23
Văn Lâm nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Không đúng rồi…”
Ôn Sơ khó hiểu: “Gì mà không đúng?”
Văn Lâm đưa điện thoại cho cô xem. Ôn Sơ nhìn vào, thì thấy mọi người đang bàn tán về chuyện giữa cô và Ôn Ngôn. Cô hơi bất ngờ, cầm lấy điện thoại từ tay Văn Lâm, kinh ngạc đọc từng dòng bình luận.
[Nam thần của trường cười tươi như vậy chắc chắn là vì đang hẹn hò với Ôn Sơ rồi!]
[Tôi đã thấy anh ấy cãi nhau vì Ôn Sơ, là vì muốn bảo vệ cô ấy mà.]
[Đoạn tỏ tình giữa Ôn Ngôn và Ôn Sơ được viết thành cả một vở kịch, đầy chất thơ tình.]
[Ngay cả hoa khôi Triệu Đình cũng bị Ôn Sơ ‘đè bẹp’.]
Những lời đó bay bổng đến mức ngay cả chính Ôn Sơ cũng suýt tin là thật.
Cô trả điện thoại lại cho Văn Lâm, khẽ nói: “Đừng tin mấy cái đó, toàn bịa đặt cả.”
“Chẳng qua là mình nhận bữa sáng từ Ôn Ngôn… rồi mặc định chấp nhận lời tỏ tình thôi.”
Văn Lâm nghe xong thì như vừa nghe được tin động trời, còn dữ dội hơn những gì trên diễn đàn. Cô hét lên giữa sân trường: “Cậu đồng ý lời tỏ tình của cậu ta rồi à?”
Ôn Sơ lập tức đưa tay bịt miệng cô: “Nhỏ tiếng thôi! Mình chỉ ngầm đồng ý thôi, chưa có chính thức nói ‘đồng ý’ mà.”
Văn Lâm gỡ tay cô ra, lần này hạ giọng xuống: “Thì cũng giống như là đồng ý rồi còn gì?”
Ôn Sơ lắc đầu, thở dài: “Nói thật, mình cũng không biết mình có cảm giác gì với Ôn Ngôn… chỉ là khi nhìn thấy cậu ta thì có chút… vui vui.”
Văn Lâm nhìn chằm chằm Ôn Sơ, như phát hiện ra lần đầu tiên cô cũng có điều không hiểu.
Cô tỏ ra như một bậc tri thức già đời giải thích:
“Thích một người là khi thấy người đó sẽ vui, sẽ rung động, muốn ở cạnh người đó, muốn thu hút sự chú ý của người ta, sẽ tò mò người ta cần gì, cũng không muốn người ta thân thiết với người khác.”
Ngẫm nghĩ kỹ, đúng là có chút giống với cảm giác cô dành cho Ôn Ngôn. Đặc biệt là khi cậu ta mạnh mẽ bênh vực cô trước mặt Triệu Đình, lúc đó cô thật sự cảm động.
Không muốn thấy cậu ta ở bên người như Triệu Đình, thấy cậu tốt với mình cũng sẽ vui.
Nghe người khác bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Ôn Ngôn, cũng sẽ cười thầm trong lòng.
Còn chuyện ở bên nhau ư? Ôn Sơ cũng từng nghĩ tới, nhưng là vì mục đích khác.
Văn Lâm nhìn Ôn Sơ đang ngẩn người, gọi mấy tiếng cô mới bừng tỉnh: “Đang nghĩ gì thế?”
Ôn Sơ khẽ cong môi: “Thì đang nghĩ mấy lời cậu vừa nói đó.”
Văn Lâm nhìn biểu cảm ấy của cô, không khỏi nghi ngờ: “Không phải là cậu thật sự động lòng với Ôn Ngôn rồi chứ?”
Chưa kịp nghe câu trả lời, cả hai đã thấy Ôn Ngôn không biết từ lúc nào đã đứng trong sân trường. Không rõ cậu ta có nghe thấy đoạn trò chuyện không, nhưng tay giấu sau lưng, như đang cầm gì đó.
Một lát sau, Ôn Ngôn giơ tay ra, là một bó hoa hồng. Ngay giữa đông người, cậu quỳ một gối xuống trước mặt Ôn Sơ, ánh mắt chân thành:
“Ôn Sơ, tớ thích cậu từ lâu rồi. Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?”
Ôn Sơ nhìn người trước mặt như một chàng hoàng tử, nghĩ rằng nếu mình nhận lấy bó hoa này, tức là kế hoạch của mình gần như thành công. Vì mục đích đó, cô chậm rãi đưa tay ra nhận bó hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng trong mắt lại hiện lên chút cảm xúc phức tạp.
