Nói xong, Hứa Mặc Huyền tiếp lời, giọng vừa nghiêm nghị vừa mang vẻ tự hào:
“Ta nghĩ con có thể đến Dược Đan Môn để nhập môn. Nơi đó rất thích hợp cho con tu luyện, học về luyện đan cũng sẽ rất hữu ích.”
Ông liền nhếch môi cười, giọng hào hứng hơn:
“Ở đó còn có một người bằng hữu lâu năm của ta làm trưởng lão, lại còn có ca ca, tỷ tỷ của con đang tu luyện tại đó, cũng có thể giúp con phần nào…ha ha!”
Khi nhắc đến ca ca, tỷ tỷ, ký ức trong Lăng Thiên bỗng chốc trở nên mơ hồ, như thể đã bị thời gian và những biến cố của quá khứ phủ kín. Hắn nhíu mày, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hình dung lại những hình ảnh đã cũ, những gương mặt mà hắn từng gọi bằng “ca ca”, “tỷ tỷ” nhưng giờ chỉ còn là những mảnh ký ức lờ mờ trong tâm trí.
Ca ca Hứa Thương Hạo — đại thiếu gia của Hứa gia, con trai của Hứa Dạ Phong. Hứa Thương Hạo, cảm giác được một luồng khí điềm tĩnh và mạnh mẽ toát ra từ người ấy. Không chỉ thông minh, sáng suốt mà còn võ nghệ tinh thông. Dù tính cách cương trực, nghiêm nghị, nhưng Hứa Thương Hạo luôn biết quan tâm, bảo vệ người yếu hơn…
Còn tỷ tỷ của hắn, Hứa Ngọc Nhiên — tiểu thư của Hứa gia, con gái lớn của Hứa Dạ Thành, là một người thanh thoát như ngọc, vẻ đẹp tựa sương mai, khiến ai gặp cũng phải ngẩn ngơ. Nụ cười hiền hậu, tính cách tinh nghịch, hiền hòa và hay quan tâm đến những người thân và hạ nhân trong phủ, dù là tiểu thư nhưng luôn giữ được sự khiêm nhường và tinh tế…
Ký ức mơ hồ về ca ca và tỷ tỷ khiến hắn khẽ thở dài, vừa thương nhớ vừa dâng lên cảm giác khó tả. Hình ảnh khuôn mặt, giọng nói của họ lại không đọng lại một chút trong tâm trí, chỉ là cảm giác thân thuộc khó diễn tả trong lòng hắn. Có lẽ đã quá lâu rồi chăng…
Hứa Mặc Huyền lại trầm giọng nói tiếp:
“Sau vài tháng nữa, mấy tông môn đó sẽ tổ chức kỳ tuyển dụng để nhận đệ tử mới. À người bạn lâu năm của ta cũng sẽ đến thăm chúng ta. Có lẽ con nên gặp mặt người ấy, biết đâu sẽ học hỏi được điều gì hữu ích.”
Nghe xong, Lăng Thiên cúi đầu nghiêm túc, ánh mắt đầy quyết tâm. Rồi hành lễ lễ phép trước gia gia:
“Con hiểu rồi, gia gia!”
Sau đó, hắn quay lưng, bước đi nhẹ nhàng về phòng của mình, lòng dâng lên cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp, nghĩ về những thử thách phía trước và những con người sắp xuất hiện trong cuộc đời mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi suy nghĩ rất lâu về những lời gia gia nói, Lăng Thiên quyết định đến phòng cha để hỏi rõ hơn.
Cánh cửa vừa khẽ mở, hắn đã thấy Hứa Dạ Thành đang ngồi trước bàn gỗ, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt nghiêm nghị, từng trang sổ sách được lật xem vô cùng cẩn thận. Nghe tiếng bước chân, Hứa Dạ Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt hiền hòa nhưng xen chút mệt mỏi:
"Lăng Thiên, con vào đây làm gì vậy?"
Lăng Thiên tiến lại gần, đứng ngay ngắn:
"Cha… con muốn hỏi về ca ca và tỷ tỷ! Sao con… lại không nhớ gì về họ cả?"
