Sau khi Thẩm Trường Hách rời đi,Thẩm An An đứng trong phòng nữ trang một lúc lâu, như lạc vào thế giới riêng.
Nàng nhìn quanh, rồi lại sờ lên những vật quen thuộc.
Đây là nơi nàng cực kỳ yêu thích trước khi c/h/ế/t, cảm giác vừa xa lạ lại vừa thân thuộc.
Trên cửa sổ là chiếc chuông gió phong lan mà nàng rất yêu thích, theo gió nhẹ văng vẳng kêu lên.
Nàng đi lại gần, ngón tay thon dài vươn lên chạm vào những chiếc tua rua đang đung đưa, cảm giác mềm mại chạy qua đầu ngón tay, miệng nàng khẽ cong lên.
Như thể đang khóc, lại như đang cười.
Ánh trăng phủ khắp nơi, cây bạch dương uốn éo.
Thẩm An An cuối cùng cũng ngủ được một chút, nhưng lại mơ thấy ác mộng suốt nửa đêm.
Nàng cuộn người trong chăn, ôm chặt lấy hai cánh tay, trán đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể run lên từng đợt.
Đầu óc nàng như sắp nổ tung.
Những lời m/ắ/n//g nhiếc và khinh miệt, tạo thành một vòng tròn, bao vây lấy nàng, những câu nói sắc nhọn và chói tai liên tục đ.â.m vào tai nàng.
“Không, ta không phải là kẻ điên, ta không phải.”
Nàng chỉ… là quá yêu Tiêu Uyên đến mức mất đi lý trí.
“Cô nương, cô nương.” - Là tiếng Mặc Hương đang gọi nàng.
Thẩm An An cố gắng tỉnh lại, hít thở thật mạnh, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ.
“Cô nương, có phải lại mơ thấy ác mộng không?”
Mặc Hương bưng một chén trà đưa cho nàng.
Thẩm An An uống hết ly trà, miễn cưỡng bình tĩnh lại, tựa vào gối mềm mà ngẩn ngơ.
Những ký ức không muốn nhớ lại, mỗi lần nghĩ đến đều là một sự hành hạ.
Nàng căm ghét bản thân mù quáng và điên rồ của ngày xưa, càng ghét kẻ đã biến nàng thành người điên.
Hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng, như thể thế gian này chẳng gì có thể lọt vào mắt của hắn, lại hiện lên trong đầu nàng, nàng căm hận đến nghiến răng.
Tiêu Uyên!
---
Ngày hôm sau.
Thẩm An An đứng trước gương đồng, cẩn thận nhìn vào vết thâm dưới mắt, nói với Mặc Hương: "Thêm một chút phấn đi, đừng để mẫu thân lo lắng."
Da nàng vốn đã trắng, giờ lại thêm lớp phấn dày, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng, mong manh như cành liễu.
Dọc đường đi, không ít gia nhân lén lút nhìn nàng.
Thẩm An An tỏ ra rất dễ mến, cười chào họ một cách nhẹ nhàng, thanh nhã và duyên dáng.
Ánh mắt ngưỡng mộ và ngạc nhiên của những gia nhân khiếnThẩm An An cảm thấy một chút thực tế.
Tất cả những gì hiện tại đều là thật, nàng có cơ hội làm lại từ đầu, không phải đối mặt với những lời chê bai, nhạo báng và khinh miệt của người đời nữa.
Kiếp này, không người nam nhân nào xứng đáng khiến nàng đánh mất chính mình, trở thành một người bị mọi người khinh rẻ như một người điên.
"An An."
Thẩm Trường Hách từ hành lang bước ra, gọi nàng.
"Đại ca."
Thẩm An An nghiêm trang cúi người hành lễ: "Trang phục này, là định ra ngoài sao?"
"Ừ, chúng ta đã có chút manh mối về thân phận những tên ám sát, ta phải đến thăm phủ của Tứ Hoàng tử."
"Ồ."
Thẩm An An nhẹ nhàng đáp, rồi chuyển chủ đề: "Muội đi thăm mẫu thân."
Thẩm Trường Hách hơi ngạc nhiên.
Muội muội hắn không phải là người lạnh lùng, nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Giang Nam, tình cảm với gia đình trong phủ cũng không quá thân thiết, chỉ đơn giản là ngoan ngoãn mà thôi.
