Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 417: Hòa thân (8)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Ra khỏi ải Vĩnh Cố, cảnh sắc dọc đường hoang vu.

 

Trong vòng trăm dặm hiếm có bóng người.

 

Thẩm Đường cưỡi Mô-tơ hứng gió lạnh hai ngày, lại bất ngờ đổ bệnh, hơi sốt nhẹ, uống nước nhiều hơn, gần như ôm chặt lấy bình nước không rời tay. Y quan theo quân là đồ đệ được Đổng lão y sư tỉ mỉ dạy dỗ, mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế, nhưng kiến thức lý thuyết phong phú, một số vấn đề nhỏ như đau đầu sốt nhẹ không thành vấn đề. Thẩm Đường uống hai thang thuốc, tinh thần vẫn uể oải.

 

Hai hàng mi rũ xuống, đôi mắt hạnh hơi đỏ.

 

Dáng vẻ ôm bình nước trông vô hại ngây thơ.

 

Cố Trì hỏi: "Chủ công hôm nay cảm thấy thế nào?"

 

Thẩm Đường khàn giọng yếu ớt lẩm bẩm: "Hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn khó chịu, uể oải chẳng muốn động đậy, sáng dậy còn chảy máu cam nữa... Mọi người đều chưa bị lạ nước lạ cái, ta vừa ra khỏi ải đã bệnh..."

 

Cổ họng vẫn còn hơi sưng.

 

Y quan kê đơn thuốc thanh nhiệt giải cảm, cái mùi vị đó khỏi phải nói, thoạt đầu hơi ngọt, sau khi vào miệng lại đắng chát, hành hạ vị giác của cô tơi bời, khiến bây giờ cô vừa nhìn thấy chất lỏng màu nâu sẫm là theo phản xạ cổ họng cuộn lên.

 

Không hợp thủy thổ là điều không thể tránh khỏi khi "đi công tác".

 

Nhưng điều khó xử là, đoàn ngũ hòa thân mấy ngàn người, xuất hiện triệu chứng khó chịu không được mấy ai, cho dù có cũng là binh lính tầng dưới đáy, phần lớn là do xuất thân không tốt, dinh dưỡng thức ăn không theo kịp, sức đề kháng kém, còn Thẩm Đường lại là trường hợp đặc biệt nhất.

 

Chuyện này truyền ra ngoài thật mất mặt.

 

"Sáng sớm vô cớ chảy máu cam?" Cố Trì lo lắng, vội hỏi, "Chủ công đã tìm y quan xem chưa?"

 

"Xem rồi, y quan bắt mạch nói là môi trường ngoài ải khô nóng... Thân thể ta tráng kiện có thể đánh chết mấy con trâu."

 

Thẩm Đường chỉ cảm thấy khô miệng lại ừng ực uống hai ngụm, dốc ngược bình nước cũng chẳng chảy ra được mấy giọt.

 

May mà tiểu thiên sứ Lâm Phong chu đáo, giải quyết được tình cảnh khó khăn của cô, đưa tới túi nước lớn đầy ắp, bên trong đựng nước sôi để nguội, Thẩm Đường nói: "Những việc nhỏ này cứ giao cho người khác làm là được rồi, Lệnh Đức hãy vào trong xe nghỉ ngơi, ít hứng gió."

 

Lâm Phong đáp: "Việc liên quan đến chủ công không có việc nhỏ!"

 

Từ khi nghe được giấc mộng từ thầy Chử Diệu, nói kẻ địch sẽ dùng nước xác bẩn ô nhiễm nguồn nước, Lâm Phong đặc biệt chú ý đến nước uống của Thẩm Đường. Bất kể là nước uống hay nước dùng ngoài, đều phải đun sôi kỹ rồi bịt kín trước mắt cô ấy mới được, người lạ mặt không được phép đến gần!

 

Thẩm Đường vừa uống vừa cảm khái tiểu cô nương tri kỷ.

 

Cố Trì càng nhìn càng nghi hoặc.

 

Chủ công nhà mình từ khi ra khỏi ải, một ngày có thể uống hết bảy tám túi nước lớn, vậy mà không thấy đi giải quyết lần nào.

 

Bấy nhiêu nước đã đi đâu hết rồi?

 

Thẩm Đường không để ý đến suy nghĩ của Cố Trì, cô chỉ cảm thấy số nước này đã cứu mạng mình, cứ như vậy qua hai ngày, các triệu chứng giảm bớt đáng kể, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Đội ngũ hòa thân đã ra khỏi ải được năm ngày, trong thời gian đó chỉ gặp hai bộ lạc quy mô nhỏ, bổ sung vật tư hai lần rồi tiếp tục lên đường. Thẩm Đường bảo Khương Thắng từ khi ra khỏi ải hãy ghi lại đường đi, đừng bỏ sót hai bộ lạc nhỏ đó.

 

Suy cho cùng, cô vẫn còn chỉ tiêu ba vạn đầu người.

 

"Một làn khói thẳng mong manh, Chiều buông trời vẫn tròn vành trên sông. ..."

 

Ngày thứ năm, nhìn mặt trời chiều đỏ cam sắp lặn xuống đường chân trời, Thẩm Đường bỗng hóa thân thành thanh niên văn nghệ, cảm khái như vậy, lại bị Cố Trì châm quê một câu "Đây đâu phải đại mạc". Cô đang định nổi nóng thì nữ quan bên cạnh Vương cơ điện hạ xuất hiện.

 

Thẩm Đường đành tạm thời bỏ qua.

 

Cô hỏi: "Không biết Vương cơ điện hạ có gì chỉ thị?"

 

"Điện hạ muốn thỉnh giáo Thẩm quân chuyện 'xương chậu'."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô có tính là đang tự bê tảng đá nện chân mình không?

