Tô Thích Y Lỗ đang ôm một bụng lửa giận chưa kịp trút.
Lúc này, hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc vừa khóc vừa chạy vào, khiến hắn cau mày, vô cùng khó chịu.
Hắn nén giận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"... Ngài nhất định phải làm chủ cho ta!"
Nếu không phải thấy sắc mặt Tô Thích Y Lỗ quá đáng sợ, hắn ta đã muốn nhào tới ôm lấy đùi người ta khóc tang rồi.
Hắn ta vừa sụt sịt vừa kể lể Thẩm Đường cùng người của cô ngang ngược vô lý, không nói không rằng tàn sát mười thân binh của bọn họ!
Trong số mười người này, có một hai người cùng bộ lạc với Tô Thích Y Lỗ, tuy không phải họ hàng ruột thịt, nhưng nếu truy ngược lại tổ tiên cũng coi như có quan hệ thân thích. Thẩm Đường không nể nang chút nào, giết luôn mấy người, chẳng phải là đang đánh vào mặt hắn ta sao?
Quả nhiên, sắc mặt Tô Thích Y Lỗ càng nghe càng sa sầm, không khí xung quanh chịu không nổi uy thế tỏa ra từ hắn, trở nên mỏng manh bức bối, ngọn nến trong lều lay động, tên sứ giả Thập Ô đang khóc lóc cũng dần dần nín thút thít, lau nước mắt đứng thẳng người.
Tên sứ giả Thập Ô bị quát mắng cảm thấy vô cùng oan ức, trong lòng đã có bất mãn —— hắn và Tô Thích Y Lỗ đều là triều thần Thập Ô, nhưng Tô Thích Y Lỗ lại không hề giữ thể diện cho hắn, mắng hắn như mắng cháu chắt, nhưng hắn không dám biểu lộ ra ngoài chút nào.
Hắn ta chỉ đành ấm ức nói: "Đã ngăn cản rồi, nhưng họ Thẩm kia quá đáng, cứ thế mà giết. Kiêu ngạo ngang ngược như vậy, chẳng phải là vì khinh thường chúng ta là man di tặc tử sao! Kẻ này, căn bản không coi vương đình ra gì."
Hắn ta biết Tô Thích Y Lỗ có một điểm yếu.
Người này tự xưng là nho tướng văn võ song toàn, lên ngựa có thể đánh trận, xuống ngựa có thể trị quốc, ghét nhất là người khác, đặc biệt là những quốc gia Trung Nguyên khinh miệt gọi hắn là "man di".
Đụng phải điểm này, đừng nói là một Thẩm Đường, dù là mấy vị vương tử dưới trướng Đại vương Thập Ô cũng sẽ bị hắn đánh cho một trận.
Hắn ta cố tình lờ đi trọng điểm của sự việc, nhưng Tô Thích Y Lỗ cũng không phải là người dễ bị xúi giục.
Hắn hỏi: "Vì sao họ Thẩm giết người?"
"Cái này, cái này là bởi vì..."
"Nói!"
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Tô Thích Y Lỗ, hắn ta chỉ đành thành thật khai báo. Đương nhiên, sai chắc chắn không phải là mấy thân binh kia, bọn họ chỉ là đi "giải khuây" hợp tình hợp lý, một ngàn phụ nữ kia vốn là cống phẩm dâng lên cho Thập Ô, quyền xử lý thuộc về bọn họ.
Nghe vậy, Tô Thích Y Lỗ cau mày.
"Vì cái này?"
Họ Thẩm chỉ vì mấy cống nữ mà giết người?
"Chỉ, chỉ vì cái này..."
Tô Thích Y Lỗ bèn phái người đi dò la, biết được những lời Thẩm Đường thuật lại, lửa giận trên mặt dần dần lắng xuống.
Bầu không khí trong lều rơi vào trầm mặc, tên sứ giả Thập Ô đến tố cáo âm thầm sốt ruột chờ đợi.
Tốt hay xấu, cho một câu trả lời chắc chắn đi!
Ai ngờ, cơn thịnh nộ như dự đoán lại không hề xảy ra.