Giờ lại tự động muốn gần gũi với mẫu thân sao?
"Được rồi, muội đi đi, mẫu thân chắc chắn sẽ rất vui khi thấy muội."
Thẩm An An mỉm cười: "Đại ca cũng cẩn thận, những tên ám sát này không phải là đối thủ dễ xử lý, đừng vì người ngoài mà mạo hiểm."
Thẩm Trường Hách cảm thấy muội muội mình hình như rất không thích Tứ Hoàng tử.
Ngay lập tức, hắn lại nghĩ, bất kỳ nữ nhân nào bị ép phải kết hôn cũng sẽ không vui vẻ gì.
"Được rồi."
Hai huynh muội chia tay, mỗi người đi một hướng.
Trong phòng của Thẩm phu nhân, có vẻ như đang có khách.
Thẩm An An liếc nhìn hai ma ma đang đứng ngoài cửa, cau mày một chút.
"Mẫu thân chắc đang bận, chúng ta đi thôi, lần sau lại đến."
Cả chủ và tớ đều quay người.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra,Thẩm phu nhân tự tay tiễn một người nữ nhạn ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.
"Ồ, An An."
Thẩm An An nở nụ cười, quay người cúi chào: "Mẫu thân."
Trong ánh mắt Thẩm phu nhân tràn đầy vui mừng: "Đứng lên đi."
Thẩm An An mỉm cười, đứng thẳng người lên rồi nhìn về phía người nữ nhân đứng bên cạnh.
"Biểu cô nương."
Người phụ nữ cung kính hành lễ, chính là quản gia bên cạnh Thẩm Quý Phí, Ngọc cô cô.
Ngọc cô cô nhìn Thẩm An An, cười đến mức khóe mắt đầy nếp nhăn: "Biểu cô nương lần này làm rất tốt, Thẩm Quý phi rất vui, đặc biệt sai lão nô mang tặng một bộ mũ miện làm từ ngọc bạch ngọc, là vật quý trong cung, rất hợp với khí chất của cô nương."
Đó là thứ mà các cô nương khuê các trong kinh thành đều mong muốn có được.
Thẩm An An lại nhẹ nhàng nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, nàng hiểu ra lời của Ngọc cô cô, có lẽ là vì đã cứu Tiêu Uyên.
Thẩm phu nhân thấy nữ nhi có vẻ không vui, lập tức xua tay: "Đúng vậy, nó đang ở trong phòng, lát nữa con thử xem."
Thẩm An An mỉm cười với Thẩm phu nhân, khi quay sang Ngọc cô cô thì liền thu lại sắc mặt: "An An cũng không có ý định gì đâu, chỉ là không thể làm gì khác thôi, cô mẫu quá lo nghĩ rồi."
Sắc mặt Ngọc cô cô hơi cứng lại.
Trong thoáng chốc, bà hình như nhìn thấy trong biểu cô nương có một chút giống như Thẩm Quý Phi thời trẻ, cũng cứng đầu và kiên quyết như thế.
Bà thở dài, những chuyện Thẩm Quý Phi muốn làm, chưa bao giờ có thể bỏ dở giữa chừng, cô nương này dù có trẻ, làm sao có thể so với được thân phận cao quý của bà?
Nghĩ vậy, bà không để ý nữa mà mỉm cười: "Thẩm Quý Phi nói rồi, biểu cô nương lần này lập được đại công, Thẩm Quý Phi sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ban thưởng cho người, biểu cô nương cứ đợi đi."
Thẩm An An đương nhiên hiểu rõ Thẩm Quý Phi muốn gì.
Nàng vừa định lên tiếng, Ngọc cô cô đã cúi đầu chào Thẩm phu nhân rồi cáo từ.
"Được rồi, vào phòng nói sau."
Thẩm phu nhân nắm lấy tay Thẩm An An, kéo nàng vào phòng: "Con đến thật đúng lúc thật, mẫu thân vất vả lắm mới đuổi được bà ta đi, không ngờ con lại đến ngay lúc này."
Thẩm An An bị mẫu thân kéo ngồi xuống, nhìn một lúc vào bàn tay mềm mại ấm áp của Thẩm phu nhân, rồi mới dời mắt đi: "Chưa đến lúc cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu."
