Nghe Lăng Thiên nói vậy, Lâm Khinh Vũ liền bật cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ:
“Haizz… đạo hữu nói chẳng sai. Nói là dễ, nhưng thực tế thì…”
Lâm Khinh Vũ hạ giọng, đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, nét mặt thoáng chua chát.
“…nếu gặp phải mấy tên có gia thế hoặc hậu thuẫn mạnh, bọn chúng sẽ liên thủ lại với nhau. Đến lúc chọn đối thủ, chúng sẽ nhắm ngay những kẻ ‘cô lẻ’ như ta và ngươi.”
Nói đến đây, Lâm Khinh Vũ khẽ thở dài, rồi lại ngẩng đầu, cười đầy hàm ý:
“Bất quá… nghe nói vòng này cũng có chút vận khí. Nếu đạo hữu gặp người dễ đối phó thì xem như thuận lợi. Chỉ cần thắng một trận, là đủ điều kiện rồi… ha ha!”
Ánh mắt Lâm Khinh Vũ lướt qua Lăng Thiên, tựa như vừa đánh giá vừa thử đoán thực lực:
“Có điều… ta thấy đạo hữu tuy nói mình là tu sĩ nhỏ, nhưng khí độ bình thản, e rằng không đơn giản như vẻ ngoài.”
Lâm Khinh Vũ chắp tay, cười nửa đùa nửa thật:
“Hy vọng khi đó… chúng ta không gặp nhau trên đài đấu. Nếu không, ta đây sợ mình sẽ thua thảm mất... ha ha.”
Nghe Lâm Khinh Vũ nói vậy, Lăng Thiên chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản. Hắn nhẹ nhàng khoát tay:
“Lâm thiếu gia nói quá lời rồi. Ta chỉ là một kẻ không đáng nhắc đến, chưa từng trải qua đại chiến gì đáng kể. Nếu thực sự phải lên đài đấu… thắng hay thua còn phải xem tạo hóa.”
Ánh mắt hắn vẫn ôn hòa, không kiêu ngạo cũng chẳng thấp thỏm:
“Huống chi, ta cũng không mong phải giao thủ với Lâm thiếu gia đây. Gặp nhau trên phi chu thế này đã xem như hữu duyên, nếu lại phải động thủ… cũng chẳng hay ho gì.”
Hắn ôm quyền, giọng không nhanh không chậm:
“Nếu đến lúc đó thật sự phải đối mặt, ta sẽ giữ lại phần lực, tuyệt không khiến Lâm thiếu gia khó xử.”
Nói xong câu ấy, nụ cười của Lăng Thiên vẫn nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt lại thoáng qua một tia sắc bén khó nhận ra — bình thản, nhưng không hề yếu đuối.
Nghe Lăng Thiên nói vậy, Lâm Khinh Vũ thoáng ngẩn ra một chút, rồi bật cười ha hả:
“Ha ha! La đạo hữu đúng là người hiếm thấy thật đấy. Ở mấy lần khảo thí ta từng tham gia, không ít kẻ đã khoe khoang huênh hoang. Ngươi thì lại khiêm tốn đến mức khiến ta cũng thấy… chột dạ.”
“Thực ra, ta đây… cũng chẳng thích tranh đấu gì. Chỉ là phụ thân ta luôn bắt phải tham gia cho bằng được, bảo rằng nam nhi Lâm gia phải có chút thành tựu trên con đường tu hành. Haizz… bị ép đi thí tuyển ba lần rồi đấy.”
Lăng Thiên liếc nhìn đối phương, ánh mắt thoáng hiện ý cười:
“Thì ra là vậy. Xem ra Lâm thiếu gia đây cũng không phải loại người hiếu thắng.”
“Hiếu thắng? Trời đất chứng giám, ta sợ đánh nhau còn hơn sợ thiếu linh thạch nữa!” — Lâm Khinh Vũ khoát tay lia lịa, dáng vẻ đầy chật vật.
“Nếu không phải lần nào cũng bị loại từ vòng hai, ta đâu cần nghĩ cách mua mấy cái phù tìm đường kia…”
Thấy dáng vẻ ấy, Lăng Thiên không nhịn được, khẽ bật cười:
“Nếu đã biết rõ điểm yếu như vậy, lần này Lâm thiếu gia đây có lẽ đã chuẩn bị được gì rồi?”
Lâm Khinh Vũ lập tức vỗ vào túi trữ vật bên hông:
“Chuẩn bị rất kỹ! Phù tìm đường, phù hộ thân, vài viên đan dược bổ khí bổ huyết, rồi cả một quyển sách ghi chép kinh nghiệm ta gom góp bao năm qua. Lần này… ta nhất định phải lọt vào vòng cuối cùng… ha ha!”