Tô Thích Y Lỗ trầm mặt nói: "Việc này tạm thời gác lại, quản thúc cho tốt đám người bên dưới. Thèm muốn đàn bà thì chờ đến bộ lạc tiếp theo, để bọn chúng tự tìm người giải quyết. Nhóm phụ nữ này trước tiên đừng động vào, tránh bị người ta nắm thóp!"
"Vì sao? Chúng ta đâu có sợ bọn chúng!"
Hắn không thể hiểu nổi hành vi nhu nhược của Tô Thích Y Lỗ, tự nhiên bị giết mười thân binh, không nói đến bắt họ Thẩm kia trả nợ máu, trước tiên đòi bọn chúng hai mươi mạng người làm tiền lãi cũng được.
Kết quả, lão già này lại muốn nhịn?
Tô Thích Y Lỗ lại chẳng buồn giải thích lợi hại trong đó, cũng cảm thấy khó chịu sự ngạo mạn của hắn.
Cái loại tính khí nông nổi này, không chỉ người này, mà cả trên dưới vương đình Thập Ô đều như vậy. Tất cả đều cho rằng hôn quân Trịnh Kiều nước Canh bày ra thái độ nhu nhược nịnh nọt vài lần, Thập Ô liền nắm chắc phần thắng, đứng ở thế bất bại, có thể vững vàng phá ải Vĩnh Cố, đem quân tiến xuống phía Nam.
Nhưng Tô Thích Y Lỗ không nghĩ như vậy.
Trịnh Kiều quả thật nịnh bợ Thập Ô, nhưng vẫn chưa từng chịu thiệt, ngược lại đám tinh nhuệ Thập Ô đưa đi đều bị y coi như vật phẩm hao tổn đánh cho tan tác. Lần hòa thân trước, Thập Ô đưa đi mười vạn tinh binh, mục đích là cài cắm đội quân tinh nhuệ này vào địa bàn của Trịnh Kiều, tìm cơ hội thừa lúc Trịnh Kiều suy yếu, dùng tốc độ sấm sét đánh úp thành trì, chiếm đất đai, mưu cầu chỗ đứng cho Thập Ô ở phía Tây Bắc.
Nếu thành công, còn có thể giảm bớt hao tổn binh lực khi công phá ải Vĩnh Cố, chỉ cần nội ứng ngoại hợp là được.
Kết quả lại bị Trịnh Kiều phản đòn.
Một kế không thành, chỉ có thể bày kế khác.
Tô Thích Y Lỗ tin chắc Trịnh Kiều không thể vùng vẫy được bao lâu, nhưng cũng không dám xem thường người đàn ông này, y là một trong những quốc chủ cắn quốc tỷ sâu nhất hắn từng thấy. Không chừng tên này có thể hồi quang phản chiếu, cắn bọn họ một cái thật đau...
Trước khi cục diện rõ ràng, vẫn chưa thể đắc tội đến chết.
Dù sao đám cống nữ này vào địa phận Thập Ô chính là người của Thập Ô, họ Thẩm kia dù không cam lòng cũng chỉ có thể buông tay.
Nếu không, ngày đến vương thành, chính là ngày chết của tên nhóc này! Cho dù Thập Ô không giết cũng có thể mượn tay Trịnh Kiều giết!
"Không phải là sợ, mà bây giờ chưa phải thời cơ."
Tô Thích Y Lỗ cau mày đuổi người đi.
Tên sứ giả Thập Ô đáng thương này bị dọa sợ ở chỗ Thẩm Đường, lại chịu ấm ức ở chỗ Tô Thích Y Lỗ.
Thẩm Đường thì lại ngủ một giấc ngon lành.
"Tối qua không có ai đến hỏi tội sao?" Mười tên thân binh bị giết cứ thế bỏ qua?
Cố Trì nói: "Không chỉ không hỏi tội, mà Tô Thích Y Lỗ kia còn phái người đến xin lỗi, hừ..."
Điều này khiến anh ta bất ngờ.
