Gia đình danh giá có quy tắc của gia đình danh giá, ngay cả việc phát cháo từ thiện cũng phải chọn một ngày lành tháng tốt. Thẩm An An nhìn cuốn sổ mà quản gia mang đến, một lúc lâu cũng không nói gì.
"Cô nương, có phải... cuốn sổ này có vấn đề gì không?" - Quản gia cẩn thận hỏi.
Thẩm An An mới về nhà, mọi người trong phủ đều không hiểu rõ tính tình của nàng, chỉ thấy gặp mặt thường xuyên, cảm thấy nàng hẳn là một người dễ gần.
Thẩm An An lấy lại tinh thần, đóng cuốn sổ lại: "Không có vấn đề gì, cứ thế đi."
Quản gia vội vàng cúi đầu hành lễ: "Vậy lão nô đi chuẩn bị ngay."
"Ừ."
Quản gia rời đi, Thẩm An An định cầm chén trà uống một ngụm, nhưng vì lơ đãng mà đánh rơi chén trà.
Mặc Hương lập tức tiến lên dọn dẹp: "Cô nương đừng động, đừng để mảnh vỡ làm tổn thương người."
Thẩm An An gật đầu, cúi đầu nhìn Mặc Hương dọn dẹp mớ hỗn độn.
Cuốn sổ không có vấn đề gì, dù là thời gian, ngày phát cháo hay gạo dầu, đều giống như kiếp trước không khác gì.
Thẩm phu nhân xuất thân là con nhà buôn, sau này con cháu đỗ đạt mới khiến nhà họ Thẩm thay đổi cục diện.
Nhà buôn, thứ không thiếu nhất chính là bạc, trong đám quý phu nhân, Thẩm phu nhân là người hào phóng nhất, ngay cả việc phát cháo cũng gấp đôi so với các gia đình khác.
Thực ra, điều này cũng là để giúp bà ấy tạo dựng danh tiếng tốt, chỉ tiếc là ở kiếp trước, Thẩm An An tính tình ngây thơ, nhìn nhận mọi chuyện nông cạn, chỉ quan tâm đến những cảm xúc nhất thời trước mắt.
"Từ khi cô nương về đến kinh thành cứ hay thất thần như vậy, không phải là bệnh rồi chứ? Lão phu nhân cứ mấy ngày thì gửi thư hỏi thăm một lần, sợ cô nương không quen sống ở đây."
"Ở Giang Nam đã quen sống thong thả, đột nhiên về đây lại xảy ra nhiều chuyện, cảm thấy hơi phiền lòng thôi."
Thẩm An An ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài.
Dù là ở Giang Nam hay trong khuê phòng của Thẩm phủ tại kinh thành, nàng đều đặt một cái bàn viết và một chiếc ghế bên cửa sổ, để có thể ngồi ngẩn người khi cần.
Một lúc sau, nàng ra lệnh cho Mặc Hương chuẩn bị mực, giấy, nghiên.
"Cô nương định viết thư trả lời lão phu nhân sao?"
"Ừm."
Thẩm An An mím môi, cầm bút nhưng không viết chữ mà vẽ cảnh vật trong sân.
Lão phu nhân của Thẩm phủ trước kia là một tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, Thẩm An An làm sao lại kém cỏi, không chỉ về đàn, cờ, thư, họa, mà so với bất kỳ cô nương quý tộc nào ở kinh thành cũng không hề thua kém.
Cành cây dưới tay nàng vẽ rất mượt mà, không nói là sống động như thật, nhưng cũng đủ để gọi là sắc nét sinh động, từ hoa cỏ đến chiếc xích đu trong sân, tất cả như thể được khắc chạm một cách rất thật.
"Cô nương vẽ một bức tranh, khiến nô tỳ như thể đang đứng trong đó vậy."
Thẩm An An cười nhẹ: "Đáng tiếc là mùa thu, nếu là mùa xuân, khi mọi thứ sinh sôi nảy nở, chắc sẽ đẹp hơn nhiều."
"Vậy đợi đến mùa xuân, lại vẽ thêm một bức cho lão phu nhân."
Thẩm An An cười cười, nhưng không nói gì.
Mùa xuân năm sau có lẽ còn lâu, nàng không muốn chờ đợi.
"Cô nương."