Thẩm phu nhân liếc nhìn nàng, cười khổ: "Tứ Hoàng tử là đấng trượng phu được các cô nương khuê các trong kinh thành săn đón, vừa tài giỏi vừa tuấn tú, lại có thân phận cao quý, mẫu thân tưởng con cũng sẽ thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, khi Thẩm Quý Phi đề nghị, bà đã không phản đối.
"Vâng, mẫu thân cũng nói rồi, có thể là sẽ thích."
Một đời trước, nàng vẫn nhớ rất rõ lần đầu gặp Tiêu Uyên, cảm giác choáng váng và xúc động.
Khoảnh khắc đó, như thể trái tim nàng ngừng đập, không còn là của nàng nữa.
"Cô mẫu hiện tại rất được sủng ái, muốn bà ấy bỏ qua chuyện này có lẽ không dễ, mẫu thân sẽ bàn với phụ thân của con, tìm cách giúp con, yên tâm đi, chỉ cần con không muốn, ta và phụ thân con nhất định sẽ không ép con."
"Vâng."
Thẩm An An nghẹn ngào, như một đứa trẻ, gối đầu vào lòng Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân ngạc nhiên, trong mắt bà tràn đầy sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An An thân thiết với bà như vậy.
Thẩm An An nhắm mắt lại, không nỡ rời khỏi giây phút ấm áp này.
Một đời trước, nàng đã ghét bỏ, tránh xa tất cả những người khuyên nàng bỏ Tiêu Uyên, kể cả phụ mẫu ruột thịt, nàng cũng không có nhiều tình cảm, cuối cùng không thể hòa thuận nổi.
Thẩm phu nhân yêu thương nàng, biết rõ Tiêu Uyên không yêu nàng, nên không đồng ý cho hai người kết hôn.
Thẩm An An cũng vì vậy mà rất bất mãn, dùng việc bà chưa bao giờ giáo dục và nuôi dưỡng nàng để trách móc, khiến Thẩm phu nhân bệnh nặng, ngay cả Thẩm đại nhân cũng xấu hổ không thể tiếp tục làm quan, từ chức về quê, Thẩm phu nhân vì bệnh mà ra đi giữa đường.
Từ đó trở đi, những chuyện đó trở thành nỗi đau mà Thẩm An An không dám nhắc đến, sự day dứt làm nàng khó ngủ vào ban đêm, ngày càng điên cuồng hơn.
Thẩm phu nhân từng chút một vuốt tóc nàng, ánh mắt đầy yêu thương: "Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn như một đứa trẻ dính mẫu thân thế này?"
Thẩm An An không nói gì, im lặng.
"Phu nhân."
Đúng lúc này, nha hoàn bước vào: "Quản gia có việc báo."
Thẩm phu nhân đẩy nhẹ người Thẩm An An.
Thẩm An An rời khỏi lòng Thẩm phu nhân, ngồi thẳng dậy.
Cửa phòng mở ra, quản gia cúi đầu bước vào, khom người chào: "Phu nhân, cô nương."
"Đứng dậy đi."
Thẩm phu nhân giơ tay, hỏi: "Việc ta sai bảo đã chuẩn bị xong cả chưa?"
"Cháo đã được đặt xong, mọi việc đều đã được giao phó."
"Được rồi."
Thẩm phu nhân gật đầu.
"Mẫu thân, người định phát cháo sao?"
Thẩm An An đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Nạn lụt ở miền Nam khiến nhiều người dân lưu vong đổ về kinh thành, họ thiếu ăn, ngoài thành đầy xác c/h/ế/t đói, các gia đình bắt đầu tự phát cứu trợ, có người vì danh tiếng, có người thật lòng muốn làm việc thiện.
Một đời trước, mẫu thân nàng cũng đã mở cháo từ thiện.
Chỉ là một việc làm tốt, nhưng vì nàng hành động quá nóng vội, lại dẫn đến tai họa.
Thẩm phu nhân làm việc thiện nhưng bị tiếng xấu bôi nhọ, cả Thẩm phủ cũng bị chỉ trích, Thẩm Trường Hách bị dân chúng ném rau cỏ và nước thải.
Thẩm đại nhân ba ngày không lên triều.
Đó là cơn ác mộng của nàng, là nguyên nhân khiến nàng trở nên đáng ghét.
Thẩm An An cúi mặt, thân thể hơi run rẩy.
