Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 416: Hòa thân (7)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Bề tôi dưới váy?" Thẩm Đường đưa tay chỉ chính mình.

 

Cố Trì nhịn cười, cố tình tỏ vẻ nghiêm trọng gật đầu.

 

Môi Thẩm Đường mấp máy hồi lâu, suýt nữa thì nghẹn lời: "Không phải chứ, chưa nói đến ta có cái công cụ gây án này hay không, cho dù có, vì sao Vương cơ điện hạ lại cho rằng hành động này có thể thành công? Điều này chẳng phải là... quá tự tin vào sức hấp dẫn của mình sao?"

 

Ngay cả cô cũng không dám tự luyến như vậy.

 

Mấu chốt người ta còn là phụ nữ mang thai!

 

Cố Trì u ám nói: "Sao biết không có người thích loại này? Thiếu nữ đương nhiên tốt, nhưng quá non nớt, nghe đồn đám thiếu niên càng thích mỹ phụ thành thục quyến rũ."

 

Thẩm Đường trố mắt hồi lâu mới lẩm bẩm: "... Thật không ngờ huynh lại là loại người như thế này đó Cố Vọng Triều, thực tế độc thân một mình, lý thuyết lại thao thao bất tuyệt, chơi cũng chẳng ít!"

 

Đa dạng lại còn b**n th**!

 

Cố Trì: "..."

 

So với đủ loại suy nghĩ khó diễn tả bằng lời của chủ công lúc này, mấy câu chuyện dung tục trong thoại bản dân gian của anh ta căn bản là múa rìu qua mắt thợ. Dùng lời của chủ công, lấy một tấm vải trắng nhúng vào trong đầu chủ công, phơi khô giữ màu là có thể đem bán.

 

Nói về đa dạng, đừng ai nói ai.

 

Hai người vừa đấu khẩu vừa trở về doanh trại tạm thời.

 

Dưới sự chỉ huy của Khương Thắng và Tiên Vu Kiên, hơn hai nghìn người Thẩm Đường mang đến vẫn luôn giữ gìn trật tự. Lều trại được dựng lên, lửa trại nhóm lên, làn khói bếp lượn lờ khiến cho vùng đất hoang vu thêm vài phần hơi thở của con người. Hai người Bạch Tố và Từ Thuyên vì thân phận hiện tại, không thể thực hiện nhiệm vụ dẫn quân tuần tra xung quanh doanh trại, rảnh rỗi liền ngồi bên đống lửa nướng thịt trò chuyện.

 

Thấy hai người Thẩm Đường trở về, đứng dậy nghênh đón.

 

Thẩm Đường giơ tay ngăn bọn họ mở miệng, ánh mắt ra hiệu: "Vào lều rồi hãy nói, một lời khó nói hết."

 

Lại thấy Lâm Phong không có ở đây, bèn hỏi một câu.

 

Bạch Tố nói: "Vừa rồi lúc dựng trại, Lệnh Đức đã xin Khương tiên sinh năm mươi người nói là đi tuần tra đêm."

 

Khi nói lời này, trong mắt cô ấy không giấu được sự ngưỡng mộ, bởi vì hiện tại Lâm Phong đang dùng thân phận thiếu niên văn sĩ hoạt động trong quân doanh, không cần tránh tai mắt của phía Thập Ô, hành động thuận tiện hơn Bạch Tố và Từ Thuyên.

 

Thẩm Đường ngồi phịch xuống, uống một ngụm trà nguội hạ hỏa, nghe vậy rất ngạc nhiên: "Tuần tra đêm?"

 

Bạch Tố: "Có lẽ là muốn chia sẻ bớt gánh nặng cho chủ công."

 

Với chức vị và thân phận của Lâm Phong, căn bản không cần làm những việc này, nhưng hiện tại nhân thủ thiếu hụt, Lâm Phong lại là người mới, mượn việc dẫn người tuần tra đêm để tích lũy kinh nghiệm và can đảm cũng tốt.

 

Xuất phát từ những cân nhắc này, Khương Thắng trực tiếp đồng ý.

