Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 7:



Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm An An liếc qua xe ngựa của Đoan gia, ngón tay thanh thoát nhẹ nhàng kéo rèm xe xuống.



“Cô nương, lão nô cảm thấy có gì đó không ổn về lời nói của Đoan cô nương.” - Quản gia nhíu mày nói.



Chỉ là nói chuyện phím thôi mà, làm sao có thể không lạ chứ.



Thẩm An An mỉm cười dịu dàng: “Mấy ngày trước ở cung yến, cô mẫu ta có ý định gả ta cho Tứ Hoàng tử, Đoan Tam cô nương lại là sư muội của Tứ Hoàng tử, hai người lớn lên cùng nhau, có lẽ trong lòng nàng ấy không vui.”



Quản gia lập tức ngộ ra: “Hóa ra là vậy, cô nương trông có vẻ yếu đuối mà lại suy nghĩ thấu đáo đến thế.”



Thẩm An An khẽ cười: “Nữ nhân mà, nếu yêu thích người nào đó thì dễ sinh lòng ghen tị, cũng dễ hiểu thôi.”



“Ôi, cô nương thật quá nhân hậu.” - Quản gia nói.



Thẩm An An mỉm cười dịu dàng, tựa lưng vào gối mềm, nhắm mắt lại.



Đoan Mộng Mộng quả thực là người mưu mẹo, nhưng nàng sẽ không chơi chiêu tiểu nhân, cứ thẳng thắn đối mặt là tốt nhất.



Quản gia là người tinh tế, khi đến phố Nam Hoa, mọi chuyện trên đường đã được mọi người truyền tai nhau.



“May mà cô nương nhà ta rộng lượng, nếu không bây giờ các người sẽ phải chịu đói rồi.”



Trong khi đó, người múc cháo đang vừa múc cháo cho đoàn người nghèo xếp hàng, vừa nói.



Dân chúng cũng rất lễ phép hỏi thăm nguyên nhân, người đó lập tức thêm thắt, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trên đường.



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Thẩm An An không quan tâm Đoan Mộng Mộng có bị m/ắ/n/g hay không, nhưng nàng rất để ý xem mình có giữ được tiếng tốt hay không.



Kinh nghiệm từ kiếp trước dạy cho nàng hiểu rằng, chỉ cần danh tiếng tốt, dù có làm chuyện xấu cũng sẽ được tha thứ vì có lý do.



Một hành động đơn giản như nhường đường, chẳng mấy chốc đã bị truyền thành chuyện Đoan Tam cô nương ghen tị, cố ý gây khó dễ.



Thẩm An An bình tĩnh nghe, khóe môi khẽ nhếch lên.



Cảnh tượng này, giống hệt như kiếp trước, chỉ khác là nhân vật đã đổi vai mà thôi.



“Quản gia mà mẫu thân chọn thật là một người tuyệt vời.” - Nàng thốt lên đầy cảm kích.



Chỉ cần vài câu, ông đã hiểu rõ tâm tư của nàng, người như vậy khi dùng sẽ rất yên tâm, chẳng cần lo lắng, chỉ cần làm việc sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.



Mặc Hương không hiểu, nhưng đã quen với việc tôn trọng cô nương nên cũng không nói gì nhiều.



Một khi đã nhận của người ta, ăn nói sẽ khó lòng công bằng, và vì đã có thành kiến từ trước, dân chúng chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm An An mà nói.



Lần này, Thẩm An An không tránh né như kiếp trước, mà tự mình xuống giúp đỡ những người tàn tật, không thể tự di chuyển.



Mặc Hương theo sau nàng, cầm theo cháo trắng và bánh bao.



Có lẽ do dân chúng nghèo khó đều đổ xô tới, Thẩm An An nhìn quanh, thấy cả một đám đông chen chúc, những người đứng sát tường càng lộn xộn hơn nữa.



Tiếng hài tử khóc, nữ nhân thì nức nở, làm tai nàng cảm thấy đau nhói.



Kiếp trước, sao nàng lại không nhận ra?



