Liêu Trai Chí Dị: Huyện Lệnh Tại Chức

Chương 10: Búp bê Nga



Hiển nhiên, nhà giam hiện tại không có ngục tốt trấn giữ, thậm chí toàn bộ nhà lao huyện đường cũng vắng tanh không một bóng người. Vị huyện lệnh tiền nhiệm đã mất gần ba tháng, đám ngục tốt nếu có cũng sớm bỏ trốn hết.

Song, trên đời việc gì cũng có ngoại lệ. Khi Trình Tấn áp giải đám sơn tặc vào ngục, ở tận cùng sâu nhất của dãy lao, chàng phát hiện ra một phạm nhân duy nhất còn đang bị giam giữ trong nhà ngục này.

… Ồ? Không ngờ còn chưa c.h.ế.t đói?

Huyện Thang Khê mới thành lập, cả tòa huyện nha đều được xây dựng trong vòng mười năm nay, nhà ngục cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, rõ ràng ngân sách xây dựng ban đầu rất eo hẹp. Kết cấu nhà ngục dạng chữ hồi, các phòng giam bị phân chia lớn hơn bình thường để tiết kiệm vật liệu, ngoài chiếc cửa khóa sắt cơ bản thì chẳng có thêm lấy một hình cụ nào.

Mà nghĩ lại thì cũng phải, bọn sơn tặc gốc gác từ tầng lớp cường hào ác bá, chỉ cần đứng lù lù ra đấy đã đủ dọa c.h.ế.t dân đen, căn bản chẳng cần đến roi vọt hay xiềng xích.

Trình Tấn xách đèn lồng, châm ngọn nến ở trước cửa phòng giam — cây nến chỉ còn một đoạn cháy dở, ánh sáng lập lòe vàng vọt rọi lên bóng người tựa lưng vào tường. Chàng gõ mạnh lên song sắt, cao giọng nói:

“Phát cơm đây, còn sống không đó?”

Trình huyện lệnh cứ ngỡ đối phương đã c.h.ế.t đói, định quay người bỏ đi thì thấy người kia khẽ ngẩng đầu lên.

Là ánh mắt thế nào nhỉ? Như mặt nước chết, tuyệt vọng không chút sinh khí. Ai nhìn lâu một chút cũng có cảm giác tâm hồn lay động.

“Ngươi là người hay là quỷ?”

Trình Tấn giơ đèn lồng lên soi, người trong bóng tối đã quá lâu, hiển nhiên không chịu nổi ánh sáng chói lòa, nên chàng đành đặt đèn xuống. Bỗng, bên trong vọng ra giọng nói khàn đục mơ hồ:

“Ta là quỷ.”

Trình huyện lệnh "phù" một tiếng thổi tắt nến, xách đèn quay đi:

“À, hiểu rồi. Quỷ thì không cần cơm.”

Phạm nhân: …

Trình Tấn có chút sạch sẽ khó chịu, cho dù không giam người thì phòng giam này cũng chẳng dễ chịu gì về mùi. Sau khi rời ngục, chàng đi tắm sạch sẽ mới ngồi xuống ăn bữa tối.

“Thiếu gia, có cần mang cơm cho mấy phạm nhân không ạ?”

“Không cần. Đám sơn tặc đó thân hình vạm vỡ, nhịn vài bữa cũng chưa c.h.ế.t được. Mang ít nước cho chúng là được.” Trình Tấn đáp, rồi lại nhớ đến kẻ bị giam sâu trong ngục, bèn nói thêm:

“Phòng giam cuối cùng còn một phạm nhân cũ, ngươi nhớ mang chút cơm cho hắn. Nếu sợ thì bảo Hắc sư gia đi cùng.”

A Tòng lập tức ưỡn ngực, quật cường nói: “Bọn họ đã bị nhốt rồi, A Tòng không sợ đâu!”

Khi Trình Tấn ăn xong, trăng đã lên khỏi đầu ngọn liễu. Chàng pha một ấm trà tiêu thực rồi mở tập hồ sơ hình ngục mà Lý chủ bộ để lại. Ừm, không ngờ… lại khá phong phú.

Đám sơn tặc được chiêu an phần lớn dốt nát, nhưng bản năng cầu lợi tránh hại thì không thiếu. Có được thân phận quan lại, việc đầu tiên của chúng là trừ khử kẻ khác. Ban đầu nhà giam toàn nhốt đầu lĩnh sơn tặc.

Về sau, chúng cũng rút được bài học. Hễ có đồng bọn đầu hàng triều đình, liền hợp lực đối phó với huyện lệnh được triều đình bổ nhiệm. Từ đó về sau, làm huyện lệnh ở đây chẳng khác gì nhận giấy gọi hồn.

Nhưng cứ thế mãi cũng không được. Nếu không ai đầu hàng, triều đình tất sẽ phái binh dẹp loạn. Vậy là bọn chúng nghĩ ra một kế sách: “Năm nay ta làm huyện lệnh, năm sau đến lượt ngươi.”