Một trong những nha hoàn mới được thăng chức của Thẩm phu nhân, Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Mặc Hương bước tới mở cửa: "Cô nương đang vẽ, có chuyện gì không?"
"Đại công tử đã về rồi, có vẻ như bị đ/á/n/h, hình như được người ta khiêng về."
Mặc Hương nghe thấy vậy, quay đầu nhìn về phía Thẩm An An trong phòng.
Thẩm An An đã nhanh chóng bước tới: “Huynh ấy đâu rồi?”
"Đã được khiêng về viện rồi." - Mặc Nhiễm trả lời.
Thẩm An An bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có mời đại phu chưa, người khiêng huynh ấy về là ai?”
“Là... thị vệ của Tứ Hoàng tử.”
Thẩm An An dừng bước, đôi mắt hạnh hạt của nàng đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Khi đến khu viện Song Trúc của Thẩm Trường Hách, các nha hoàn đang bận rộn, ai nấy đều vội vã đi lại không ngừng.
"Cô nương." - Mọi người đồng loạt chào hỏi.
Thẩm An An gật đầu, bước lên bậc thềm, Mặc Hương giơ tay gõ cửa: “Đại công tử, cô nương đến thăm ngài rồi.”
"Vào đi."
Giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn của Thẩm Trường Hách vang lên.
Thẩm An An đẩy cửa bước vào, liếc nhìn thấy người nam nhân đang nằm thẳng trên giường.
Hắn có vẻ tái nhợt, môi khô nứt, trên đất vương vãi những miếng gạc m/á/u, nha hoàn đang đút hắn uống nước.
Thẩm An An lập tức đỏ mắt.
Cảnh tượng trước mắt, khiến nàng nhớ lại kiếp trước, khi ca ca vì nàng mà đánh nhau với Tiêu Uyên nên bị trừng phạt, cảnh tượng đó rất giống bây giờ.
“Đại phu đâu, có mời đại phu chưa?”
Nàng hỏi với giọng sắc lạnh.
Nha hoàn đang chăm sóc vội vàng trả lời: “Cô nương, đại phu đã được mời rồi.”
Thẩm Trường Hách vẫy tay đẩy chiếc thìa đang được đưa tới miệng, an ủi Thẩm An An: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải lo lắng, không có gì đâu.”
Thẩm An An bước lên, nhận lấy bát nước từ tay nha hoàn: “Ca uống thêm một chút đi, bị thương rất tốn sức.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm Trường Hách ngạc nhiên, thìa đã đưa tới miệng, hắn lập tức há miệng uống.
Chưa bao giờ thấy nàng đối xử với hắn như vậy, tình thân thật sự mạnh mẽ, có lẽ là thế.
Nàng lại đút thêm vài thìa nước, cuối cùng đại phu cũng đến.
Thẩm An An không tiện ở lại, lùi ra sau bình phong để chờ. Dù không nhìn rõ bóng dáng, nhưng có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của Thẩm Trường Hách.
Sau khoảng một lúc, đại phu đã xử lý xong vết thương, kê đơn thuốc và đi sắc thuốc.
Thẩm Trường Hách nhìn về phía bóng dáng thon thả của nàng qua tấm bình phong, miễn cưỡng cười một chút, giọng nói khàn khàn: “Sao không ra ngoài?”
Thẩm An An hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu kiềm chế nước mắt không rơi xuống.
“An An.”
“Ừm.”
Nàng chỉnh lại trang phục rồi bước ra ngoài.
Thẩm Trường Hách nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, lòng hắn mềm lại: “Đại ca không sao, sao muội lại khóc?”
Thẩm An An quay mặt đi, giọng lạnh lùng: “Cái tên đền ơn báo oán ấy, ta không nên cứu hắn.”
Nàng nghiến răng tức giận.
Thẩm Trường Hách ngây ra một lúc, rồi hiểu rằng nàng đang mắng Tiêu Uyên, sắc mặt hắn có chút thay đổi.
“Đều lui ra cả đi.”
“Vâng.”
Các nha hoàn trong phòng đồng loạt lui ra ngoài.
Thẩm Trường Hách nói: "Nếu muội không cứu hắn, đại ca sẽ không chỉ bị đ/á/n/h mấy cái thôi đâu, mà có lẽ tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm."
