thấy vài bóng người lén lút lẻn vào trại của chúng ta, muốn làm chuyện cầm thú, nên đã hợp sức chống lại, kêu cứu. Ban đầu còn tưởng là bọn mã phỉ, định đánh chết tại chỗ, ai ngờ bọn họ lại là..."

 

Hiện trường có chút hỗn loạn.

 

Mọi người nhân cơ hội đánh túi bụi.

 

Mấy tên thân binh Thập Ô bị đánh bầm dập, đỡ hơn chút thì cũng quần áo xộc xệch.

 

Chỉ tiếc là chưa kịp đánh chết bọn chúng trước khi chúng hô thân phận, ngược lại còn dẫn người của đoàn sứ giả Thập Ô đến, hai bên giằng co.

 

Từ Thuyên cũng học theo Bạch Tố, lấy tay áo lau nước mắt vốn không hề tồn tại: "Thẩm quân minh giám, nếu không có cứu viện đến kịp thời, e rằng bọn ta đã bị bọn cầm thú làm hại. Ai ngờ những người này không biết hối cải, còn, còn nói..."

 

Chưa nói hết, Từ Thuyên đã nức nở "Khóc không thành tiếng", cúi đầu, dựa vào vai Bạch Tố quay lưng về phía mọi người, sợ người ta nhìn thấy khóe môi mình đang cong lên.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Nếu Từ Văn Chú thấy bộ dạng này của đường đệ nhà mình, không biết có xách đao đến liều mạng với cô không.

 

"Lời này có thật không?"

 

Thẩm Đường quay đầu nhìn mấy tên thân binh Thập Ô, cùng sứ giả Thập Ô nghe tin đến muốn dẫn người đi. Vị sứ giả Thập Ô này tuy không phải nhân vật quyền cao chức trọng như Tô Thích Y Lỗ, nhưng cũng là quý tộc, lần này đến đây để mạ vàng. Ở địa phận Thập Ô tác oai tác quái, lại tận mắt chứng kiến sự hỗn loạn của triều đình nước Canh và nịnh nọt Thập Ô của người cầm quyền, tự tin tăng vọt.

 

Thẩm Đường trước mắt chỉ là một quận thủ nho nhỏ...

 

Còn dám không nể mặt mình?

 

Hắn có chỗ dựa vô lo, cười khẩy nói: "Thật thì đã sao? Bọn ta chỉ là mấy huynh đệ đến tìm chút vui vẻ, có gì sai? Ngược lại là Thẩm quận thủ, hãy xem xét tình hình cho kỹ, nếu không muốn chết thì bỏ kiếm xuống!"

 

Thân binh của bọn họ khác với cái gọi là bộ khúc.

 

Bộ khúc thuộc về vũ trang tư nhân, đa phần là nô lệ tự bán mình hoặc thường dân địa vị thấp kém, nhưng thân binh của bọn họ đều là con cháu trẻ tuổi có quan hệ họ hàng trong bộ lạc.

 

Bất kỳ ai trong số bọn họ cũng đều xuất thân cao quý!

 

Những kẻ thấp hèn trước mắt này tuyệt đối không thể so sánh được.

 

Thẩm Đường không làm theo, chỉ hỏi lại.

 

"Các ngươi còn gì để chối cãi?"

 

Tên kia nổi giận, định giơ tay chỉ vào Thẩm Đường mắng: "Đồ quỷ sứ không hiểu tiếng người..."

 

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một luồng sáng trắng loé lên.

 

Tiếp theo là một cột máu phun ra tung toé lên mặt hắn, tên thân binh bị Thẩm Đường chĩa kiếm vào giữa trán, đầu bị cột máu đẩy văng lên cao rồi lăn lông lốc xuống đất. Mặt mũi dính đầy máu bẩn, vẫn trợn mắt không thể tin nổi.

 

Chưa kịp phản ứng đã mất mạng!

 

Thẩm Đường xoay nhẹ thanh kiếm.

 

Nhàn nhạt nói: "Giết hết những tên còn lại."

 

Binh lính đã nóng lòng muốn thử từ lâu, nghe lệnh liền đồng thanh đáp "Tuân lệnh", tiếp theo là những nhát kiếm dứt khoát gọn gàng.

 

Bọn chúng thậm chí còn chưa hết bàng hoàng Thẩm Đường dám trực tiếp ra tay giết người, thì Diêm Vương đã ở bên tai thì thầm gọi hồn!

 

Tiếng kêu thảm thiết thứ hai, thứ ba liên tiếp vang lên, tên sứ giả Thập Ô tức đến run người, giọng nói cao vút xen lẫn vẻ bén nhọn, nhưng thốt ra lại là một chuỗi ngôn ngữ xa lạ đầy phẫn nộ.

 

Thẩm Đường nào hiểu được?

 

Không hiểu thì cứ coi như không nghe thấy.

 

Cô ra hiệu cho Cố Trì và Khương Thắng.

 

Một người trói, một người bịt miệng.

 

Hai tay tên sứ giả Thập Ô bị dây thừng ngưng tụ từ văn khí trói chặt, miệng há to nhưng không phát ra tiếng nào, vừa tức vừa cuống, mặt đỏ bừng. Hắn bị trói tại chỗ, chân cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy tên thân binh bị chém giết. Trong đó có kẻ phản ứng nhanh hơn định bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị vấp ngã.

 

Hoảng sợ lật người lại, mấy thanh đao rơi xuống, dày đặc như băm nhân thịt.