Vì thế, Thang Khê trên bề ngoài thì yên ổn, nhưng quan phủ mặc kệ cướp bóc, khác gì khi xưa? Nhìn hồ sơ phạm nhân bị giam giữ cũng biết, cái danh huyện lệnh ở đây thực chất chẳng có chút quyền lực nào.

Cả một năm trời, làm sao chỉ có bốn năm phạm nhân bị bắt giam? Chẳng lẽ là… tiếc tiền cơm tù?

Nhưng mà làm quan ở đây… có vẻ nhàn thật.

Trình huyện lệnh xem xong tập hồ sơ, tỏ vẻ hơi động lòng.

“Meooo… Này thư sinh, ngươi đang xem cái gì mà say sưa thế?”

Trình Tấn gập tập hồ sơ lại, nói thản nhiên: “Ba định luật hàng phục mèo Kim Hoa. Viết cũng không tệ.”

Con mèo lập tức dựng lông: “Ngươi bịa đặt! Làm gì có sách nào như thế!”

Trình Tấn siết chặt nắm tay: “Do bản quan viết đấy, ngươi có ý kiến?”

Mèo: … khốn nạn thật.

Trên đời ai lại cứu ân nhân xong bị hắn trêu chọc thế này! Đúng là phí cả gương mặt kia! Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt. Mèo Kim Hoa rưng rưng nước mắt vì quá ngây thơ:

“… Không có.”

Trình huyện lệnh hoàn toàn không hề thấy có lỗi, chàng cất kỹ tập hồ sơ rồi hỏi:

“Sao rồi, ngươi có tra ra chuyện gì về nhà họ Tô không?”

Mèo con nghe vậy lập tức ưỡn n.g.ự.c đắc ý:

“Tất nhiên! Ta mà ra tay, việc nhỏ như hỏi thăm tin tức có là gì! Con người các ngươi thường dè dặt trước người khác, nhưng đối với mèo chó thì lại thích thổ lộ tâm sự.”

“Ồ?”

“Ta chỉ hỏi nhỏ một muội muội của ta, nàng liền kể hết cho ta nghe rồi.”

Thì ra, mèo Kim Hoa có một tỷ muội là giai nhân nổi tiếng trong giới mèo bản xứ Kim Hoa, được vô số yêu quái nam theo đuổi. Có lần nghe nói ở làng Nam, nhà họ Tô có một cô nương tên là Tam Nương, dung mạo mỹ miều như mẫu đơn, tính tình lại hiền hòa đoan trang. Tới tuổi cập kê, bà mối đến nườm nượp muốn cưới nàng.

“Ngươi đừng không tin, muội muội ta đẹp không kém gì ai đâu. Nghe đồn Tô Tam Nương đẹp tuyệt, nàng không phục nên tìm cơ hội lên chùa xem mặt, nhưng không ngờ…”

Trình Tấn: “Vào trọng điểm.”

“Sao lại là chuyện thừa? Người đời yêu cái đẹp là thiên tính. Ngươi chẳng thấy thế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trình Tấn siết chặt nắm tay.

Mèo con: … quên mất đây là kẻ "tàn hoa tuyệt sắc".

“Thôi, thôi. Muội muội ta nói, đúng là Tô Tam Nương rất đẹp, nhưng không bằng nàng. Nàng hài lòng định rời đi thì phát hiện một nha hoàn lén lút qua lại với đàn ông lạ. Muội ta còn cố tình nhắc nhở Tô Tam Nương, ai ngờ chẳng bao lâu sau, nàng lại đột ngột bệnh chết.”

“Trùng hợp vậy?”

“Quá trùng hợp. Muội ta thấy tiếc cho mỹ nhân bạc mệnh nên định tới viếng. Nhưng người đời ganh tỵ cũng thật đáng sợ, có thể ra tay hại c.h.ế.t người khác…”

Hóa ra là chuyện ân oán chốn khuê phòng. Tô Tam Nương có một người bạn thanh mai trúc mã. Khi biết tình lang trong mộng của mình lại đến nhà họ Tô cầu hôn, nàng ta nhờ đến phù thủy ở Quỷ Cốc để ra tay hại Tam Nương.

“Ngươi đoán xem, vẫn là mụ bà đồng ở Quỷ Cốc đó!”

Trình Tấn: … làm ăn cái kiểu âm dương này, có phải hơi "chuyên nghiệp" quá không?

“Loài người các ngươi đúng là độc ác, chỉ vì một nam nhân mà hại cả tỷ muội. Nghe đâu sau đó họ thành thân, chưa được bao lâu thì gã kia đã nạp thiếp. Ta nhìn cũng chẳng thấy nàng sống sung sướng gì.”

Trình Tấn nghe xong chỉ thấy đau đầu. Một vụ án lồng trong một vụ khác, chồng chất như búp bê lồng búp bê. Nếu tra tiếp, e rằng sẽ lòi ra cả án oan từ triều trước. Chàng chẳng lẽ phải thay tất cả oan hồn mà kêu oan?

Mèo con thấy chàng trầm tư liền cười lớn:

“Ha ha ha, khó xử rồi chứ gì? Đáng đời ngươi!”

Trình Tấn túm lấy đầu mèo, xoa loạn.

