Liêu Trai Chí Dị: Huyện Lệnh Tại Chức

Chương 6: Quái Sự Liên Tiếp



Chuyện này sao có thể giống nhau được? Trình Tấn suýt nữa thì vung nắm đ.ấ.m đánh tới.

Mãi một lúc lâu sau, chàng mới chớp mắt, nói:

“Dĩ nhiên là không giống, nhưng… sao ngươi lại có mặt trong phòng ta?”

“Ngươi hồn lìa xác rồi, Trình Diệc An.”

Trình Tấn rất muốn rút tay về, nhưng chẳng ngờ giây sau ngón tay lại đau buốt đến tê dại, y hệt cảm giác lúc ở hẻm núi Hắc Sơn hôm nọ.

Hắc Sơn đã buông tay, thế nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Trình Tấn ôm tay, chỉ nghe đối phương nhàn nhạt cất lời:

“Ngươi có biết dưới lòng Hắc Sơn rốt cuộc chôn thứ gì không?”

Không phải là hơn hai trăm dân làng Hạ Xã sao? Trình Tấn thoáng sững người, nhưng rồi lập tức hiểu rằng đối phương sẽ không nói những lời vô ích, vậy thì...

“Vị đạo sĩ kia... có vấn đề.”

Đôi mắt Hắc Sơn bỗng hóa thành sắc vàng nhạt, bên trong cuộn trào thứ u ám khó đoán, dưới ánh nến chập chờn càng thêm mị hoặc. Trình Tấn cố nhịn đau, chống tay ngồi dậy, nói:

“Ngón tay ta, có liên quan đến ngươi?”

Nghe vậy, Hắc Sơn lại bất chợt nở nụ cười, trong nụ cười ấy mang đầy mỉa mai, giễu cợt:

“Ngươi nghĩ thế nào?”

Trình Tấn nhăn nhó ôm tay:

“Hắc tiên sinh, ngươi mà cười là ta phát hoảng đó.”

“Vậy sao?” Hắc Sơn cười càng ôn hòa, thậm chí còn mang theo vài phần vui vẻ: “Ta từng nói, ngươi sẽ hối hận. Có muốn biết vì sao không?”

Trình Tấn ngẩng đầu nhìn yêu quái. Từ nhỏ chàng đã quen sống kiểu tự do phóng khoáng, làm việc chưa bao giờ cân nhắc chuyện hối hận hay không. Chỉ cần việc đã làm, người còn sống, thì không có gì đáng gọi là thiệt thòi cả.

“Ánh mắt ngươi... không tồi.” Hắc Sơn khẽ vận sức ép chế trong cơ thể, hài lòng nghe tiếng kêu khẽ từ chàng, rồi tiếp: “Ngươi còn nhớ, trước khi rời Hắc Sơn, ta và ngươi đã lập một khế ước chứ?”

“Máu của ngươi đã đánh thức ta đang ngủ say. Ta giúp ngươi rời núi, đương nhiên phải lấy công đổi công.”

Giọng điệu của Hắc Sơn êm ái như ma quỷ thì thầm:

“Từ nay về sau, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi sẽ thấy rõ mọi bóng tối nơi thế gian, thấy rõ lòng người hiểm ác. Ta sẽ chờ đến ngày ngươi sa vào hắc ám.”

Trình Tấn: …

Có lẽ vì trầm ngâm quá lâu, Hắc Sơn nhịn không được lên tiếng:

“Sợ đến ngây người rồi?”

Trình Tấn nghĩ bụng, Lộc Lộc dù có hắc hóa, nhưng cái lời đe dọa này… nhẹ hều à, chẳng có khí thế gì cả. Nhưng thôi, chàng cũng phải nể mặt, dù gì đây cũng là một trong số ít thuộc hạ mà huyện nha hiện có.

Thế là chàng nghiêm túc nói:

“Ồ, được thôi. Hoan nghênh Hắc tiên sinh giám sát bất cứ lúc nào.”

“À mà... có nguy hiểm đến tính mạng không?” Trình Tấn giơ tay ra chỉ, ai ngờ lại trúng ngay ngón giữa bị thương. Ừm… thật là lúng túng.