 

Thấy mấy tên thân binh đến "trộm ngọc cướp hương" đều chết sạch, Thẩm Đường mới thấy thoải mái hơn, tâm trạng vui vẻ tăng lên, dưới ánh mắt phẫn nộ của đối phương, thong thả lên tiếng.

 

"Nhiệm vụ của bọn ta là hộ tống Vương cơ bình an đến vương đình Thập Ô thành hôn, những 'tỳ nữ' này đều là của hồi môn, đại diện cho thể diện của Vương cơ! Cho dù muốn phân chia, cũng phải đợi sau khi thành hôn, do vợ chồng Đại vương tử và Vương cơ làm chủ! Lũ man di Thập Ô các ngươi, thô lỗ ngu muội, không hiểu lễ nghĩa, không biết liêm sỉ, không hiểu luân thường đạo lý, dám mơ tưởng đến bọn họ, chính là mơ tưởng đến Vương cơ, khinh nhờn vương thất. Vì bảo vệ thể diện của nước Canh và bang giao hai nước, những tên phản nghịch có ý đồ xấu xa, âm mưu chia rẽ tình nghĩa hai nước này..."

 

"Giết! Phải giết!"

 

"Tiên Đăng, phái người đưa sứ giả bình an trở về. Nếu hỏi đến, cứ thuật lại nguyên văn lời ta vừa nói."

 

Khương Thắng chắp tay đáp: "Vâng."

 

"Phụt!" Sứ giả đột nhiên phun ra một ngụm máu, khóe miệng rách toạc đỏ tươi, sắc mặt phẫn nộ. Hắn lại dùng sức mạnh phá vỡ cấm ngôn đoạt tiếng, giọng nói khàn khàn thô ráp: "Họ Thẩm, ngươi giỏi lắm! Có tin ông đây lập tức dẫn binh san bằng ngươi không!"

 

Thẩm Đường lấy khăn tay,chậm rãi lau vết máu trên thân kiếm, mỉa mai đáp trả: "Ta chỉ làm việc theo luật lệ, ai đến cũng như vậy. Trước khi ra khỏi cửa ải đã nhắc nhở rồi, đừng có giở trò! Hừ, không tin muốn đâm đầu vào tường, kết quả đâm vỡ cả đầu, lại quay sang trách cứ ta sao? Thật sự cho rằng quốc lực nước Canh suy yếu, sợ Thập Ô các ngươi?"

 

Câu cuối cùng vang dội, chính nghĩa lẫm liệt.

 

Sứ giả bị khí thế sắc bén của cô làm chấn động, trong chớp nhoáng dâng lên một chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cơn thịnh nộ ngập trời, ngực phập phồng liên hồi.

 

Hắn hung dữ nói: "Được! Ngươi chờ đấy!"

 

Thẩm Đường hừ lạnh, phất tay ra hiệu đưa hắn trở về.

 

Cô dặn dò những người khác tiếp tục làm việc của mình.

 

Nhìn bóng lưng đầy phẫn nộ của đối phương, Khương Thắng nhíu mày không dễ nhận ra: "Chủ công, việc này..."

 

"Thấy ta quá l* m*ng?"

 

"Cũng không phải, chỉ là giết mấy tên thân binh của bọn họ, lý do cũng chính đáng, cũng không sao, chỉ là... cứ thế thả người này về, không ổn lắm." Nếu giao cho ông, ông còn có thể làm chút thủ đoạn trên người này, giảm bớt phiền phức về sau.

 

Thẩm Đường nói: "Sớm muộn gì cũng vậy."

 

Bây giờ không giết, sau này cũng sẽ trở mặt g**t ch*t.

 

Hiện tại nên lo lắng thái độ của Tô Thích Y Lỗ, nhưng xét đến tình hình hiện tại, hắn ta cũng sẽ không trở mặt ngay bây giờ, ít nhất phải đến được vương đình Thập Ô, hoặc chờ cô trở về ải Vĩnh Cố, rồi làm theo cách cũ, công thành giết cô rồi treo xác lên.

 

Nói đến Tô Thích Y Lỗ...

 

Khương Thắng nói: "... Khí vận trên người kẻ này rất thịnh."

 

Làm sao để phán đoán kẻ địch có giá trị hay không?

 

Nhìn khí vận trên người đối phương là được.

 

Nếu có cơ hội, hãy xử lý hắn ta trước.

 

"Ừm."

 

Thẩm Đường nghe ra ý tứ trong lời nói Khương Thắng, gật đầu, lại phái người đi báo tin cho Vương cơ, nói mình có việc không qua đó được.

 

Đêm đó, trừ Thẩm Đường, những người khác đều ngủ không yên, đặc biệt là người đứng đầu sứ đoàn Thập Ô —— Tô Thích Y Lỗ. Lão già này đang định ôm tiểu thiếp bắt đầu một đêm vui vẻ, vừa mới dạo đầu thì đã bị tiếng khóc than như quỷ gào bên ngoài lều dọa cho mất hứng.

 

Hứng thú hoàn toàn tiêu tan, hắn bực bội tóm đại y phục khoác lên người, mắng: "Ai ngoài kia khóc tang thế!"

 

_Đào: Từ gốc là Biết tam (bikse) chỉ những người lang thang thất nghiệp, ma cà bông là từ mượn gốc Pháp (Vagabond) chỉ người đi lang thang, có đề cập miêu tả Xuân tóc đỏ trong tác phẩm Số đỏ.