Ô Trưởng Lão chắp tay sau lưng, bước đến đứng cạnh Lăng Thiên. Gió đêm nhẹ thổi, khiến trường bào của ông khẽ lay động, bóng dáng già nua nhưng lại tản mát ra khí tức ổn định như núi. Đôi mắt nheo lại nhìn bầu trời đầy sao, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo uy lực không thể xem thường:
“Lăng Thiên, từ nhỏ ngươi đã sống trong phủ Hứa gia, người tốt thì nhiều… nhưng ra khỏi cửa rồi, lòng người hiểm ác hơn cả yêu thú. Dù gì ngươi cũng chuẩn bị bước chân vào tông môn tu luyện, nơi đó người đông, tâm tạp, lòng người khó đoán… Đừng nghĩ cứ là đồng môn thì đều thật lòng.”
Ông liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy thâm ý.
“Trên phi chu này… không phải ai cũng đơn giản như vẻ ngoài. Có người che giấu dã tâm sau nụ cười, có kẻ giấu độc ý trong mấy câu xem như bâng quơ.”
Ông hừ nhẹ:
“Nhất là những kẻ tự xưng công tử thế gia, ngươi lại càng nên cảnh giác. Chúng thường cười nói nhã nhặn, phong thái ung dung… nhưng trong lòng lại tính toán sâu hơn biển.”
Lăng Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi biến đổi…
Ô Trưởng Lão nhìn rõ toàn bộ thần sắc của hắn, khẽ hừ một tiếng:
“Hừm… nếu đã hiểu thì tốt. Người tu tiên, điều đầu tiên cần ghi nhớ… không phải linh lực, không phải công pháp, mà là đề phòng. Một niệm sai lầm… là vĩnh viễn không thể quay lại.”
Ông đặt tay lên lan can, giọng khẽ hạ thấp:
“Ngươi tư chất không tệ, nhưng tâm tính còn quá trong sáng. Thấy ai nói tốt liền tin, thấy ai cười liền nhận là người quen. Tương lai đi trên con đường tu tiên… ngươi sẽ thua thiệt rất nhiều.”
Ông quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
“Nhớ kỹ — kẻ cười với ngươi, chưa chắc là bằng hữu. Kẻ nói tốt với ngươi, chưa chắc là thật lòng.”
Ô Trưởng Lão đặt tay lên vai hắn, giọng trầm xuống một nhịp:
“Tu đạo không phải con đường hoa thơm quả ngọt. Muốn sống… trước tiên phải học cách đề phòng người. Ngươi hiểu chứ?”
Hắn ôm quyền cúi người sâu, giọng trầm nhưng chân thành:
“Đa tạ Ô Trưởng Lão chỉ điểm.”
Ông khẽ khoát tay áo:
“Ừm… đừng để lão phu thất vọng.”
Ô Trưởng Lão hừ nhẹ, quay người rời đi, chỉ để lại lời nói mơ hồ lẫn theo gió:
“Được rồi, trở vào nghỉ ngơi đi. Ngày mai… hành trình sẽ còn dài!”
Nói xong, bóng dáng Ô Trưởng Lão chậm rãi khuất sau cánh cửa khoang thuyền, chỉ để lại gió đêm vi vu và tiếng sóng linh khí dưới đáy phi chu…
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời đầu ngày còn mỏng nhẹ, chiếu lên mặt phi chu một lớp sáng nhạt như sương, gió ở độ cao ngàn trượng thổi qua mang theo linh khí thanh mát.
Lăng Thiên mở mắt từ trong thiền định, hơi thở đều đặn, linh lực trong cơ thể vận chuyển trơn tru hơn so với ngày hôm trước. Hắn đứng dậy, đẩy nhẹ cánh cửa khoang phòng.
Ngoài hành lang, phi chu đang lướt qua tầng mây trắng bồng bềnh như biển. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng linh trận dưới thân thuyền tỏa sáng nhè nhẹ.
Hắn bước ra ngoài boong tàu, định hít một hơi khí trời trong lành thì đã thấy nhiều thí sinh khác cũng đã thức dậy, người thì đứng khoanh tay trầm ngâm, người thì luyện quyền, người lại thì thầm bàn luận về kỳ khảo thí sắp tới.
