Lần Sau, Đừng Lỡ Hẹn Nữa Nhé!
Tôi luôn lo sợ rằng, nếu một ngày tôi rời đi, Trình Ký Thanh sẽ chỉ còn lại một mình.
Tôi sợ lắm.
Sợ bên cạnh anh không còn ai, sợ anh lại cô độc trong căn nhà này.
Như một linh hồn lạc lõng giữa thế gian.
Mùa đông sắp qua, gió xuân đang lặng lẽ trốn trong lớp tuyết tan.
Nhưng rồi, chẳng báo trước, sáng hôm ấy, từng cơn đau bụng như d.a.o cắt ập đến.
Tôi ôm chặt bụng, đau đến mức cơ thể co quắp lại.
Trình Ký Thanh hoảng loạn, lần đầu tiên tôi thấy anh mất kiểm soát đến vậy.
Anh quát lên đầy nóng nảy, hét vào mặt Khương Niên, người cũng đang sợ hãi đến ngây người:
“Đi lấy xe!”
Anh quên mất, Khương Niên mới chỉ mười lăm tuổi, không biết lái xe.
Khương Niên sực tỉnh, vội vàng lao đi gọi cấp cứu.
Nhưng Trình Ký Thanh không thể chờ được, anh bế tôi lên, lao nhanh ra khỏi nhà.
Hôm ấy, trời đổ trận tuyết cuối cùng của mùa đông.
Hôm trước, tôi còn xem dự báo thời tiết, vui vẻ nói với anh:
“Cuối cùng mùa xuân cũng sắp đến rồi. Đợi trời ấm lên một chút, chúng ta sẽ đi dã ngoại nhé.”
Chúng tôi đã hẹn rồi.
Nhưng suốt cả mùa xuân năm 1998, tôi chưa từng được cảm nhận một cơn gió xuân nào.
Sinh mệnh nhỏ bé mà tôi và Trình Ký Thanh hằng mong ngóng—
Đã lụi tàn ngay trong mùa xuân này.
Rõ ràng, chúng tôi đã cẩn thận bảo vệ đến nghìn vạn lần.
Vậy mà, con vẫn không thể đến bên chúng tôi.
Bác sĩ không thể đưa ra một lý do cụ thể, chỉ nói rằng nhịp tim thai đã dừng lại, không còn cách nào cứu vãn.
Tôi khóc hết lần này đến lần khác.
Cứ thế mơ mơ hồ hồ, tỉnh rồi lại ngủ, trong suốt mùa xuân dài đằng đẵng ấy.
Mặc cho Trình Ký Thanh dịu dàng dỗ dành, mặc cho anh dùng mọi lời lẽ để an ủi, tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Chỉ đến giây phút này, tôi mới thực sự tin vào “thiên ý”.
Tôi vốn không thuộc về nơi này, vậy thì sinh mệnh mà tôi mang đến đây làm sao có thể ở lại?
Nếu vậy…
Tôi cũng nhất định sẽ rời đi, đúng không?
Vậy nên, tôi đau lòng…
Không chỉ vì đứa trẻ không thể đến bên chúng tôi.
Mà còn vì…cuối cùng tôi cũng phải rời xa người mình yêu.
Nếu hỏi nỗi đau nào khiến tôi quặn thắt hơn, tôi thừa nhận, là vế sau.
Những ngày đó, tôi chìm trong u sầu, có lúc mơ màng cả nửa ngày, đến khi choàng tỉnh, thì vẫn như mọi khi, được Trình Ký Thanh ôm vào lòng.
Ánh đèn leo lắt mơ hồ, lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra—
Những ngày qua, anh ấy còn tiều tụy hơn tôi rất nhiều.
Người gầy rộc đi một vòng, trông thật đáng thương.
Tôi nhớ lại ngày hôm đó, khi tôi sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trình Ký Thanh siết chặt lấy tay tôi, mắt đỏ hoe.
Giọng nói run rẩy đến mức không thể che giấu.
Từng câu từng chữ đều là để dỗ dành tôi:
“Ngoan, đừng sợ, anh ở đây.”
Anh không thể vào trong, cửa phòng phẫu thuật đóng lại đúng khoảnh khắc cuối cùng, tôi lờ mờ nhìn anh, nhìn rất rõ ràng—
Anh đã khóc.
Những ngày qua, tôi chỉ biết bản thân mình đau đớn đến cùng cực.
Mà lại quên mất một điều—
Mỗi lần tôi khóc đến xé lòng, anh cũng lặng lẽ đỏ hoe mắt.
Một người tốt đẹp đến thế, vậy mà bị tôi giày vò đến mức tàn tạ như bây giờ.
Anh cũng đau lòng đến mức tan nát tâm can, đúng không?
Cảm giác tội lỗi và xót xa cào xé trong lồng ngực, tôi thực sự có tội.
Rõ ràng đã biết trước tương lai sẽ ra sao, vậy mà lại vô nghĩa lãng phí những ngày tháng vẫn còn có thể ôm chặt anh, thật là ngu ngốc.
Tôi đưa tay chạm lên gương mặt anh.
Đau lòng đến mức vừa mở miệng, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.
“Bao lâu rồi anh chưa cạo râu?”
Thấy tôi lại khóc, anh chẳng còn tâm trí để nghĩ đến bản thân.
Vội vàng giúp tôi lau nước mắt, để nước mắt thấm ướt cả tay áo.
“Có phải em cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Thực ra, thân thể tôi đã sớm hồi phục.
Bởi vì có anh chăm sóc tỉ mỉ từng chút một, nên sao có thể còn đau đớn gì được nữa?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi khóc, chẳng qua là vì đau lòng cho anh mà thôi.
Tôi thật sự không phải là một người vợ tốt.
Ngược lại vì được yêu chiều mà sinh hư.
Chẳng mấy khi tôi thực sự làm gì đó vì anh.
Ngược lại, mọi chuyện đều là anh lo lắng và để tâm.
Ngón tay tôi chạm vào gò má anh, gầy đến mức xương gồ lên rõ ràng.
Tôi nghẹn giọng hỏi:
“Ngốc ơi, có phải anh đã không ăn uống đàng hoàng không?”
Những ngày qua, tôi không nhớ nổi lần cuối anh ăn một bữa cơm tử tế là khi nào, cũng chẳng nhớ nổi, lần cuối anh có một giấc ngủ ngon là khi nào.
Tựa như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Cơn đau lòng dâng lên cuồn cuộn, không sao kìm nén nổi.
Trình Ký Thanh không trả lời, chỉ nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi ngược lại:
“Em có đói không?”
Tôi vừa khóc vừa bật cười:
“Đồ ngốc nhà anh.”
Thật ngốc nghếch.
Chuyện gì cũng chỉ nghĩ cho tôi, mà quên mất bản thân cũng cần được chăm sóc.
Tôi chỉ có thể tìm cách dỗ dành anh:
“Trình Ký Thanh, em đói rồi.”