Có phải vì bị tình yêu nam nữ làm mờ mắt, mà ngay cả lòng từ bi và lương tâm cơ bản cũng không còn?



Nhìn cảnh tượng tang thương trước mắt, nàng chợt nhận ra rằng, những lời m/ắ/n/g chửi của họ kiếp trước cũng không sai chút nào.



Vì giữ thể diện và danh tiếng, họ trộn bùn vào trong gạo, nhằm tiết kiệm lương thực và kéo dài thời gian phát cháo.



Đúng là chuyện không ai có thể làm được.



Ngay lúc này, những chuyện như Đoan Mộng Mộng hay Tiêu Uyên đều không còn quan trọng, trong mắt nàng chỉ có những hài tử đói khát khóc òa, bám chặt lấy mẫu thân mà không rời.



Một nữ nhân vội vã khóc lóc đã mấy ngày không ăn gì, không còn sữa để cho con bú.



“Cho đứa bé ăn chút dầu gạo đi.”



Thẩm An An cúi xuống, không màng đến việc đứa trẻ bẩn thỉu, ôm nó vào lòng.



Nữ nhân đó ngẩn người.



Mặc Hương đưa cho nàng một chiếc bánh mì nhỏ: “Nàng ăn chút đi, lót dạ, để bọn ta lo cho hài tử.”



“Cảm ơn quý nhân, cảm ơn quý nhân.”



Ánh mắt người nữ nhân sáng lên, đôi mắt không rời hài tử đang b.ú sữa, vừa ăn vội chiếc bánh mì nhỏ.



Những chuyện xảy ra ở đây, dân chúng phía sau đều chứng kiến.



Những người khuyết tật trực tiếp dùng sức kéo thân mình về phía Thẩm An An: “Quý nhân, xin ngài làm ơn, cho chúng ta một chút thức ăn, quý nhân~”



Thẩm An An nhìn cảnh tượng này, trái tim nàng như bị xiết chặt lại.



Mặc Hương lập tức trao lại hài tử cho nữ nhân kia, rồi kéo Thẩm An An lùi lại.



Khi con người mất đi lý trí, họ sẽ không còn gì để kiềm chế.



“Quý nhân, Bồ Tát sống, ngài làm ơn giúp đỡ chúng ta.”



Các thị vệ của Thẩm phủ thấy cảnh tượng này, vội vã lao tới, rút kiếm ra bảo vệ Thẩm An An, chắn ngang trước mặt đám dân nghèo.



Thẩm An An vỗ vỗ lên người chỉ huy thị vệ, nhưng thị vệ vẫn lưỡng lự không chịu dời đi: “Cô nương, bọn họ đói khát đến điên cuồng, có thể sẽ ă/n thịt người, vẫn là nên cẩn thận hơn.”



Thẩm An An nhìn về phía đám dân nghèo: “Họ đều khuyết tật, ngay cả cháo trắng cũng không cướp được, không thể làm gì ta đâu.”



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Khuyết tật đã hạn chế phạm vi di chuyển của họ, họ căn bản không có khả năng giành giật thức ăn với những người bình thường.



Ngay cả khi các quan chức phát cháo cứu trợ, họ cũng chẳng bao giờ để ý đến những người này, vì họ không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào, chẳng có sức lực để tranh giành.



Những người quyền quý cho rằng cho họ lương thực chỉ là phí hoài, chẳng thể giúp ích gì cho danh tiếng của mình.



Nói thẳng ra, họ chỉ có thể chờ c/h/ế/t.



Có lẽ những người đó cũng cảm thấy sống thế này còn không bằng c/h/ế/t, nhưng cái c/h/ế/t lại quá đau đớn.



“Xin mọi người đừng gây ồn ào.”



Thẩm An An lớn tiếng nói: “Nếu muốn có thức ăn, hãy giống như lúc nãy, ngồi dựa vào tường và xếp hàng, ta sẽ sai người mang thức ăn đến cho các người.”



Dường như không tin, những người đó không động đậy, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm An An.



Thẩm An An liếc qua một lượt, ngoài những người khuyết tật, phần lớn là người già, hài tử và nữ nhân.



