“Được rồi, hôm nay ta sẽ dạy con vài chiêu võ cơ bản để phòng thân. Quan sát cho kỹ!”
Nói dứt lời, thân hình ông khẽ động — mũi chân điểm đất, người đã nhẹ như yến lướt đến trụ đá gần đó. Chỉ thấy từng quyền, từng cước của ông nện xuống mang theo tiếng gió rít xé, đá vụn bay tán loạn, mặt đất dưới chân thậm chí rung nhẹ theo từng động tác.
Uy lực quả thật không tầm thường.
Thế nhưng Hứa Lăng Thiên đứng bên cạnh, ánh mắt lại dần trầm xuống. Hắn lặng lẽ quan sát, rồi trong lòng thầm nghĩ:
“Động tác của bá thúc tuy mạnh mẽ, nhưng lại quá thô cứng... nhiều động tác lại lộ ko ít sơ hở, tuy cũng có chút giống với môn võ hiện đại...!”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh nhìn mang theo chút tự tin. Từ nhỏ hắn đã từng học qua võ thuật hiện đại, nhiều lần đoạt giải quán quân trong các giải đấu. Bởi vậy, những chiêu thức cơ bản mà bá thúc thi triển trước mắt, đối với hắn mà nói… không có gì lạ lẫm cả. Thậm chí, trong mắt hắn, các động tác ấy còn mang chút thô ráp, thiếu tinh tế, hoàn toàn không bằng những kỹ năng chiến đấu chuẩn xác mà hắn từng luyện qua.
Hứa Lăng Thiên gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tự tin. Với kinh nghiệm võ đạo từng có, hắn tin rằng mấy chiêu thức cơ bản kia chỉ là chuyện nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, bước đến trước trụ gỗ, dồn sức đấm mạnh một quyền!
“Bốp!”
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, nhưng chưa kịp đắc ý, cơn đau nhói như xuyên thấu từ nắm tay truyền thẳng lên cánh tay, khiến hắn phải rụt lại, sắc mặt hơi nhăn nhó.
“Á… đau…” — hắn khẽ kêu, bàn tay run rẩy, từng khớp xương như muốn nứt ra.
Hứa Lăng Thiên thoáng sững người, trong lòng thầm kinh ngạc. Hắn không ngờ cơ thể này lại yếu như vậy…!
Phía đối diện, Hứa Dạ Phong phá lên cười sảng khoái:
“Ha ha ha! Có lẽ con còn phải học thêm nhiều đấy!”
Dù bị chê cười, Hứa Lăng Thiên vẫn không nản. Hắn cắn răng, tiếp tục luyện từng động tác, mồ hôi chảy dài trên trán. Thế nhưng chưa đến vài phút, toàn thân hắn đã rã rời, chân tay nặng trĩu như đeo đá, hơi thở gấp gáp, hắn ngã ngồi xuống đất.
Đang lúc Hứa Lăng Thiên thở hổn hển, cố gắng đứng vững sau những đòn tập đầu tiên, thì từ ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một người hầu mặc áo xám vội vã chạy vào tiến lại gần Hứa Dạ Phong, mồ hôi túa đầy trán, giọng nói khẩn trương:
“Thưa ngài! Lô hàng đang được vận chuyển đến Ngoại Ô Thành… gặp sự cố trên đường ạ!”
“Sự cố? Là người của ai?” — giọng ông trầm đục, mang theo khí thế khiến người hầu run rẩy.
“Dạ… tiểu nhân cũng không biết…, chỉ biết chúng đang chặn xe hàng cách Ngụ Sở Thành vài trăm mét ạ…! — người hầu cúi đầu, giọng càng thêm thấp.
Nghe vậy, sát khí nhàn nhạt hiện lên trong mắt Hứa Dạ Phong. Ông hừ lạnh một tiếng:
“Bọn khốn… lại dám động vào hàng của Hứa gia ta sao.”
Ông khẽ phất tay, giọng dứt khoát:
“Chuẩn bị ngựa, ta đi ngay!”
Người hầu lập tức vâng lệnh rời đi. Hứa Dạ Phong quay lại nhìn Hứa Lăng Thiên — trong ánh mắt nghiêm nghị vẫn ánh lên chút dịu dàng:
“Lăng Thiên, con ở yên đây. Bá thúc có việc phải đi gấp, đợi ta trở về… ta sẽ bù cho con buổi tập hôm sau, được chứ?”
Hắn khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhưng kiên định:
“Vâng, bá thúc đi cẩn thận.”