Hắc Sơn: “…Không.”

Sau đó, hắn lập tức biến mất. Trình Tấn có cảm giác bóng lưng đối phương lúc rời đi tràn đầy tức tối.

Tống tiễn sư gia mới lên chức ra về, Trình huyện lệnh không hề hốt hoảng. Dù sao cũng chẳng ngủ lại được, chàng liền ngồi tựa đầu giường mà trầm ngâm suy nghĩ.

Tình hình ở huyện Thang Khê có vẻ rối ren hơn chàng dự tính, nhưng vẫn chưa đến mức phải cấp báo về kinh thành xin viện binh.

Trên đường nhậm chức, chàng cũng đã đánh một trận ra trò, tuy không đụng phải đại trại thổ phỉ nào, nhưng coi như cũng đã “gõ trống dọa hổ” một phen.

Huyện Thang Khê nằm nơi giáp giới giữa Cù Châu và Vụ Châu, núi non rừng rậm chằng chịt. Nói là “đất rộng người thưa” cũng không sai. Đất canh tác ít, thuế má không cao. Nhiều thôn làng dựng trong núi sâu, cư dân thị trấn thưa thớt, lại chẳng có ngành nghề nào làm trụ cột kinh tế, nên dĩ nhiên khó phát triển.

Hơn nữa, Thang Khê vốn được phân chia lại từ các huyện Lan Khê, Kim Hoa, Long Du và Túy Xương. Trên bản đồ thì dễ vẽ, nhưng lòng người thì không dễ đổi. Dù đã qua mấy chục năm, vẫn có không ít dân chúng không cho rằng mình thuộc về huyện Thang Khê.

Ăn xong cơm chiều, Trình Tấn xem qua quyển huyện chí mỏng dính. Huyện lệnh tiền nhiệm vốn là sơn tặc được chiêu an, võ nghệ cao cường, không rành pháp luật nên cai trị theo kiểu “lấy bạo chế bạo”. Phải nói, cách này có khi lại hợp với Thang Khê lúc này.

Trình Tấn suy nghĩ một hồi, cảm thấy mí mắt trĩu nặng. Trong đầu thoáng hiện hình ảnh Thành Hoàng gia mặt đỏ râu rậm hồi nãy, bèn nghĩ, nếu không chiêu mộ được dân binh tại thế, thì chiêu âm binh vậy.

Dù sao, mục tiêu vẫn là xây dựng một Thang Khê yên bình tươi đẹp mà.

Đêm ấy ngủ lại, không có ma quỷ nào quấy phá. Hôm sau thức dậy, tinh thần sảng khoái.

“Thiếu gia, người dậy rồi à? Hôm nay ăn mì thịt bằm hành hoa, còn có bánh hành giòn mới nướng nữa đấy. Dù chợ ở đây có hơi vắng, nhưng nguyên liệu thì tươi ngon cực kỳ luôn~”

Tay nghề của A Tòng là do Trình Tấn dạy dỗ từng chút một. Thịt bằm đậm đà, bánh giòn rụm, đến cả Hắc sư gia cũng ăn thêm một tô mì.

Ăn sáng xong là bắt tay xây dựng Thang Khê tươi đẹp thôi.

Dù gì nha môn giờ cũng chẳng có mấy người, Trình Tấn bèn mang công văn ra ngồi giữa sân mà đọc. Thực ra cũng không có gì đặc biệt, đa phần toàn là chuyện sơn tặc cướp bóc hàng hóa, hoặc là dân núi ẩu đả vì tranh gà rừng heo rừng gì đó.

Còn bộ máy quan lại của huyện nha thì... nhiều là năm năm, ít thì vài tháng, mười mấy năm đổi hơn mười huyện lệnh. Mà điểm chung của họ là: ai cũng từng làm sơn tặc.