“Trẻ nhỏ thì tiến lên phía trước, người già đứng sau, nếu các người cứ chắn ở đây, sẽ chỉ làm chậm tiến độ phát cháo, cuối cùng chẳng ai có thể nhận được đồ ăn.”



Cuối cùng, có người ôm trẻ nhỏ rời đi, đến ngồi ở góc tường, theo sau là những người khác, hoặc bò hoặc lê lết, lần lượt đi xếp hàng.



Thẩm An An gọi quản gia đến: “Ngươi về phủ, điều thêm người ra đây.”



Quản gia nhìn những dân nghèo đó, môi mím chặt lại, nhưng không có động tĩnh gì.



"Thế nào? Không được sao?" - Thẩm An An hỏi.



"Cô nương có lòng tốt, đương nhiên không sao, chỉ là... dù có điều thêm người, những người này, e là không thể được ăn."



Thẩm An An ngẩn ra: "Tại sao?"



Quản gia thở dài: "Cô nương chưa rõ, trận lũ ở miền Nam chưa được khắc phục, Hoàng thượng đã cách chức khá nhiều quan chức. Hiện nay, số lượng dân nghèo báo lên chỉ có khoảng một phần ba so với thực tế, quan lại bảo vệ lẫn nhau, những người này..."



Quản gia chưa nói hết câu, thì đám đông bỗng dưng xôn xao.



Thẩm An An quay lại, thấy một đội lính đang tiến về phía này.



"Ngài là Thẩm cô nương phải không?"



Người đứng đầu đội lính chào Thẩm An An một cách lịch sự.



Ánh mắt quản gia đầy lo lắng nhìn cô nương nhà mình.



Thẩm An An nhíu mày: "Phải, có chuyện gì sao?"



"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đến để duy trì trật tự, giúp Thẩm cô nương phát cháo thuận lợi hơn."



Thẩm An An nhíu mày, nhìn về phía những người dân nghèo ở góc tường, họ đang mang vẻ mặt hoảng sợ, kéo lê thân hình rời đi.



Người đứng đầu thấy nàng nhìn theo, mỉm cười nói: "Thẩm cô nương không cần lo lắng, triều đình đã bố trí những trạm phát cháo ở ngoại ô, chuyên dành cho người tàn tật, người già và nữ nhân."



"Thật vậy sao?"



Ánh mắt Thẩm An An tối lại: "Nếu đã có cháo, sao họ lại lết thân thể bệnh tật đến đây?"



Người đứng đầu ngừng lại, ánh mắt hướng về phía quản gia Thẩm phủ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô nương, họ đã có sự sắp xếp, chúng ta đừng can thiệp nữa." - Quản gia nhẹ nhàng nói.



"Đúng vậy, người có chúng ta quản lý rồi, Thẩm cô nương không cần phải lo lắng." - Người lính cực kỳ khách sáo.



Thẩm An An nói: "Vì đã có người ở đây, thì không có lý gì họ lại về tay không. Chờ phát cháo xong, họ tự nhiên sẽ rời đi."



Người quan lại mặt mũi hơi cứng lại, nhưng vì địa vị của Thẩm An An, cuối cùng không dám nói gì thêm.



Mặc Hương dẫn theo thị vệ của Thẩm phủ, ưu tiên phát thức ăn cho những người đó.



Quản gia thở dài, khẽ nói với Thẩm An An: "Cô nương, đây là điều mà mọi người trong kinh đều biết, sao người lại phải can thiệp làm gì?"



Mà cũng không thay đổi được số phận của những người đó.



"Biết cái gì?"



Ánh mắt Thẩm An An dán chặt vào những quan lại, giọng điệu lạnh lùng: "Biết cái gì mà để mặc cho những người đó c/h/ế/t đói, che giấu sự bất lực của quan chức miền Nam, số người báo lên có đúng không?"



Quản gia nghẹn lời, một lúc lâu không nói ra được gì.



Không ngờ cô nương lại thông minh đến vậy, nhanh chóng hiểu ra vấn đề cốt lõi.