"Đúng vậy, phụ thân con là Thái Úy, nhận ân huệ của Hoàng thượng, đương nhiên phải lo lắng cho quốc gia."
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng bàn tay nàng lại đầy mồ hôi.
"Ơ?"
Thẩm phu nhân mặt đầy lo lắng: "An An, con sao vậy, sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"
"Con không sao."
Thẩm An An mỉm cười: "Thể chất con vốn dễ ra mồ hôi, không chịu được nóng."
Nghe vậy, Thẩm phu nhân lập tức sai nha hoàn nâng rèm cửa, mở cửa sổ.
Một làn gió mát nhẹ thổi vào phòng, Thẩm An An hít một hơi sâu, cảm giác nóng nực trong lòng dần lắng xuống.
"Chỉ là..."
Quản gia lại lên tiếng: "Cách đó không xa, ở phố Đông, tam cô nương của phủ Đoan Hầu gia cũng đang phát cháo."
Đến rồi. Thẩm An An cứng người lại, mắt không chớp nhìn quản gia.
"Ồ? Thật vậy à?"
Thẩm phu nhân ngạc nhiên: "Đoan tam cô nương cũng tham gia."
Bà khéo léo quay đầu nhìn về phía nữ nhi.
Thẩm An An hiểu rõ ý nghĩa, Tam cô nương của phủ Đoan Hầu gia rất yêu thích Tiêu Uyên.
Tuy nhiên, trong kiếp này, nàng và Tiêu Uyên chưa có hôn ước, vì vậy Thẩm phu nhân cũng không giới thiệu Đoan tam cô nương với nàng.
Gương mặt tuyệt sắc, nhân hậu và chân thành, tài hoa không kém gì Hoàng tử, là hoa khôi trong kinh thành, tương đương với tổ mẫu của nàng năm xưa.
Đây là lời khen ngợi của Thẩm phu nhân trong kiếp trước.
Nghe nói nàng ấy rất yêu thích Tiêu Uyên, tài nghệ lại xuất chúng như vậy.
Thẩm An An trong một lúc nóng lòng, chủ động nhận lấy công việc phát cháo, muốn chính thức thể hiện trước công chúng, rằng đại cô nương Thẩm gia nàng, hôn thê của Tiêu Uyên, không thua kém bất kỳ ai.
Nghĩ lại, tất cả cũng chỉ là sự phù phiếm và lòng tự hào của thiếu nữ, tâm tư không ngay thẳng, nên thất bại cũng là chuyện dễ hiểu.
“An An.”
Thẩm phu nhân đưa tay vẫy vẫy trước mắt nàng, khiến nàng quay lại từ dòng suy nghĩ.
“Mẫu thân.”
“Con đang nghĩ gì thế? Gọi con mấy lần mà không thấy phản ứng.”
Thẩm phu nhân lườm nàng một cái.
Thẩm An An cong môi cười: “Con đã lơ đãng rồi, mẫu thân vừa nói gì vậy?”
“Mẫu thân nói, sẽ giao việc phát cháo cho con làm.”
Thẩm An An ngẩn người.
Thẩm phu nhân giải thích: “Phát cháo là một việc thiện, ngay cả nhà Đoan hầu gia, cũng giao cho các nữ nhi chưa xuất giá trong nhà làm, không phải là để kiếm danh tiếng sao? Con mới về kinh thành, cũng nên chính thức ra mắt, đây là cơ hội tốt nhất.”
Một danh tiếng tốt và hành động từ thiện có thể giúp ích rất nhiều cho chuyện hôn nhân của một nữ nhân.
Thẩm An An cúi mắt, khẽ đáp: “Vâng.”
“Da0 tạ mẫu thân đã suy nghĩ cho con.”
Mặc dù quá trình khác nhau, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Thẩm An An nghĩ thầm, nàng nhất định sẽ không để lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.
“Con là nữ nhi của ta, không lo cho con thì lo cho ai?”
Thẩm phu nhân vỗ đầu nàng, ánh mắt đầy yêu thương.
Thẩm An An vẫn như đứa trẻ, cuộn mình trong lòng Thẩm phu nhân, đôi mắt đẹp khẽ chớp.
Kiếp này, nàng sẽ có danh tiếng và hôn sự, nàng muốn mọi người dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp để ca ngợi mình, tỏa sáng và quý phái.