Ngay cả huyện nha này, cũng là do từng đời huyện lệnh dựng nên. Diện tích rộng rãi thì tốt đấy, nhưng bảo trì thì tốn bạc lắm. Trình Tấn vừa bảo A Tòng khóa mấy dãy viện không dùng, vừa thu dọn những vật dụng “có giá trị” đem cất kỹ, nhìn vào mới không lộ vẻ giàu có.

Khi lật đến quyển cuối cùng, A Tòng bất thình lình từ hậu viện chạy ù ra, vừa chạy vừa la:

“Thiếu gia, cứu mạng! Có ngỗng to!”

Gì cơ? Ngỗng? Ai lại nuôi ngỗng trong huyện nha chứ?

Trình Tấn ném quyển sách xuống bàn, ngoảnh đầu lại đã thấy một con ngỗng to đang vỗ cánh, hùng hổ xông tới. Trời ạ, trông cái dáng dữ tợn ấy, răng còn có hình răng cưa nữa chứ!

“Thiếu gia aaaaa—!”

A Tòng vừa khóc vừa nhào tới. Trình Tấn vội kéo thư đồng ra sau, thuận chân đá thẳng vào cái mỏ há to của con ngỗng. Nhưng nó lập tức lồm cồm bò dậy, tiếp tục lao tới.

Sau một đêm trải qua chuyện không tưởng, Trình Tấn có đủ lý do để nghi ngờ con ngỗng này đã thành tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thiếu gia, người không sao chứ?”

Con ngỗng này đúng là khỏe thật, lực cắn mạnh đến mức gậy gỗ cũng gãy. Một nén hương sau, Trình huyện lệnh rốt cuộc chế phục được con ngỗng.

Phải nói, đọc đống công văn rầu rĩ xong mà đánh nhau với ngỗng một trận, tâm trạng liền khoan khoái hẳn.

Nhìn con ngỗng giờ đang bơi lội yên bình trong ao, A Tòng vẫn còn sợ hãi:

“Thiếu gia, con ngỗng đó dọa c.h.ế.t người ta mất, hậu viện còn có gà vịt dê nữa đó.”

Trình Tấn ngạc nhiên:

“Không có chó sao?”

A Tòng lắc đầu, rồi lén nhìn con ngỗng đang giang cánh trong gió. So ra, nó còn dữ hơn chó nhiều.

“Thiếu gia, hay là mình thuê thêm gia đinh đi. Cái vườn rau to tổ bố kia, với đám gia súc này nữa, một mình A Tòng làm không xuể đâu. Ngay cả ngựa cũng còn mười mấy con lận.”

“Bao nhiêu con cơ?”

A Tòng suy nghĩ rồi đáp:

“Cỡ chừng mười hai con.”

Quả thực không ít. Nơi đây vốn là vùng nội lục Giang Nam, không phải vùng phồn hoa gì. Chỉ riêng chi phí nuôi ngựa đã đủ thấy giá trị rồi.

Có điều, đường núi mà cưỡi ngựa, không sợ người ngã ngựa què sao?

“Đi, qua đó xem thử!”

Chẳng ngờ, con ngỗng trong ao thấy đại ca mới nhận chuẩn bị rời đi, liền vỗ cánh bay tới. A Tòng giật mình la oai oái, nước mắt trực trào.

Con ngỗng: Đúng là đồ gà mờ, loài người cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nó ngẩng cao cổ, phẩy phẩy nước trên người, vênh váo quay về hậu viện. Dáng đi oai vệ như vậy, nếu nói nó không phải yêu tinh... thì Trình huyện lệnh xin vặn đầu mình xuống. À mà thôi, đời không có gì tuyệt đối.

Đúng lúc ấy, Hắc Sơn xuất hiện. Trông thấy cảnh tượng kia, vị đại yêu cũng sững người.

“Thế nào, tân tiểu đệ của ta, có được không?” Trình Tấn hỏi.

Hắc sư gia: …Bỗng dưng thấy lo cho tương lai của Thang Khê.

Dù sao thì tình hình hiện tại cũng chẳng khá gì. Trình huyện lệnh cùng tiểu đệ mới thu phục – con ngỗng lớn – dạo một vòng kiểm tra tài sản huyện nha. Đi hết một lượt, chàng vẫn cảm thấy như đã bỏ sót điều gì.

