Luân Đạo Chi Nghịch

Chương 33: Giải thích vòng loại!



Khoang tàu “phi chu” rộng rãi nhưng không quá đông người, ánh sáng linh khí từ trần thạch chiếu xuống, lấp lánh như những hạt sao li ti. Tiếng gió rít qua các khe hở, mang theo hương vị ẩm lạnh của mây trắng, tạo nên một không khí vừa trầm lắng vừa căng thẳng. Lăng Thiên ngồi đối diện Lâm Khinh Vũ, ánh mắt trầm ổn, chăm chú lắng nghe…

Một lúc lâu sau, Lâm Khinh Vũ thở dài, rồi nói tiếp:

“Khi lên được khảo trường thì mới gọi là khảo thí thực sự. Còn về vòng hai thì… haiz, lại chính là vòng khiến ta bị loại nhiều lần liên tiếp…!”

Lăng Thiên nhíu mày, ánh mắt thoáng chút tò mò, chậm rãi hỏi:

“Vòng hai… là gì? Mà lại khiến Lâm thiếu gia lại thất bại?”

Lâm Khinh Vũ liếc nhìn hắn, giọng nhỏ dần, nói khẽ:

“Vòng hai… chính là mê cung!”

Lăng Thiên lại nhíu mày, hỏi:

“Mê cung? Ý của Lâm thiếu gia là…?”

Lâm Khinh Vũ nghiêm túc giải thích:

“Đó không phải mê cung bình thường…!

…Mà là Mê Linh Trận, được bày trí bởi các trưởng lão Dược Đan Môn. Bước vào là thử thách về sự bình tĩnh, đủ thông minh, nhanh trí và có sự quyết đoán thực sự của mỗi người. Không ít kẻ mới bước vào đã bị linh trận ép đến kiệt sức, phải rút lui.”

“Tường mê cung đó được khắc hàng trăm ký tự cổ, linh khí xoay chuyển liên tục, tạo nên những ảo cảnh khiến người lạc lối. Không những thế, khi bước vào thì hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực… Chỉ một sơ suất nhỏ thôi, là người ta sẽ mất phương hướng, thậm chí bỏ cuộc giữa chừng. Ta từng đi tới nửa chặng, tưởng đã tìm được lối ra, nhưng một luồng linh lực bất ngờ xuất hiện, ảo cảnh bỗng hóa thật… khiến ta phải quay về, rốt cuộc là bị loại…!”

Khi nghe đến đó, Lăng Thiên gật nhẹ, ánh mắt sáng lên, trong lòng đã nảy ra một suy nghĩ.

“Vòng hai, Mê Linh Trận… cũng không phải dễ dàng gì!”

Hắn ngẫm nghĩ, vừa muốn hỏi thêm, vừa muốn quan sát thái độ Lâm Khinh Vũ, như đang cố dò xem có phải người này chỉ khoe khoang hay thật sự từng trải qua thử thách ấy.

Lâm Khinh Vũ lại cười hắt, ánh mắt đầy kinh nghiệm:

“Đạo hữu đừng tưởng nó đơn giản… lần đầu nhìn mê cung là sẽ hiểu được! Nhiều kẻ mạnh mẽ, thông minh nhất cũng dễ dàng lạc lối. Vậy nên, nếu muốn qua vòng hai, đạo hữu phải vừa tinh tường, vừa kiên định, còn phải biết cảm nhận luồng linh khí dẫn lối nữa.”

Lăng Thiên gật đầu, chậm rãi mường tượng cảnh mê cung ấy. Trong lòng hắn, một quyết tâm âm ỉ cháy lên.

“Vòng hai này, ta nhất định phải vượt qua…!”

Thấy Lăng Thiên suy tư, Lâm Khinh Vũ khẽ nghiêng người, ghé sát tai hắn, giọng nói nhỏ như sợ bị người khác nghe thấy:

“Đạo hữu yên tâm, nể tình chúng ta có duyên, ta sẽ hé cho ngươi một bí mật nhỏ…”

Lăng Thiên hơi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, khẽ hỏi:

“Bí mật…?”

Lâm Khinh Vũ cười khẽ, giọng trầm hơn một chút, đầy vẻ tự hào:

“Thật may cho đạo hữu… hôm nay ta có mang theo phù tìm đường, thứ này cực kỳ hiếm có và đắt đỏ… Chỉ cần đạo hữu đi cùng ta, nếu dùng đúng cách, sẽ giúp chúng ta vượt qua vòng hai dễ dàng hơn rất nhiều.”