Mèo Kim Hoa vùng vẫy nhưng không thoát nổi, tên thư sinh này không biết ăn gì mà khỏe thế, ép cho một con yêu mèo cũng không ngóc đầu lên nổi.

“Dừng lại! Ta không nói nữa là được chứ!”

Mèo thấy mình sắp trọc lông đến nơi, mà mèo trọc thì xấu lắm, nên ủ rũ nhảy lên xà nhà:

“Được rồi, ta cũng báo ân xong, từ nay nước sông không phạm nước giếng, vĩnh biệt!”

Nói rồi chạy mất hút.

Trình Tấn tiếc nuối xoa xoa tay, lại mở sổ lưu trữ phạm nhân ra xem. Chàng giở từ đầu đến cuối, toàn mấy chuyện vặt, nếu có án mạng thì cũng bị mấy đời huyện lệnh trước "trảm" cho xong. Bảo sao tri phủ Kim Hoa năm nào cũng than trời, bản án ở đây… ngắn gọn thật.

Nhưng xem hết cả quyển cũng không tìm được lai lịch của phạm nhân sâu trong ngục kia.

Là vị huyện lệnh trước quên ghi chép? Hay là… còn điều gì ẩn khuất?

Trình Tấn hơi đau đầu. Lúc này, chàng bắt đầu hối hận vì đã xin nhậm chức huyện lệnh. Sớm biết làm văn quan khổ thế này, chi bằng học võ, nói chuyện bằng nắm đ.ấ.m có phải đơn giản hơn không?

Ừm… hay là xuống ngục đ.ấ.m mấy tên sơn tặc phát cho hả giận?

Sơn tặc: Má nó! Có ai nghe thấy không!

Vì cả Chúc Sinh lẫn Tô Tam Nương đều có liên quan đến bà đồng ở Quỷ Cốc, nên Trình Tấn quyết định tự mình đi một chuyến.

Tương truyền vùng Quỷ Cốc từng là chiến trường cổ, có tướng quân lập trận đồ g.i.ế.c hàng vạn quân địch, khiến nơi ấy đêm về âm thanh quỷ khóc sói gào, người thường không thể ở nổi.

“Ngươi không tin sao?”

Từ sáng tới giờ Hắc Sơn vẫn lặng lẽ, Trình Tấn cứ tưởng y sẽ im lặng suốt dọc đường:

“Thật ra cũng không tin lắm. Hắc sư gia, ngươi từng đọc ‘Tam Quốc Chí’ chưa? Trong đó nói Tào Mạnh Đức từng dẫn ba mươi vạn quân Thanh Châu, nhưng thật sự có đến ba mươi vạn sao?”

Trình Tấn xòe tay:

“Không có đâu. Thời ấy loạn lạc, sản xuất đình trệ. Quân Thanh Châu vốn là tàn binh của giặc Khăn Vàng. Nếu thực sự có ba mươi vạn, sao lại dễ dàng bị đánh tan? Nhìn vào cục diện ở Vụ Châu, có thể thấy tin đồn g.i.ế.c hàng vạn quân chỉ là thêu dệt.”

Hắc Lộc Lộc: … nhân loại các ngươi đúng là biết c.h.é.m gió ghê thật.

Y liếc nhìn Trình Tấn một cái, nhớ lại sức lực bất phàm của đối phương, đành nuốt lời vào bụng.

Quỷ Cốc nằm không xa phủ Kim Hoa, xưa kia cũng thuộc Kim Hoa, sau lại phân về Thang Khê, biến thành nơi không ai quản.

Hai người vừa đến, đã thấy có một quán trà ven đường.

Nơi đây vẫn thuộc quan đạo, chưa vào vùng sơn tặc, nên khách khứa không đến nỗi vắng vẻ. Dù là tháng mười, ban ngày vẫn nóng nực, gặp quán nước bên đường, dừng chân uống bát trà lạnh là chuyện thường tình.

Trình Tấn cùng Hắc Sơn xuống ngựa, bước vào quán.

Người ra tiếp đón là một bà lão ngoài năm mươi, mặc áo vải thô sạch sẽ. Thấy hai chàng trai trẻ tuấn tú, bà vội vàng chào đón:

“Hai vị công tử, dùng trà gì?”

Hắc Sơn vốn ít lời, nên chuyện đối đáp giao cho Trình Tấn.

“Cho loại nào đắt nhất.” Trình Tấn nói rồi khẽ cười, “Bà bà, tiện thể muốn hỏi thăm một người — bà có biết bà đồng ở Quỷ Cốc sống nơi nào không?”

Bà lão hơi nhíu mày: “Hai vị tuổi còn trẻ, tìm bà ta làm gì vậy?”

Trình Tấn bâng quơ cầm đôi đũa tre, khẽ bóp một cái, đũa gãy rắc rắc:

“Ồ, xin lỗi, tay trót mạnh quá. Tại hạ tìm bà ta, dĩ nhiên là để học hỏi về dược lý thôi.”

Nếu như thủy mãng thảo cũng tính là dược liệu…

Hắc Lộc Lộc: ????