 

Vương cơ triệu kiến, bất kể là vì chuyện gì, Thẩm Đường cũng không thể dễ dàng từ chối, đành phải lại đi gặp vị Vương cơ kia một lần nữa. Chẳng qua lần này, Vương cơ chỉ gặp riêng cô, Cố Trì là thuộc hạ chỉ có thể chờ đợi bên ngoài trướng.

 

Vào trong trướng, Thẩm Đường mới phát hiện bên trong chỉ có cô, Vương cơ và nữ quan trung niên có vẻ uy nghiêm kia.

 

Vương cơ lần này có phần nhiệt tình hơn lần trước.

 

"Nghe nói hai ngày trước thân thể Thẩm quân khó chịu, lẽ ra nên phái người đến thăm hỏi, chỉ là vì nghiệt chướng trong bụng này, bất đắc dĩ phải kiêng kỵ. Mong Thẩm quân lượng thứ, đừng vì thế xa cách."

 

Thẩm Đường đáp: "Thần không dám nhận."

 

"Trước đây Thẩm quân có nói một phương thuốc hay có thể cải thiện 'xương chậu nghiêng trước', ta suy đi nghĩ lại, đây quả thực là một phương thuốc hay, mong Thẩm quân đừng giấu giếm, tận tình chỉ dạy." Vương cơ mang hương thơm tao nhã đến gần, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường, mặc kệ toàn thân Thẩm Đường cứng đờ, lông tơ căng thẳng dựng đứng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, áp vào má mịn màng trắng nõn của mình, hơi thở phả ra như hoa lan, gần như áp sát vào tai Thẩm Đường thì thầm, "Nếu đồng ý, Thẩm quân có điều gì muốn, ta đều sẽ đáp ứng..."

 

Thẩm Đường: "!!!"

 

Cố Trì bị chắn bên ngoài trướng đưa tay bịt tai, nhưng hành động này chỉ là vô ích, tiếng thét chói tai làm đầu anh ta đau như búa bổ. Không phải chỉ bị nắm tay, áp mặt thôi sao?

 

Cần gì phải "Hoa dung thất sắc" như vậy?

 

Cố Trì ở bên này đang cười trên nỗi đau của người khác.

 

Thẩm Đường lại phải mất vài giây để tự trấn tĩnh lại.

 

Nghĩ đến Vương cơ đang mang thai, Thẩm Đường không dám mạnh tay, chỉ đành cười gượng gạo rút tay về, nói: "Vương cơ điện hạ khách sáo rồi, đây vốn là bổn phận của bậc thần tử, không dám đòi hỏi chỗ tốt. Điện h* th*n thể ngàn vàng, xin hãy bảo trọng."

 

Nụ cười trên mặt Vương cơ lập tức biến mất.

 

Mặt trầm xuống nói: "Thẩm quân đang chê ta?"

 

"Chưa từng có ý nghĩ đó, chỉ là thân thể điện hạ không giống như trước, nhất là mấy tháng đầu, nên giữ gìn thật tốt. Hòa thân đường sá xa xôi, chưa biết trên đường gặp phải điều gì, càng cần phải cẩn thận."

 

Thẩm Đường nói năng không kiêu ngạo không siểm nịnh, Vương cơ cũng không bắt bẻ được gì. Nàng ta biết Thẩm Đường khác với đám người Thập Ô, mình có thể vu oan giá họa cho Trịnh Kiều, nói đứa con trong bụng là con của y, khơi dậy lòng tham của đám người Thập Ô, nhưng thiếu niên quận thủ trước mắt này lại không có điểm yếu nào để nắm bắt. Hôm nay vốn định thăm dò một chút, không ngờ phản ứng của cậu ta lại lớn như vậy, khiến nàng cảm thấy khó xử.

 

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong trướng bỗng trở nên yên tĩnh đến cực điểm.

 

Cho đến khi một trận ồn ào bên ngoài doanh trướng phá vỡ bầu không khí.

 

Lắng tai nghe, còn có cả Cố Trì.

 

Thẩm Đường không còn để ý đến Vương cơ nữa, đứng dậy đi ra ngoài xem xét, quát lớn: "Bên ngoài trướng Vương cơ, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"

 

Cố Trì vội vàng nói: "Chủ công, xảy ra chuyện rồi!"

 

Lúc này Thẩm Đường mới phát hiện bên cạnh Cố Trì còn có một binh sĩ phe mình, rõ ràng là đến báo tin, trong lòng cô chùng xuống, hỏi dồn: "Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có ngoại địch đến xâm phạm?"

 

"Không phải, xin chủ công đến chủ trì."

 

Thẩm Đường không còn quan tâm đến Vương cơ nữa, kéo Cố Trì và binh sĩ truyền tin trở về, trên đường đại khái đã biết chuyện gì xảy ra, nhất thời tức giận đến mức cười khẩy: "Tốt lắm —— đồ không biết điều!"

 

Dứt lời, cung tên trong tay đã hiện ra.

 

Doanh trướng của Vương cơ cách doanh địa của Thẩm Đường không xa, chốc lát đã đến nơi xảy ra chuyện.

 

Ồ, còn khá náo nhiệt.

 

Hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm.

 

Thẩm Đường không cần suy nghĩ, giương cung, vảy rồng trên thân cung sáng lên, một mũi tên bạc nhanh chóng thành hình trên đầu ngón tay cô, xẹt qua không trung một vệt sáng bạc, sượt qua má một nhóm người. Luồng khí mũi tên tạo ra để lại một vệt đỏ trên mặt bọn họ.

 

Cô cưỡi Mô-tơ.

 

Người chưa tới, tiếng chửi đã đến.

 

"Một lũ ma cà bông già khọm, tranh nhau đến ăn cỗ à!"