Khương Thắng vừa ăn bánh bột ngô vừa húp canh thịt, bực bội nói: "Trong tình huống này, không phải nhu nhược thì chính là có mưu đồ khác. Kẻ này có thể leo lên vị trí cao như vậy, hiển nhiên không thể là kẻ nhu nhược. Hắn càng nhẫn nhịn, càng không thể xem thường, trong lòng chắc chắn đang ấp ủ điều xấu."
"Dù hắn có ấp ủ bao nhiêu điều xấu, cũng không thể qua mắt ta."
Khương Thắng đối với cái này từ chối cho ý kiến, đạo văn sĩ của Cố Trì cũng không phải với ai cũng hữu dụng, quá mức ỷ lại, gặp thất bại lúc nào cũng không biết. Mấy người ăn sáng đơn giản xong, đội ngũ hòa thân lại tiếp tục lên đường. Chưa đến giữa trưa, nữ quan quen thuộc lại đến.
Thẩm Đường đã quen rồi.
Cô hỏi: "Chẳng hay là Vương cơ triệu kiến?"
Vị Vương cơ này lại muốn làm gì nữa?
Thẩm Đường cưỡi Mô-tơ đi về phía trung tâm đội ngũ hòa thân, dọc đường gặp phải thân binh Thập Ô, ánh mắt ai nấy nhìn cô đều muốn giết người —— rõ ràng, Tô Thích Y Lỗ đã nhẫn nhịn, nhưng những thân binh Thập Ô này không nhịn, vẫn giữ thái độ thù địch.
Chẳng qua ngại tác phong quyết đoán, nói giết là giết của Thẩm Đường, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thẩm Đường cũng không để ý đến bọn họ, đi thẳng đến bên cạnh cỗ xe ngựa siêu sang của Vương cơ điện hạ. Nói là xe ngựa, thực chất có thể gọi là xe nhà di động tinh xảo rộng sáu bảy mươi mét vuông.
Bên trong trang trí đầy đủ mọi thứ.
Không chỉ có phòng ngủ, mà còn có một "phòng khách".
Trên xe trải thảm lông cừu dày, di chuyển êm ái, người ngồi trong xe thậm chí không cảm thấy xóc nảy quá nhiều.
Đây là lần thứ ba Thẩm Đường gặp Vương cơ.
Ánh mắt của Vương cơ trở nên khác lạ.
"Nghe nói, văn sĩ văn tâm có thể thiết lập kết giới ngôn linh để ngăn người ngoài nghe trộm?" Vương cơ phẩy tay cho đám nữ quan lui ra.
"Đúng vậy."
Thẩm Đường không biết Vương cơ đang giở trò gì, nhưng vẫn thiết lập kết giới ngôn linh, Vương cơ mới nói: "Chuyện tối qua, ta đã nghe nói. Trước đó đã nhiều lần mạo phạm, mong Thẩm quân đừng trách tội." Nói xong, một tay vịn bụng hơi nhô lên, hành lễ.
Thẩm Đường vội vàng nghiêng người tránh đi, không chịu nhận lễ.
"Điện hạ đây là ý gì?"
Vương cơ nói: "Bản cung cũng nói thẳng với Thẩm quân, không cầu gì khác, không có ác ý, chỉ muốn tìm một con đường sống. Trước đó dựa vào lời nói dối, nói đứa bé trong bụng là con của Trịnh Kiều mới giữ được mạng sống, nhưng lời nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần. Cho dù đứa bé này là thật, với tính tình bạc bẽo của Trịnh Kiều, ngày sau cũng không thể trở thành thứ để uy h**p hắn. Một khi Thập Ô tỉnh táo lại, bản cung nào còn mạng sống?"
_____________________
Đào: Haiz, nay mới được biết, mấy chú chó tui sắp phải giải phẫu được ngâm formol, chó nhỏ thì không biết, có lẽ là xe bắt chó, chó lớn thì từ trường đua Vũng Tàu, những chú chó ấy đều đã được bộ phê duyệt cho an tử được sự chứng kiến của các bên, đây là cái tụi tui phải học để bước ra nghề :((((