Thẩm An An không nói thêm gì, chỉ nhìn những người nghèo nhận thức ăn, ăn uống vội vàng rồi rời đi, đồng thời nhìn thấy vẻ mặt đen tối của quan lại.



Đây chính là sự bảo vệ lẫn nhau giữa các quan lại, vì chức vị mà không màng đến mạng sống của bao nhiêu người.



Ngay lúc đó, trước mặt Thẩm An An, không biết từ lúc nào, một chiếc xe ngựa sang trọng, giản dị màu đen đã dừng lại ở góc rẽ. Rèm xe bị một bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng kéo lên một nửa, lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuyệt trần.



Đôi mắt của người nam nhân đó rất nhạt, nhìn về dáng người mảnh mai của nữ nhân, môi mỏng khẽ mím lại.



“Nàng ấy không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, huynh chắc chắn muốn thay mặt Đoan Tam cô nương ra mặt sao?”



Người nam nhân không trả lời, hạ rèm xe và xuống ngựa.



Hắn có thân hình rất cao, vai rộng eo nhỏ, lưng thẳng như cây thông, từng động tác đều toát lên vẻ cao quý.



Lý Hoài Ngôn nhíu mày: “Nha đầu này, chỉ là la lối đôi câu mà thôi, không đến mức như vậy đâu, dù sao nàng ấy cũng đã cứu mạng huynh.”



Nữ nhân đó, dù nói năng khó nghe và tính tình không dễ chịu, nhưng thật sự không phải là người xấu.



Tiêu Uyên lạnh lùng quay đầu nhìn Lý Hoài Ngôn một cái.



Hắn là người rảnh rỗi đến mức đó sao?



Thẩm An An đang khom người giúp đỡ vo gạo, chiếc váy dài màu hồng rủ xuống đất đầy bùn, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, khuôn mặt trắng nõn ngược ánh sáng mặt trời, như được bao phủ bởi một lớp hào quang.



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn phủ lên nàng, tạo ra một bóng tối rộng lớn.



Ánh mắt nặng nề của Tiêu Uyên vô thức rơi xuống chiếc cổ trắng nõn lộ ra từ dưới váy của nàng.



Đẹp như ngọc, làn da trắng như ngọc thạch, trong đầu hắn chợt hiện lên chín chữ này.



Thẩm An An vô thức ngẩng đầu lên, không hẹn mà gặp ánh mắt sâu thẳm của nam nhân đó. Một chút sửng sốt.



Vẻ đẹp quyến rũ của nàng nhanh chóng chuyển thành sự lạnh lùng.



Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyên bị một cô nương nhìn với ánh mắt chán ghét như vậy, đôi mắt của nàng chứa đầy sự không vui, thậm chí là một chút căm ghét.



Căm ghét? Hắn không nhớ đã làm gì đắc tội với nàng.



Nhưng dường như từ lần đầu gặp gỡ tại yến tiệc cung đình, nàng đã có một sự thù địch không rõ với hắn.



Thẩm An An từ từ đứng dậy, đúng rồi, hôm nay là ngày này của kiếp trước, hắn đã đến gây sự vì xảy ra chuyện không vui với Đoan cô nương.



Trước mặt mọi người, hắn đã m/ắ/n/g nàng là được quá nuông chiều, tiểu nhân, vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng đến dân sinh, lòng đầy ghen tị, không có khí phách của một đại nhân.



Khi đó, nàng vừa định hôn ước, trong lòng đầy vui mừng, không ngờ lại nhận lấy một trận trách m/ắ/n/g tơi tả. Nàng xấu hổ và uất ức, chạy về phủ khóc rất lâu.



Chắc chắn hôm nay hắn lại đến để thay Đoan cô nương ra mặt, không biết lần này hắn sẽ dùng thân phận gì để giáo huấn nàng.



“Tứ Hoàng tử, có chuyện gì không?”



Tiêu Uyên bị nàng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm càng trở nên lạnh lùng hơn.



“Không có gì, không có gì, chúng ta chỉ tiện đường qua đây, ghé xem một chút thôi.” - Lý Hoài Ngôn từ phía sau thò đầu ra, cười ha ha.



“Cháu ngoan, cũng đến đây rồi à.”