Ôn Ngôn thì đầy dịu dàng, đứng dậy nhìn cô âu yếm. Cậu cảm giác như đang mơ vậy.
24
Cậu đưa tay ôm chặt Ôn Sơ vào lòng. Hơi ấm của cậu như ánh mặt trời chiếu vào má cô, tim đập nhanh hơn, từ sau gáy lan ra toàn thân như có dòng điện chạy qua.
Hỏng rồi. Chuyện giữa cô và Ôn Ngôn đến mức này thì coi như đã đóng đinh.
Vừa tạm biệt Ôn Ngôn, Văn Lâm đã kéo Ôn Sơ đi xem diễn đàn.
Vào đúng ngày 20/5 — ngày tỏ tình, nam thần trường công khai bày tỏ với Ôn Sơ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Hai người như đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, gần như dính lấy nhau không rời.
Cùng ăn trưa, ăn tối, sáng nào Ôn Ngôn cũng mang bữa sáng đến tận nơi. Lúc không có tiết học, cậu lại chạy đi tìm Ôn Sơ để ngồi học cùng.
Buổi tối nếu không có tiết tự học, cậu sẽ kéo cô đi dạo quanh trường hoặc ra ngoài tản bộ.
Trước đây Ôn Ngôn đã bám riết lấy cô, giờ yêu nhau rồi thì càng khỏi nói.
Theo lời Văn Lâm, cô ấy gần như chẳng còn cơ hội được ở riêng với Ôn Sơ nữa. Ôn Ngôn cứ như cái đuôi, không cách nào cắt đứt.
Nhưng Ôn Sơ dần dần quen với sự hiện diện của cậu ta. Dù chỉ mới hai ngày, cô lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Trong khi mọi người đều mong đến kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ, thì chỉ có Ôn Ngôn là không vui — vì phải xa Ôn Sơ ba ngày. Tiễn cô đến cổng trường mà vẫn bịn rịn không muốn rời.
Ánh mắt như dính chặt lấy cô, khiến người ta không đành lòng rời xa. Ôn Sơ nhìn cậu ta như vậy, liền nhón chân hôn nhẹ lên má trắng trẻo của cậu.
Ôn Ngôn đỏ bừng cả mặt, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, còn đưa tay chạm vào nơi vừa được cô hôn.
Lúc đó, Tô Cẩn vừa lái xe đến đón Ôn Sơ về nhà, thấy vẻ mặt hân hoan của cô, kéo cửa sổ xuống trêu: “Gặp chuyện gì vui thế?”
Ôn Sơ thấy là Tô Cẩn, nghĩ rằng anh sẽ để ý chuyện cô yêu đương nên không nói thật:
“Nghỉ lễ mà, tất nhiên là vui rồi.”
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Tô Cẩn bận rộn công việc cả tuần, hiếm hoi mới có ngày nghỉ nên dậy khá trễ. Buổi tối có khách đến chơi, sau khi làm xong cơm trưa, mẹ Ôn phát hiện không còn đủ gạo, nên nhờ Tô Cẩn và Ôn Sơ đi mua.
Khi đang đánh răng, Ôn Sơ đã nghe thấy tiếng mẹ Ôn gọi. Đánh răng xong liền chạy sang gọi Tô Cẩn dậy.
May mà Tô Cẩn không có thói quen ngủ nướng, nghe gọi một tiếng là dậy luôn. Sau khi ăn trưa xong, anh lái xe chở Ôn Sơ đi chợ mua rau và gạo.
Ở chợ, Ôn Sơ chọn rau rất kỹ, toàn là món mình thích ăn. Tô Cẩn bất đắc dĩ cười: “Em đừng chọn mỗi món mình thích ăn chứ, Sơ.”
Ôn Sơ nhìn túi rau trong tay, mới nhận ra toàn là món mình thích thật. Cô ngượng ngùng cười, rồi bảo Tô Cẩn chọn thêm vài món cần dùng cho bữa tối.
Họ bỏ rau vào cốp xe, rồi đến cửa hàng gạo. Tô Cẩn đang trả tiền với ông chủ, Ôn Sơ cúi đầu nhìn bao gạo to.
“Bao này nặng bao nhiêu vậy?” Cô tò mò hỏi.
Tô Cẩn nhìn lướt qua rồi đoán: “Chắc nặng bằng phân nửa em.”
“Thật á?”