Chưa để Lăng Thiên lên tiếng… Lâm Khinh Vũ trầm giọng, ánh mắt lóe lên niềm hứng khởi khi giải thích nói:

“Phù tìm đường… có thể xem như một bảo vật hiếm có, chuyên dùng để dẫn lối trong những mê cung hoặc những nơi khó dò đường. Khi vận linh lực kích hoạt phù, nó sẽ phát ra ánh sáng dịu, lơ lửng giữa không trung, chỉ dẫn người sở hữu đi theo con đường đúng, tránh được những cạm bẫy, trận pháp nguy hiểm.”

Lâm Khinh Vũ khẽ nghiêng đầu, nhìn Lăng Thiên, nụ cười nửa miệng đầy tự tin:

“Nhưng đây không phải là thứ giúp chúng ta hoàn toàn chiến thắng. Nó chỉ là một công cụ, còn mọi quyết định, mọi bước đi… vẫn phụ thuộc vào chính bản thân người thi triển nó. Nếu không tỉnh táo, cũng sẽ lạc đường mà thôi.”

Lăng Thiên chăm chú lắng nghe, ánh mắt lóe lên một tia tò mò, nhưng trong lòng vẫn khẽ suy tính. Hắn nhận ra, nếu đi theo tên đó… vòng hai của kỳ tuyển chọn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng nếu quá phụ thuộc, hậu quả cũng khó lường.

Lâm Khinh Vũ đưa tay, vẽ một đường vẽ hình mê cung nhỏ trên không trung, ánh sáng từ phù lập tức xuất hiện, uốn lượn như con rắn, chỉ dẫn lối đi qua những đường quanh co tưởng chừng bế tắc:

“Xem đây… khi phù tìm đường hoạt động, nó sẽ lập tức xác định hướng đi đúng. Nhưng chỉ đạo hữu sử dụng một cách thông minh, không mù quáng chạy theo ánh sáng, mới là người chiến thắng thật sự.”

Lâm Khinh Vũ nhấn mạnh, giọng vừa trầm vừa có chút hào hứng:

“Ngươi thấy không, đạo hữu? Đây chính là lý do ta nói, may mắn hôm nay có phù đi cùng, mới có thể yên tâm đối phó vòng hai… ha ha”

Sau một hồi trò chuyện, Lăng Thiên khẽ chau mày, lại hỏi tiếp:

“Vậy… không biết Lâm thiếu gia có biết vòng ba là gì không?”

Nghe câu hỏi ấy, Lâm Khinh Vũ lập tức bật cười ha hả, âm thanh vang vọng trong khoang phi chu:

“Ha ha ha… vòng ba ư? Đó là vòng cuối cùng của toàn bộ khảo thí! Nhưng đạo hữu đừng lo, so với hai vòng trước thì nó lại dễ dàng hơn nhiều.”

Lâm Khinh Vũ đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, giọng hạ thấp, mang theo vài phần tự đắc:

“Nghe nói vòng ba chỉ là quyết đấu giữa các thí sinh. Ai thắng một trận… chỉ một trận thôi, là lập tức được xem là vượt qua. Không thử trí tuệ, không ép chịu áp lực, không cần phải suy nghĩ...!”

Lâm Khinh Vũ nở nụ cười có chút khinh thường:

“Vòng này… hoàn toàn nhìn vào thực lực và sức mạnh. Ai mạnh thì thắng. Ai yếu thì bị loại. Tuy đơn giản, nhưng cũng tàn khốc không kém.”

Lâm Khinh Vũ khoát tay:

“Nói ngắn gọn — chỉ cần đánh ngã một người là thông qua. Nếu đạo hữu tin vào khả năng của mình thì vòng ba, chính là vòng dễ nhất…ha ha!”

Nghe đến đây, Lăng Thiên khẽ nhướng mày.

“Quyết đấu giữa các thí sinh… chỉ cần thắng một trận là đủ sao?”

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sâu như giếng cổ, thoáng hiện tia suy tính.

“Nếu chỉ cần thắng một người, vậy lựa chọn đối thủ và thời cơ là mấu chốt… Loại vòng này xem thì đơn giản, nhưng thực chất lại là nơi các thế lực âm thầm giở thủ đoạn, liên minh, cấu kết, thậm chí âm thầm nhắm vào kẻ cô độc…!”

Lăng Thiên chậm rãi thu lại suy nghĩ, chỉ ôm quyền đáp một cách bình tĩnh:

“Thì ra là vậy. Nói dễ… nhưng e rằng trong đó có không ít mùi thị phi.”

Hắn nở một nụ cười nhạt, không vui cũng không buồn, chỉ như gió thoảng:

“Dù sao cũng là khảo thí của một đại tông môn. Đơn giản quá… mới là chuyện lạ.”

Trong lòng hắn lại thầm cảnh giác hơn một phần, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ khiêm tốn lễ độ, không để lộ nửa điểm tâm tư…