 

Nghe vậy, Thẩm Đường không suy nghĩ nhiều.

 

Cô chuyển chủ đề sang vị vương cơ.

 

Nhưng chỉ nói sơ qua, dù sao tâm tư của vương cơ kia đối với toàn cục không quan trọng, trong mắt Thẩm Đường, nàng ta chỉ là một kẻ đáng thương đang tìm cách sinh tồn trong khe hở. Chỉ cần không cản trở mình, Thẩm Đường chẳng cần thiết phải xé rách mặt mũi với đối phương.

 

Cùng lúc đó.

 

Lâm Phong đã dẫn người tuần tra hai vòng.

 

Binh lính: "Hướng Tây Bắc không có gì bất thường."

 

"Bẩm báo... Phía đông cũng không có gì bất thường."

 

Lâm Phong dặn dò bọn họ đặc biệt chú ý thiếu niên lạ mặt, hễ phát hiện ra liền bắt về, nhưng vùng đất hoang vu gần đây ngoài bọn họ và thỉnh thoảng xuất hiện vài con thỏ rừng thì không còn sinh vật sống nào khác.

 

Nghe báo cáo, Lâm Phong cũng không bất ngờ.

 

Chẳng qua khi quay về, cô gặp Cố tiên sinh.

 

Cố Trì thấy cô dẫn người trở về, mỉm cười nói: "Vẫn chưa ra khỏi ải, người Lệnh Đức chờ sẽ không xuất hiện đâu."

 

Lâm Phong không ngạc nhiên vì Cố Trì biết chuyện này.

 

Cô lạnh lùng nói: "Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm."

 

Không ai biết người nọ sẽ xuất hiện lúc nào, nhưng để đảm bảo có thể b*p ch*t nó ngay lập tức, đương nhiên không thể lơ là.

 

Lâm Phong không muốn bỏ lỡ thời cơ này. Nếu đối phương được người khác cứu, lặng lẽ trà trộn vào doanh trại mà mình không hay biết, không biết sẽ gây ra tai họa lớn đến mức nào!

 

Cố Trì nhìn ánh mắt thiếu niên kiên nghị dưới ánh trăng, khẽ cười nói: "Ừm, có phong thái của thầy mình đấy."

 

"Tiên sinh quá khen."

 

Đêm nay trôi qua yên bình.

 

Trời tờ mờ sáng, đội ngũ hòa thân tiếp tục lên đường.

 

Có lẽ vì chiếu cố tình trạng đặc biệt của vương cơ, sứ giả Thập Ô không thúc giục tốc độ hành quân, đi thêm một ngày nữa mới đến ải Vĩnh Cố. Gặp lại chủ tướng ải Vĩnh Cố và Ngu chủ bộ, Thẩm Đường xem bọn họ như người xa lạ, đừng nói là giao tiếp bằng lời, ngay cả một cái liếc mắt thừa cũng không có. Bầu không khí ở ải Vĩnh Cố cũng trở nên nghiêm trọng hơn lần trước, binh lính ai nấy đều sát khí đằng đằng.

 

Sứ giả Thập Ô không hề bất ngờ trước thái độ này.

 

Dù sao thảm án quận Lũng Vũ, mấy người trong đoàn sứ giả Thập Ô cũng từng tham gia quyết sách—— ví dụ như thân huynh của Đại vương hậu, trọng thần triều đình Thập Ô, Tô Thích Y Lỗ.

 

Hắn và Chử tướng quân còn là kẻ thù cũ trên chiến trường.

 

Vừa nhìn thấy gã này, sắc mặt Chử tướng quân liền sa sầm.

 

Tô Thích Y Lỗ là một đại hán thân hình cao to, mặt mày thô kệch, râu quai nón rậm rạp, một đầu tóc xoăn tự nhiên được tết thành mấy bím tóc to quấn quanh đỉnh đầu và sau gáy, mặc trang phục lộng lẫy đặc trưng của Thập Ô, đeo vàng bạc đầy người, vẻ ngoài đậm chất thổ phỉ phả vào mặt.