"Ở phố Nam Hoa ồn ào như vậy, mà cả cấm vệ quân cũng không hề hay biết, đúng là đại ca đã lơ là công việc, công lao của muội không thể bù đắp cho lỗi của ta."
Thẩm An An không lên tiếng, nhưng sự bất mãn rõ ràng hiện lên trên mặt nàng: "Là hắn ra lệnh đ/á/n/h đại ca à?"
Thẩm Trường Hách gật đầu: "Tứ Hoàng tử không phạt nặng, cũng chỉ là để dập tắt lời đàm tiếu của thiên hạ. Nếu để Hoàng thượng ra lệnh, sẽ còn nghiêm khắc hơn nhiều."
Thẩm An An khẽ thở dài.
"Mẫu thân bảo muội phụ trách việc phát cháo từ thiện, có lẽ sau này sẽ không có thời gian đến thăm đại ca. Đại ca cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt."
"Được." - Thẩm Trường Hách vuốt tóc nàng.
Thẩm An An ngoan ngoãn cúi đầu, đợi hắn vuốt tóc xong mới đứng dậy rời đi.
"Cô nương, hình như cả phu nhân và đại công tử đều thích xoa đầu cô nương." - Mặc Hương cười nói.
Thẩm An An ừ một tiếng, trước đây, nàng luôn nghĩ họ coi mình như trẻ con, nhưng sau mới hiểu đó là biểu hiện của sự yêu thương.
Gió thu thổi nhẹ, con đường đá xanh được quét dọn sạch sẽ, không một chiếc lá rơi.
Nàng rất sợ lạnh, nên từ đầu thu đã đóng chặt cửa sổ.
Ngày hôm sau, nàng đã dậy từ rất sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Hương giúp nàng trang điểm: "Dù là mùa thu, ánh nắng không quá nóng, nhưng gió và ánh nắng sẽ làm khô da, vẫn phải thoa thêm một chút kem dưỡng da, cô nương có làn da quá mỏng manh."
Thẩm An An gật đầu, để Mặc Hương xoa kem lên má và mu bàn tay nàng.
Kem dưỡng da có mùi thơm nhẹ, khi thoa lên da rất mềm mại và sáng bóng.
Thẩm An An luôn rất chú trọng việc chăm sóc da.
Nàng nhìn vào gương đồng, thấy khuôn mặt thanh tú của mình, nở một nụ cười.
Khuôn mặt đẹp thế này, sao kiếp trước nàng lại không nhận ra nhỉ, chỉ biết dồn hết tâm trí vào Tiêu Uyên.
Chậc, tên khốn đó, làm sao xứng với nàng chứ.
Mặc Hương lấy từ trong hộp trang sức một chiếc trâm đá hồng ngọc để cài lên tóc nàng, nhưng Thẩm An An nghiêng đầu, chọn một chiếc trâm ngọc bình thường, đưa cho nàng: "Dùng cái này."
Mặc Hương ngạc nhiên: "Cô nương..."
Chiếc trâm ngọc này là món trang sức kém nhất trong tất cả đồ trang sức của cô nương, chất liệu xỉn màu, ngay cả nữ nhân nhà quan nhỏ cũng không thích.
"Hôm nay phát cháo từ thiện, không phải đi tham gia tiệc tùng hay chọn người đẹp, trang điểm quá cầu kỳ cũng không có lợi."
Đừng bao giờ thử thách bản chất con người trong những tình huống cực đoan.
Mặc Hương cài trâm cho nàng, rồi lấy một hộp son, dùng ngón tay chấm một ít và thoa lên môi Thẩm An An.
Câu "Nước trong như hoa sen" quả thật rất hợp với Thẩm An An hôm nay.
"Cô nương."
Dọc đường, các hạ nhân đều đồng loạt chào hỏi.
Thẩm An An cười và gật đầu, nhận được rất nhiều thiện cảm.
Bên ngoài cổng phủ, quản gia đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chờ đón: "Cô nương, hôm nay gạo đã được vận chuyển đến, người có thể bắt đầu ngay."
"Ừm."
Thẩm An An nhấc váy lên và bước lên xe ngựa.
Quản gia dẫn theo một nhóm nữ nhân và nha hoàn theo sau.