Nói xong, Lâm Khinh Vũ lại rướn người tới gần, nhỏ giọng hỏi:
“Còn đạo hữu thì sao? Không lẽ… ngươi không chuẩn bị gì hết đấy chứ?”
Lăng Thiên chỉ bình thản đáp:
“Chuẩn bị? Không nhiều… chỉ cần chính bản thân là đủ.”
Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến Lâm Khinh Vũ phải trợn mắt, cười lớn:
“Ngươi… ngươi thật sự không phải đang khoe khoang chứ? Ha ha ha…!”
Lăng Thiên chỉ mỉm cười nhẹ mà không trả lời…
Cả khoang thuyền bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió từ bên ngoài phi chu thổi vào khe cửa, lạnh mà sắc… như ẩn giấu điều gì đó.
Sau một hồi trò chuyện khá lâu, thấy chuyện cần hỏi đã rõ ràng, Lăng Thiên liền đứng dậy, ôm quyền nói:
“Lâm thiếu gia… đa tạ đã chỉ giáo. Tại hạ xin cáo lui trước.”
Lâm Khinh Vũ lập tức nở nụ cười tươi tắn, vung tay như kéo dài thiện ý:
“Ha ha, La đạo hữu cứ tự nhiên! Lúc nào rảnh lại đến tìm ta, chúng ta bàn luận tiếp!”
Lăng Thiên gật đầu đáp lễ rồi xoay người rời khoang thuyền.
Cánh cửa trượt khẽ “két” một tiếng, đóng lại sau lưng hắn.
Bên trong lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nụ cười tươi rói trên gương mặt Lâm Khinh Vũ chậm rãi tan đi… thay vào đó là vẻ mặt tự đắc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng Lăng Thiên vừa biến mất, trong đó lóe lên một tia sắc lạnh khiến người ta dựng tóc gáy.
Ngón tay Lâm Khinh Vũ vô thức vuốt nhẹ miếng phù tìm đường trong tay, ánh mắt càng trở nên âm trầm. Ngọn đèn treo tường khẽ lay động, bóng của Lâm Khinh Vũ đổ lên vách gỗ kéo dài… méo mó và lạnh lẽo...
Buổi tối muộn hôm ấy, gió trên không mang theo hơi lạnh nhè nhẹ. Phi chu lặng lẽ rẽ qua tầng mây, để lại một vệt sáng dài mờ ảo giữa bầu trời đêm. Lăng Thiên đứng một mình trên boong thuyền, hai tay đặt lên lan can gỗ, mắt nhìn xuống mặt đất tối đen phía dưới như vực sâu vô tận.
Bầu trời phía trên trải dài vô biên, những vì tinh tú lấp lánh như vô số hạt linh quang nương theo thiên đạo mà vận chuyển. Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên phi chu một lớp sáng bạc tinh khiết, khiến cảnh tượng vừa yên bình vừa huyền bí.
Gió đêm thổi mạnh khiến vạt áo hắn khẽ bay, mang theo mùi hương linh khí nhàn nhạt, còn có cảm giác lạnh thấu xương ở độ cao này. Nhưng hắn vẫn đứng đó, đôi mắt sâu thẳm như đang nghĩ ngợi điều gì.
Đúng lúc này — một giọng nói già dặn nhưng nhẹ nhàng, như từ trong bóng tối truyền ra sau lưng:
“Lăng Thiên… tiểu tử ngươi còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Hắn lập tức xoay người.
Dưới ánh trăng, một bóng người già nua đứng cạnh cây trụ gỗ bên cạnh, mái tóc hoa râm buộc gọn phía sau, ánh mắt tuy hiền hòa nhưng vẫn có nét uy nghiêm của người từng trải qua phong ba — hóa ra là Ô Trưởng Lão.
Thấy đối phương, Lăng Thiên lập tức ôm quyền cúi người, giọng trầm ổn nhưng đầy cung kính:
“À… Ô Trưởng Lão.”
Ô Trưởng Lão gật đầu, ánh mắt quét qua hắn đầy đánh giá, khoé môi hơi cong lên tỏ vẻ hài lòng:
“Ừm… Nhưng giờ này mà tiểu tử ngươi còn đứng đây… ngắm sao hay đang suy nghĩ về cuộc thí tuyển của Dược Đan Môn sao?”
Giọng nói ông tuy nhẹ, nhưng lại mang khí tức như nhìn thấu lòng người…