Sau khi Hứa Dạ Phong rời đi, sân tập võ trở lại yên tĩnh. Gió nhẹ thổi qua, lá rụng khẽ xoay trong không trung rồi đáp xuống mặt đất.
Hứa Lăng Thiên cúi đầu nhìn nắm đấm đỏ ửng của mình, trong lòng dâng lên chút chán nản.
“Thân thể yếu đến mức này… dù có kỹ thuật cũng vô dụng sao?”
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn. Bỗng hắn lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Nhóc Quản Gia, ra đây.”
Trong không gian phát ra tiếng nói mong chờ:
“Chủ nhân gọi ta có việc gì sao?”
Hứa Lăng Thiên nhìn về phía nơi xa, nơi ngọn núi cao ẩn hiện mây trắng che khuất, mặt liền trở lên hớn hở, giọng đầy tò mò:
“Ngươi nói Tọa Tiên Đài là nơi ở của thần linh, to lớn và hùng vĩ như vậy… bên trong Tiên Điện chắc hẳn có không ít pháp bảo hay công pháp nhỉ? Ngươi là người trông coi nơi này chắc cũng biết đúng không?”
Khi nghe Hứa Lăng Thiên hỏi xong, sắc mặt Nhóc Quản Gia bỗng trầm xuống, nụ cười trên môi cũng gượng gạo hẳn.
“Ờ… ngài nói vậy thì… đúng là có thật nhưng…” — ngập ngừng, ánh mắt đảo xung quanh tiên điện.
Thấy thái độ lạ, Hứa Lăng Thiên khẽ nhíu mày:
“Nhưng sao….?”
Nhóc Quản Gia cười gượng, gãi đầu, giọng nhỏ dần:
“À… thì… thật ra… từ chủ nhân đời thứ hai đã… lấy đi gần như toàn bộ rồi ạ. Từ công pháp, pháp bảo, đan dược cho đến linh thảo…!”
Nhóc Quản Gia cười khan mấy tiếng, cố làm ra vẻ vô tư:
“Ha ha… giờ trong Tọa Tiên Đài chắc chỉ còn lại… phong cảnh đẹp thôi ạ.”
Nghe đến đây, Hứa Lăng Thiên sững sờ, trong đầu như có tiếng “ong” vang lên. Hắn trừng mắt vì sốc, giọng pha chút không tin nổi:
“Ngươi nói… bị lấy hết rồi sao!? Cả công pháp, pháp bảo, đan dược… đến linh thảo cũng không còn!?”
Nhóc Quản Gia lập tức giơ hai tay nhỏ bé lên, cười gượng:
“A… ha ha… cũng không hẳn là không còn gì đâu ạ… vẫn còn vài thứ… không đáng giá lắm thôi ạ.”
“Vậy người đó… tại sao lại lấy đi hết chứ? Rốt cuộc là để làm gì?”
Nhóc Quản Gia hơi sững lại, khuôn mặt nhỏ bé thoáng hiện vẻ khó xử. Một lúc sau, nó khẽ lắc đầu, giọng có phần bất lực:
“Chuyện đó… ta cũng không nhớ rõ nữa, chủ nhân. Việc ấy cũng đã xảy ra quá lâu rồi… Nơi này từng trải qua mấy trăm vạn năm, ký ức của ta về thời điểm đó cũng đã mờ nhạt dần.”
Nhóc ấy cúi đầu, ánh mắt có chút buồn bã:
“Chỉ biết rằng, từ sau khi vị chủ nhân đời thứ ba rời đi, nơi này bắt đầu suy tàn… linh khí trong Tọa Tiên Đài cũng ngày một yếu dần, cho đến khi hầu như chẳng còn lại gì ngoài đống tàn tích như bây giờ.”
Hứa Lăng Thiên im lặng, không nghĩ một nơi từng huy hoàng như vậy, giờ lại trở thành vỏ rỗng không còn gì — thật khiến người ta khó chấp nhận nổi.
Hứa Lăng Thiên trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nói:
“Vậy ý ngươi là… bên trong vẫn còn sót lại vài thứ phải không?”
Nhóc Quản Gia lập tức gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ bé sáng lên đôi chút:
“Đúng vậy ạ! Dù phần lớn đã bị lấy đi, nhưng vẫn còn một vài món được để lại ạ !”
Hứa Lăng Thiên khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia hy vọng:
“Thế thì tốt. Vậy ngươi xem thử xem… trong đó có công pháp nào giúp tăng cường thể lực, rèn luyện thân thể không?”
Nhóc Quản Gia suy nghĩ thật lâu, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó trong ký ức xa xăm….!