Nói là phụ trách việc phát cháo, nhưng thực ra nàng không cần phải tham gia vào việc này, tất cả công việc đã có quản gia lo liệu, Thẩm An An chỉ cần xuất hiện một chút mà thôi.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Không chỉ Thẩm phủ, các gia đình khác cũng làm vậy, duy chỉ có sự khác biệt là tại phủ Đoan Hầu, với Đoan Đoan tam cô nương.
Lòng dạ nhân hậu, phẩm hạnh như hoa lan, không đành lòng thấy dân chúng chịu khổ, tự mình xuống tay giúp đỡ.
Ở kiếp trước, danh tiếng của nàng ấy đã nổi như cồn.
Tất nhiên, một phần là nhờ Thẩm An An đã hy sinh bản thân để làm điều đó.
Ở ngã ba giữa phố Đông và phố Nam Hoa, xe ngựa lại một lần nữa dừng lại.
Thẩm An An biết rằng xe ngựa của nàng gặp phải xe của Đoan Đoan tam cô nương.
Tuy nhiên, kiếp này nàng và Tiêu Uyên không có hứa hôn, vậy mà Đoan Đoan tam cô nương vẫn không buông tha.
Chậc, có lẽ là vì Hoàng thượng có ý muốn gán ghép họ, Đoan Đoan tam cô nương tính toán thiệt hơn trong lòng, không vui vì chuyện này.
“Cô nương…”
Quản gia vừa lên tiếng, giọng lười biếng của Thẩm An An đã vang lên.
“Cho người đi đo khoảng cách, ai gần ngã ba thì người đó nhường đường.”
Quản gia: "…..."
Ông ta liếc nhìn cửa sổ xe, cảm thấy kỳ lạ, không hiểu cô nương làm sao biết được chuyện ngoài kia.
Một bên, một ngón tay nhỏ nhắn nâng rèm xe lên, lộ ra một gương mặt dịu dàng và thanh thoát.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đoan tam cô nương, chúng ta gặp phải xe của đại cô nương Thẩm gia, ngã ba này quá đông, không thể cho hai đội xe đi qua cùng lúc.”
Đoan Đoan tam cô nương “Ừ” một tiếng, ngó đầu ra ngoài nhìn, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe ngựa không xa.
Chắc chắn bên trong là đại cô nương Thẩm gia.
Chỉ là, trong khi ngoài kia ầm ĩ như vậy, nàng ta lại không hề ló mặt ra.
“Thẩm đại cô nương.”
Đoan Đoan tam cô nương nhẹ nhàng lên tiếng.
Rèm xe không nhúc nhích, người bên trong như không nghe thấy tiếng gọi.
Đoan Tam cô nương nhíu mày một cách tinh tế, lại gọi thêm lần nữa: “Thẩm đại cô nương, đường lớn đông đúc, ta đang gấp, liệu có thể nhường đường cho ta đi trước không?”
Một hồi lâu, rèm xe cuối cùng cũng được vén lên, nhưng chỉ lộ ra một gương mặt của nha hoàn với búi tóc gọn gàng: “Cô nương nhà ta cũng rất gấp, Đoan Tam cô nương không thể nhường đường sao?”
“…”
Đoan Mộng Mộng cắn môi, mặt đỏ bừng: “Thẩm đại cô nương, nàng hiểu lầm rồi, ta không phải ý đó. Dân chúng ở phố Đông đang chờ ta, mỗi phút trễ lại khiến họ đói thêm một chút, ta chỉ là vội vàng thôi.”
Đoan Mộng Mộng nói xong, nhưng thấy nhaa hoàn rụt đầu lại, đôi mày nhíu lại nhẹ nhàng.
Ngay lập tức, một khuôn mặt như hoa sen ló ra, nàng dựa vào cửa sổ xe, mặt bình tĩnh: "Ta hiểu lầm gì sao? Chẳng lẽ nàng không phải là người như vậy?"
" Đoan Tam cô nương đi làm việc thiện, ta cũng không phải đi ăn chơi nhảy múa. Chẳng lẽ trong lòng Đoan Tam cô nương, dân chúng ở phố Đông là người, còn dân chúng ở phố Nam Hoa thì không phải sao?"
"Ta… ta không phải ý đó." - Mặt Đoan Mộng Mộng thoáng thay đổi.