Ừm… thôi vậy. Không nghĩ ra cũng chẳng sao. Vừa hay đến trưa, giờ ăn đến rồi.

Trình Tấn dán thông báo tuyển dụng tại bảng cáo thị trước nha môn. Vừa rửa tay chưa kịp lau khô, bên ngoài đã vang lên tiếng trống.

Là… gõ trống kêu oan?

Không phải chứ, lại nhằm đúng giờ ăn cơm mà đến gõ trống, là gây chuyện hay thực sự kêu oan đây?

“Ai người kêu oan, báo danh ra!”

Không có nhai dịch, Trình huyện lệnh đành tự thân ra mặt. Chàng dẫn theo con ngỗng, ra đến trước nha môn liền thấy một bà lão đang vung gậy gõ trống. Vì quá gấp, Trình Tấn còn chưa kịp mặc công phục.

Bà lão thấy hai thanh niên tuấn tú đi ra liền tưởng là nha dịch mới tới, lập tức lớn tiếng hô:

“Dân phụ muốn gặp huyện lệnh đại nhân!”

Huyện lệnh đại nhân: …

Dưới ánh mắt… có chút thương hại của Hắc sư gia, Trình Tấn lấy lại bình tĩnh:

“Bổn quan ở đây. Ngươi có điều gì oan khuất, cứ trình cáo trạng ra.”

Bà lão: !!!???

Tướng mạo trẻ trung tuấn tú mà biết chữ là tội sao? Dĩ nhiên không.

Trình Tấn dù gì cũng từng lăn lộn trong lò “cung đấu” Hàn Lâm viện hai năm, khí thế làm quan không thiếu. Có điều rất rõ ràng: đối phương không có cáo trạng.

Thôi thì không hỏi nữa. Dù gì Thang Khê vốn dân phong thuần phác.

“Dân phụ họ Chúc, ở phía tây trấn Thang Khê… Mấy ngày trước, con trai ta lên phủ thành dự thi mùa thu, nay đã trễ hơn một tháng chưa về. Nhà ta nghèo khó, con ta là người hiếu thuận, nếu chẳng thể về thì chí ít cũng phải nhắn một lời. Tối qua, con ta báo mộng, không ngừng gọi dân phụ cứu mạng. Đại nhân, xin người hãy cứu lấy đứa nhỏ. Dân phụ chỉ có một đứa con này thôi, khẩn cầu người!”

Nói xong, bà lập tức quỳ sụp xuống đất, A Tòng đỡ thế nào cũng không nổi.

Báo mộng cầu cứu? Chẳng lẽ sự nghiệp làm huyện lệnh của chàng cũng phải bắt đầu bằng những chuyện ly kỳ thế này?

Nếu Trình Tấn là kẻ vô tình, có thể trực tiếp đuổi người. Nhưng nghĩ lại, bây giờ cũng đang rảnh, sơn tặc chưa gây chuyện, thì coi như làm thử một vụ cũng tốt.

“Được, ngươi miêu tả tướng mạo con trai mình kỹ càng một chút.”

Lời ấy chính là đồng ý nhận vụ án. Bà họ Chúc mừng rỡ dập đầu liên tục. Trình Tấn nhận lấy giấy bút than do A Tòng đưa, chẳng bao lâu sau, một bức họa chân dung “Chúc sinh” hiện ra rõ nét.

Dù có chút sai khác, nhưng đã khá giống rồi.

Hắc Sơn không khỏi đánh giá cao:

“Không ngờ ngươi còn có tài vẽ như vậy?”

Trình huyện lệnh cười đáp:

“Chẳng qua để kiếm cơm mà thôi.”

Hắc Sơn: …

Vừa cất bút than, đang định đưa tranh cho bà Chúc nhận mặt, thì ngoài cổng bỗng vang lên giọng thiếu niên trong trẻo:

“Có ai không? Ta thấy bảng cáo thị nói tuyển nha dịch, thật không vậy?”

Trình Tấn: …Giọng này, nghe quen lắm nha.