 

"Ha ha ha ha, đã lâu không gặp, thân thể Chử tướng quân vẫn khỏe mạnh chứ? Cái tay bị gãy lần trước đã lành chưa?"

 

Vừa gặp mặt, Tô Thích Y Lỗ liền nhiệt tình niềm nở tiến lên, muốn ôm Chử tướng quân một cái. Mượn cớ đối phương lúc này không thể ra tay với mình, hắn kích động vỗ bồm bộp lên vai Chử tướng quân, cái dáng vẻ nhiệt tình ấy, ai nhìn thấy chẳng hiểu lầm bọn họ là bạn bè lâu ngày gặp lại?

 

Chử tướng quân mặt mày tối sầm dùng võ khí đẩy hắn ra.

 

"Ông đây khỏe lắm!"

 

Tô Thích Y Lỗ đã sớm chuẩn bị, cũng dùng võ khí phòng ngự, lùi lại hai bước, ung dung tự tại như không có việc gì.

 

Mặt dày nói: "Ha ha, thân thể khỏe mạnh là tốt rồi, ta đây chẳng phải là sợ tướng quân để lại bệnh căn gì, sau này khó chữa sao. Dù sao ải Vĩnh Cố này, cái gì cũng thiếu." À, đúng rồi, nghe nói gần đây tướng quân sống không được thoải mái lắm?"

 

Chử tướng quân cười khẩy: "Không cần ngươi mèo khóc chuột giả từ bi."

 

Ánh mắt binh tướng hộ tống cũng lạnh lẽo đầy sát ý nhìn Tô Thích Y Lỗ, chẳng qua hắn hoàn toàn không để tâm. Hắn đã giao thiệp với đám tàn binh bại tướng đầu óc cổ hủ này rất nhiều lần, biết rõ tính khí khó chịu của bọn họ cũng như một ít cố chấp nực cười.

 

Tô Thích Y Lỗ giả vờ tiếc nuối thở dài: "Haiz, vốn còn muốn hỏi tướng quân, nếu tướng quân ở đây không được vui, có thể đầu quân cho Đại vương. Đại vương nghe danh tướng quân đã lâu, kính nể đã lâu, chỉ tiếc là không thể tận mắt gặp tướng quân."

 

Chử tướng quân cười nhạo: "Sau này sẽ có cơ hội."

 

Hắn sẽ mang đao đến tận địa bàn Thập Ô.

 

Đại vương Thập Ô muốn gặp bao nhiêu lần cũng được!

 

Tô Thích Y Lỗ cũng vuốt râu quai nón gật đầu lia lịa phụ họa: "Phải, sớm muộn gì cũng có ngày đó."

 

Chẳng qua lần sau đến, sẽ không phải đến mượn đường qua ải, mà là danh chính ngôn thuận chiếm cứ ải hiểm này...

 

Hắn nheo mắt nhìn thoáng qua tấm chắn biên giới ẩn hiện trong màn sương mù, trong lòng khinh miệt khạc một cái!

 

Tấm chắn yếu ớt như vậy...

 

Cũng muốn ngăn cản hàng vạn dũng sĩ Thập Ô sao?

 

Hai bên "hàn huyên" vài câu, Ngu chủ bộ kiểm tra thân phận mọi người không có sai sót, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới lệnh cho người mở cửa ải. Đồng thời còn ra lệnh cho đại quân xếp hàng, tiễn mọi người ra khỏi ải, toàn bộ quá trình không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một chút. Đoàn sứ giả Thập Ô do Tô Thích Y Lỗ dẫn đầu thấy vậy, trong lòng càng cười nhạo, cũng thích thú nhìn đối thủ như gặp đại địch.

 

Lúc này, ngoài tiếng gió rét gào thét, tiếng cờ xí phần phật, chỉ còn lại tiếng vó ngựa.

 

Thẩm Đường cưỡi con la xinh đẹp ra khỏi ải, đi ngang qua bọn người Ngu chủ bộ.

 

Ngu chủ bộ: "Chúc quân, võ vận hưng thịnh!"

 

Chử tướng quân còn giơ ba ngón tay lên.

 

Thẩm Đường cười đáp: "Được thôi!"