Ừ, chỉ có như vậy, anh mới chịu ăn một bữa cơm tử tế cùng tôi.
Làn không khí se lạnh của mùa xuân dần tan biến.
Mùa hè cuối cùng cũng đến đúng hẹn.
Tôi nhớ lại lời hẹn đi dã ngoại vào mùa xuân.
Cuối cùng, vẫn lỡ hẹn mất rồi.
Sau này, đừng lỡ hẹn nữa.
“Trình Ký Thanh, em ổn rồi.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nhẹ giọng nói:
“Đừng lo lắng cho em nữa.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi qua ánh đèn.
Dường như muốn xác nhận xem tôi có thực sự ổn như lời mình nói không.
“Thật mà.”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng lách người ra sau lưng anh.
Vòng tay qua cổ anh, tựa lên lưng anh, khe khẽ đung đưa.
Đêm đầu hạ, gió nhẹ thổi tung lớp rèm mỏng bên cửa sổ.
Tôi lay lay người anh, nũng nịu:
“Sau này, dù đi đâu, anh cũng phải dẫn em theo, được không?”
Tôi muốn ở bên anh, trong từng giây, từng phút còn lại của cuộc đời.
Muốn nắm tay anh, ôm anh, hôn anh.
Muốn trong từng đêm trước khi ngủ, từng sáng sớm khi thức dậy, đều có thể nói với anh rằng em yêu anh.
Trình Ký Thanh khẽ hôn lên mu bàn tay tôi.
Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn, anh đáp:
“Được, đều theo ý em.”
Từ ngày đó, tôi thật sự trở thành cái đuôi của Trình Ký Thanh.
Anh đi biểu diễn, tham gia chương trình, tôi luôn ngồi dưới khán đài.
Mỗi khi tiếng vỗ tay vang dội, tôi lại không nhịn được tự hào khoe với người bên cạnh:
“Nhìn kìa, đó là chồng tôi!”
Nghe trẻ con nhỉ? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy chán cả.
Trình Ký Thanh từ trên sân khấu bước xuống.
Việc đầu tiên anh làm là trở về bên tôi.
Hoặc cùng tôi ngồi lại xem những tiết mục khác, hoặc nắm tay tôi về nhà.
Thời gian trôi qua, trong giới ai cũng biết—
Vị nghệ sĩ dương cầm danh tiếng lẫy lừng, Trình Ký Thanh, có một cô vợ vô cùng bám người.
Luôn theo sát từng bước, không rời nửa tấc.
Ngay cả muốn mời anh ấy một bữa cơm cũng không thể.
Bởi vì anh vĩnh viễn chỉ có một lý do để từ chối:
“Về nhà với vợ.”
Đến mức ngay cả Lâm Ngao cũng chịu không nổi, cười đùa trêu chọc Trình Ký Thanh là sợ vợ đến tận xương tủy.
Nhưng Trình Ký Thanh cũng không phải dạng vừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thản nhiên nói một câu:
“Ồ, hôm nay trên cổ không có vết cào, có tiền đồ ghê nhỉ.”
Lâm Ngao bị chọc tức đến mức gào lên:
“Không sống nổi nữa! Sao ai cũng bắt nạt tôi vậy hả!”
Bạn bè đều biết, đừng nhìn Lâm Ngao ngoài mặt phong lưu tiêu sái, nghĩa khí hào sảng, nhưng về đến nhà, đánh không lại vợ, bị hành cho lên bờ xuống ruộng.
Cô vợ nhỏ của hắn tính khí không tốt, mỗi lần nổi giận là cào là cấu, hai người cứ đánh nhau, cãi nhau như thế, mấy năm rồi mà vẫn chẳng chịu rời xa nhau.
Nếu nói ai mới là “sợ vợ chân chính”, thì Lâm Ngao chắc chắn không thoát khỏi danh hiệu ấy.
Có đôi lúc, tôi thật sự thấy hâm mộ bọn họ.
Một cuộc sống đầy hơi thở của nhân gian.
Có người cùng cãi nhau, có người cùng cười đùa, có những tháng năm cùng nhau yêu, cùng nhau già đi.
Sao tôi có thể không ao ước cho được?
Tôi từng rất nghiêm túc muốn nói cho Trình Ký Thanh biết về thân thế của mình.
Nhưng không ngoài dự đoán, anh không tin.
Học theo lời tôi từng nói lúc mới gặp, anh ôm tôi, ghé sát thì thầm, giọng cười trêu ghẹo:
“Ừ, anh biết mà, em là Dư muội muội từ trên trời rơi xuống.”
Tôi cố gắng tìm tờ báo cũ mà mình đã mang theo.
Lật tung cả nhà lên, nhưng không biết nó đã thất lạc nơi đâu.
Dù có lục tung hết thảy, vẫn không sao tìm lại được.
Có lẽ số mệnh đã viết sẵn những diễn biến của câu chuyện, nửa điểm cũng chẳng thể do con người quyết định.
Hoặc có lẽ, tôi chỉ là kẻ lo lắng thái quá, trời xanh thương xót kiếp nhân gian khổ đau, nên để tôi ở lại bên anh.
Chỉ là, đôi khi, trong những đêm sâu nồng nàn ôm ấp, tôi vẫn không kìm được, đem những lời dặn dò trước khi ly biệt, giả vờ như đang thủ thỉ lời yêu với anh.
“Trình Ký Thanh, nếu một ngày nào đó em biến mất…”
“Anh nhất định phải tin rằng, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.”
Năm thứ năm bên cạnh Trình Ký Thanh, tình yêu của chúng tôi vừa sâu sắc vừa bình lặng.
Thời gian không một tiếng động, lặng lẽ đưa chúng tôi bước vào năm 1998.
Đêm giao thừa năm ấy, nhà có khách.
Một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, tay xách hành lý từ nước ngoài trở về, đứng ở cửa cười duyên dáng.
Tôi nghe thấy cô ta gọi anh một cách thân mật:
“A Thanh.”
Cô ta đối với tôi vô cùng khách sáo và lịch sự, nhưng tôi luôn cảm thấy, ánh mắt cô ta nhìn tôi có một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trình Ký Thanh cũng rất khách sáo với cô ấy.
Nhưng lại lạnh nhạt, xa cách.
Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra—
Họ nhất định đã từng vô cùng quen thuộc.
Phụ nữ vốn nhạy cảm, tôi đương nhiên suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Cả bữa cơm tất niên ăn xuống, tôi chỉ thấy vô vị.
Đáng giận hơn nữa, sau bữa ăn, cô ta còn bóng gió bày tỏ muốn ở lại qua đêm.