Hứa Dạ Thành hơi sững lại, bàn tay đang lật sổ dừng hẳn. Một thoáng trầm tư lướt qua ánh mắt ông, như thể ký ức cũ đang bị kéo trở về. Ông khẽ đóng sổ, dựa nhẹ vào ghế rồi chậm rãi nói:
"Con không nhớ là phải… Năm đó con chỉ mới bốn — năm tuổi, đã xảy ra nhiều sự việc bất ngờ. Khiến ca ca và tỷ tỷ của con buộc phải rời nhà sớm để nhập môn trước thời hạn."
"Ca ca con — Hứa Thương Hạo — vốn đã bộc lộ thiên phú rất sớm. Khi mới sáu tuổi đã có thể vận khí, mười bốn tuổi đã là luyện khí tầng ba. Lúc đó, Dược Đan Môn nghe danh, lập tức gửi thư mời thu nhận làm đệ tử…"
Ông dừng một nhịp, mỉm cười nhẹ:
"Nó là thiên tài của cả Hứa gia. Không giống như bá thúc của con, tính tình thằng bé lại rất điềm đạm, bình tĩnh, sáng suốt, võ nghệ hơn người… khiến không ít gia tộc khác ngưỡng mộ…!"
Lăng Thiên ngập ngừng hỏi tiếp:
"Vậy còn tỷ tỷ thì sao…?"
Ánh mắt Hứa Dạ Thành thoáng dịu lại, như nhớ đến điều gì đẹp đẽ:
"Ngọc Nhiên — đứa bé đó từ nhỏ đã xinh đẹp, thông minh, lại ham học. Dù chỉ mới mười tuổi nhưng đã biết phân biệt một số linh thảo, thảo dược đơn giản, cũng có thiên phú tu luyện không tệ nên được trưởng lão Dược Đan Môn đến thăm nhà chúng ta thì vô tình gặp và nhìn trúng. Thế là con bé được đưa đi theo, tiện bề nuôi dạy…"
Ông cười buồn:
"Cha cũng không ngờ hai đứa nó sẽ xa nhà sớm như vậy. Lúc đó con còn quá nhỏ, ký ức chưa sâu nên không nhớ cũng là chuyện thường… Và sợ con lúc đó tủi thân nên người trong nhà không ai được nhắc đến hai đứa nó!"
Lăng Thiên lặng người. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ, như thể có gì đó quan trọng đã mất đi mà giờ mới biết đến.
Hứa Dạ Thành khựng lại một chút, ánh mắt dần trở nên xa xăm. Trong ánh đèn dầu vàng nhạt, vẻ mặt ông lộ rõ nét mong nhớ mà bình thường luôn cố giấu đi. Giọng ông trầm xuống, mang theo chút khàn khàn vì cảm xúc:
“… Mọi người trong nhà đều rất nhớ hai đứa nó. Từ lúc hai đứa nhập môn đến giờ… cũng lâu rồi chúng chưa về thăm nhà.”
Ông hít một hơi thật nhẹ, như cố nén lại nỗi buồn.
“Thương Hạo thì bận tu luyện, còn Ngọc Nhiên… con bé lại càng được trưởng lão ưu ái, nên thời gian càng eo hẹp. Dược Đan Môn nổi tiếng nghiêm khắc, không cho đệ tử rời tông môn tùy tiện. Ngay cả thư từ cũng hạn chế. Thỉnh thoảng… chỉ nhận được vài dòng báo bình an.”
Ngón tay của ông vô thức vuốt nhẹ mép sổ sách, ánh mắt mềm đi như nhớ đến hai đứa trẻ từng chạy nhảy trong sân viện.
"Ngày trước, Hứa gia lúc nào cũng ồn ào tiếng cười. Thương Hạo luôn chạy trước, còn Ngọc Nhiên vừa đi vừa níu góc áo nó…"
Ông khẽ bật cười, nhưng tiếng cười lại mang theo nỗi niềm:
"Giờ thì im ắng quá. Ài… cha mẹ nào mà chẳng mong con cái bình an, mạnh mẽ, nhưng… cũng muốn chúng trở về nhìn một lần."
Ông ngẩng lên, nhìn thẳng vào Lăng Thiên:
"Lăng Thiên… sau này con có gặp được hai đứa nó, hãy thay ta gửi lời. Bảo chúng nhớ về nhà một chuyến."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng hắn chưa từng nghe cha nói với giọng ấy — vừa bất lực, vừa thương yêu, lại đầy trông đợi. Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Thiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng hơn một chút… và cũng ấm áp hơn một phần…