“……”



Khuôn mặt Lý Hoài Ngôn đỏ bừng, rõ ràng có thể thấy hắn xấu hổ, ngượng ngùng im lặng.



Nói đùa thôi mà, sao nữ nhân này lại tin thật chứ.



Ánh mắt Tiêu Uyên di chuyển qua lại giữa hai người, đôi mắt đen hẹp lại.



Lý Hoài Ngôn ngượng ngùng nói: “Trước đây, ta chỉ nói vậy vì nóng lòng muốn cứu huynh, không cẩn thận đã nói ra lời đùa thôi.”



“Đúng vậy.”



Thẩm An An nhận khăn tay từ Mặc Hương, lau khô nước trên tay: “Lúc đó, hắn cũng đã nói sẽ cùng ngài trả nợ.”



“Không phải đâu.”



Lý Hoài Ngôn trừng mắt: “Thẩm cô nương, nàng không thể nói bừa như vậy, nếu không sẽ gây họa đấy.”



“Không phải sao?”



Thẩm An An nhướn mày: “Ai đã nói, chỉ cần ta đồng ý cứu người, thì sẽ là bà cô của họ?”



Ánh mắt Tiêu Uyên lạnh lùng hướng về Lý Hoài Ngôn.



“……”



Hắn là cháu mà lại bị quy trách nhiệm, hắn đang muốn gì đây?



“Lúc đó ta chỉ vì muốn cứu huynh, nóng vội nên mới nói bừa vậy thôi.”



“Thẩm cô nương, có phải ta đã nói thêm nếu là bà cô của hắn thì sẽ bị c/h/é/m đầu, còn nếu là bà cô của ta thì không sao?”



Thẩm An An gật đầu: “Ừm, đúng là có nói như vậy.”



“Nàng thấy chưa?”



Lý Hoài Ngôn giơ tay về phía Tiêu Uyên.



“Đồ ngốc.”



Tiêu Uyên lạnh lùng thốt ra hai từ, lùi một bước, tránh xa Lý Hoài Ngôn như sợ bị nhiễm phải sự ngu ngốc.



Lý Hoài Ngôn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Thẩm An An.



“Thẩm An An, nàng đang đùa ta sao?”



“Là ai dạy ngươi nói chuyện với bà cô như vậy, đó là cách giáo dưỡng của Lý gia sao?”



Lý Hoài Ngôn: “……”



“Tứ Hoàng tử, ta hy sinh vì huynh, huynh chỉ đứng nhìn mà không nói lời nào sao?”



Tiêu Uyên mím môi, nhìn Thẩm An An với vẻ mặt như hoa đào, rồi chọn im lặng.



Nữ nhân này thật đáng sợ, không cần thiết phải tranh cãi, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng.



Thẩm An An nhìn Tiêu Uyên với ánh mắt lạnh lùng, nụ cười trêu chọc trên môi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt: “Tứ Hoàng tử đến đây chắc chắn là vì Đoan Tam cô nương, đúng không?”



“Không phải.”



“Hửm?”



Thẩm An An ngạc nhiên nâng cao lông mày.



“Ngày đó ta không kịp cảm ơn vì cứu mạng, hôm nay tình cờ đi qua, nên nói lời cảm ơn.”



Thẩm An An nhìn kỹ khuôn mặt Tiêu Uyên, cố gắng tìm ra chút manh mối gì đó.



Tiêu Uyên vẫn bình tĩnh.



“Không cần đâu, nếu không phải vì Lý Hoài Ngôn mặt dày, ta cũng chẳng có ý định cứu ngài.”



Lý Hoài Ngôn ở bên cạnh tức giận đến mức liên tục xoa ngực, lại bị châm chọc.



“Đã nhận ra rồi.”



Tiêu Uyên nói: “Nhưng thật sự ta thoát khỏi nguy hiểm đều nhờ nàng, về lý và tình, cũng phải nói lời cảm ơn.”



Thẩm An An cười lạnh: “Tứ Hoàng tử đúng là một người quân tử, chỉ không biết là đang giả vờ hay thật lòng.”