"Biết là Đoan Tam cô nương có lòng tốt, không biết thì cứ tưởng cô nương đang lợi dụng dân chúng để tạo danh tiếng cho mình."
Ánh mắt Thẩm An An tối lại, ánh nhìn lạnh lẽo: "Đoan Tam cô nương không cần lo lắng, người của ta đã đi kiểm tra phía trước rồi, rất nhanh sẽ giải quyết xong."
Đoan Mộng Mộng nghiến răng, nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, nàng ta phải giữ phong thái quý tộc, không thể nói gì thêm.
Thẩm An An tựa người vào gối mềm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Đoan Mộng Mộng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nơi này chính là khởi nguồn cho danh tiếng xấu của nàng ở kiếp trước.
Đoan Mộng Mộng là một cô nương được giáo dưỡng trong gia đình danh giá, lời nói ngọt ngào đểu ẩn chứa mũi d/a/o, không một khe hở nào.
Còn nàng lớn lên ở Giang Nam, làm sao có thể nghĩ đến những chiêu trò đó.
Nàng chỉ biết Đoan Mộng Mộng nói năng nhẹ nhàng, rất thân thiện, nhưng không hiểu sao, mỗi câu nói của nàng ta đều làm bùng lên cơn giận của nàng.
Cuối cùng, nàng tức giận, chặn kín ngã ba, đối lý với Đoan Mộng Mộng.
Nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có nàng là phát điên, giằng co, còn Đoan Mộng Mộng lại tỏ vẻ vô cùng lo lắng và uất ức, như muốn khóc mà không khóc được.
Cuối cùng, ngay cả người nhà của Thẩm gia cũng nghĩ nàng là quá mức.
Thẩm An An nghĩ lại, đột nhiên mỉm cười.
Không thể không nói, Đoan Mộng Mộng quả thực là một nhân vật, ít nhất là cái khả năng giả vờ yếu đuối, giấu giếm mũi d/a/o của nàng ta, nàng học không được.
Vì những lời lẽ rắc rối này mà đã làm trì hoãn thời gian phát cháo.
Dân chúng tụ tập lại gần đây, khi biết nàng là người đã chặn đường, không cho Đoan Mộng Mộng đi qua, liền m//ắ/n/g chửi nàng.
Từ việc bị cho là được nuông chiều, cậy quyền, đến cuối cùng, họ cho rằng nàng nhỏ mọn, ghen tị với tài năng của Đoan Mộng Mộng, vì mối quan hệ giữa Tiêu Uyên và Đoan Mộng Mộng, ghen tị, cố ý gây khó dễ cho Đoan Mộng Mộng.
Cũng chính lúc đó, nàng mới biết được Đoan Mộng Mộng chính là sư muội của Tiêu Uyên.
"Cô nương." - Quản gia lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
"Chúng ta đi trước một chút, hơn một phần ba đường so với nhà Đoan gia, là chúng ta đã rẽ trước, Đoan gia ở phía sau."
Thẩm An An nhấc mắt nhìn Đoan Mộng Mộng: "Đoan Tam cô nương, nàng có nghe thấy không?"
Đoan Mộng Mộng ngẩn người một lúc, tay mềm mại nắm chặt lại.
Một lúc sau, nàng ta mỉm cười dịu dàng: "Đại cô nương Thẩm gia quả thật là người thú vị, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, mà cũng đáng để nghiêm túc đến thế."
"Người đâu, nhường đường cho Thẩm cô nương."
Thẩm An An sắc mặt bình thản: "Đoan Tam cô nương còn thú vị hơn, người ta thường nói, nói năng là một nghệ thuật, sâu sắc và uyên thâm, mà Đoan Tam cô nương đây có vẻ hiểu rõ nghệ thuật này đến từng chi tiết."
"……"
Chiếc xe ngựa lùi lại, Thẩm An An không nhìn thấy vẻ mặt của Đoan Mộng Mộng, nhưng có lẽ trông rất khó coi.
"Một cô nương quê mùa lớn lên ở Giang Nam, sao lại có thể sắc sảo và khó đối phó như vậy."
Đoan Mộng Mộng buông rèm xe xuống, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Khả năng ăn nói của nàng ta, khi đối mặt với sự thẳng thắn của Thẩm An An, lại không thể chiếm được chút ưu thế nào.