Một tiếng bước chân từ phía sau vang lên:
“La đạo hữu… dậy sớm thật đấy.”
Hắn quay lại — thì ra là Lâm Khinh Vũ, bộ dáng vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng đôi mắt hơi thâm quầng, như thể cả đêm không ngủ.
Lăng Thiên ôm quyền đáp lễ, điềm tĩnh nói:
“Đêm qua gió lớn, không ngủ được nên ta dậy sớm một chút.”
Lâm Khinh Vũ cười nhạt:
“Ha ha… vậy sao? Ta thì khác, cả đêm nghĩ về kỳ khảo thí mà không tài nào yên giấc.”
Lâm Khinh Vũ nhìn về phía xa, nơi mây trắng đang bị chiếu rực bởi ánh mặt trời:
“Nghe nói… chỉ còn khoảng hai ngày đường nữa là đến cổng ngoài của Dược Đan Môn.”
“Vậy… chỉ còn hai ngày nữa là chính thức bước vào nơi mà mọi người mong chờ bấy lâu…!”
Gió mát thổi qua, phi chu lướt êm trên tầng mây trắng bồng bềnh. Ánh mặt trời đầu ngày rọi xuống, linh khí trong không gian hòa cùng ánh sáng, khiến mọi thứ dường như tĩnh lặng mà cũng đầy sức sống.
Lâm Khinh Vũ cười nhạt, ánh mắt mang vẻ tự đắc:
“Ha ha… hai ngày đường, đủ để đạo hữu chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng đừng quá chủ quan. Dược Đan Môn… không phải là nơi chỉ dựa vào vận may mà có thể bước qua dễ dàng.”
Lăng Thiên lặng lẽ gật đầu, trong lòng trầm tĩnh suy tư, tay đặt nhẹ lên thành phi chu, cảm nhận luồng linh khí tràn qua. Hai người đứng đó, ánh mắt hướng về phía trước, nơi sơn môn uy nghi sắp hiện ra, lòng đều cảm thấy một sự hồi hộp, vừa lo lắng vừa háo hức…
Và cứ như thế, hai ngày trôi qua trong nhịp điệu êm đềm nhưng không kém phần căng thẳng. Phi chu lướt qua từng dãy mây trắng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, phản chiếu lên thân chu kim loại sáng loáng, tạo nên những tia sáng long lanh như vảy rồng.
Lăng Thiên đứng trên boong, nhìn về phía trước, nơi bóng dáng Dược Đan Môn bắt đầu ló dạng trên chân trời. Tường thành cao ngất, uy nghiêm sừng sững, như một bức tường chắn phân định giữa thế giới bên ngoài và thế giới tu luyện. Trong lòng hắn vừa hứng khởi vừa thận trọng, biết rằng những thử thách phía trước sẽ không hề đơn giản.
Xung quanh, vài phi chu khác cũng tiến về hướng cổng ngoài, trên boong vang lên tiếng cười nói của các thí sinh, xen lẫn với âm thanh gió và tiếng chuông báo hiệu từ các tòa tháp xa xa.
Lâm Khinh Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh một nụ cười nhếch, vẫn mang chút tự đắc nhưng cũng không giấu được vẻ hứng khởi.
Từ đầu thuyền bỗng vang lên tiếng linh trận chuyển động, âm thanh trầm ổn, mạnh mẽ.
Giọng của một đệ tử kiểm soát phi chu vang lớn:
“Tất cả thí sinh, chuẩn bị! Phi chu sắp tiến vào khu vực ngoại môn của Dược Đan Môn! Xin đứng vững!”
Gió linh lực thổi mạnh hơn, phi chu bắt đầu hạ thấp độ cao.
Lăng Thiên nhìn xuống phía xa — giữa biển mây dày đặc, một tòa sơn môn khổng lồ đang dần hiện ra, mái ngói đỏ, vách đá hùng vĩ, linh khí bốc lên như sóng lớn.
Lăng Thiên hít sâu một hơi, lòng quyết tâm, ánh mắt hắn khẽ co lại.