21
Nhưng Tô Cẩn lại nhớ đến chuyện trước kia mình có lỗi với Ôn Sơ. Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống cố khôi phục vẻ điềm tĩnh, sau đó xuống xe bước đến trước mặt Ôn Sơ.
Ôn Ngôn hơi sững người một chút, cảm nhận được sự địch ý khó hiểu từ Tô Cẩn. Ôn Sơ cũng ngạc nhiên nhìn Tô Cẩn đột nhiên bước đến trước mặt mình, nhất thời không phản ứng kịp:
“Anh? Anh không phải cố ý đến đón em đấy chứ?”
“Ừ.” Tô Cẩn nhìn kỹ Ôn Ngôn ở cự ly gần, “Đây là?”
Không hiểu sao Ôn Sơ lại có chút chột dạ: “À… anh, đây là bạn cùng trường của em.”
Ôn Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ phụ họa theo lời Ôn Sơ:
“Đúng vậy, tôi là bạn học của Ôn Sơ, tình cờ gặp nên tiện đường về cùng.”
Ánh mắt Tô Cẩn nhìn Ôn Sơ vẫn rất dịu dàng, nhưng vừa chuyển sang nhìn Ôn Ngôn, ánh mắt lập tức lạnh đi: “Vậy thì tôi đưa Sơ về trước.”
Ôn Sơ cũng nhận ra ánh mắt Tô Cẩn nhìn Ôn Ngôn có gì đó không đúng, nên không nhắc đến chuyện bảo Tô Cẩn tiện đường đưa luôn Ôn Ngôn.
Lúc lên xe, Ôn Sơ thử dò xét Tô Cẩn: “Anh, anh không nghĩ em và Ôn Ngôn là người yêu đấy chứ?”
Không nhắc thì còn đỡ, vừa nhắc đến sắc mặt Tô Cẩn liền xấu đi thấy rõ.
Ôn Sơ vội vàng giải thích: “Anh, anh hiểu lầm rồi. Em chỉ là… mặc dù Ôn Ngôn có thích em, nhưng em hiện tại không có cảm giác gì với cậu ta cả.”
Nói không có chút nào thì cũng không đúng, chắc là có một chút xíu.
Lời này coi như cũng hợp ý Tô Cẩn, khóe miệng anh co giật như muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Ôn Sơ bắt được ý cười nơi khóe mắt anh, liền yên tâm tựa vào ghế xe:
“Nhưng anh mà dám nói với ba mẹ chuyện này là em đ.ấ.m anh đấy.”
Thực ra Tô Cẩn vốn dĩ cũng không định nói với ai cả. “Ừ.”
Vừa về đến nhà, Ôn Sơ liền nhận được tin nhắn từ Ôn Ngôn. Cô vừa nhìn đã thắc mắc, sao Ôn Ngôn lại hỏi thế này:
[Hôm nay người đến đón cậu là anh trai cậu à?]
Ôn Sơ không vội trả lời, mà vào phòng khách nhìn người đàn ông mấy hôm nay cư xử rất kỳ quặc, lúc này đang nấu ăn trong bếp.
Thì ra không phải mình đa nghi, Ôn Sơ cũng cảm thấy người này dạo gần đây càng lúc càng kỳ lạ.
Tô Cẩn chú ý thấy ánh mắt của Ôn Sơ: “Sao vậy?”
Ôn Sơ lắc đầu: “Không có gì, em chỉ muốn xem anh đang nấu món gì.”
Nói xong liền trở về phòng, nằm xuống giường rồi nhắn tin trả lời Ôn Ngôn:
[Đúng, là anh tôi.]
Không lâu sau: [Ồ.]
Ôn Sơ gõ một tràng dài trên bàn phím, cuối cùng lại xóa sạch không chừa một chữ. Cô chỉ hỏi lại: [Sao cậu lại hỏi thế?]
Ôn Ngôn trả lời lấp lửng: [Chỉ là… lúc tôi vừa nhìn thấy anh cậu, cảm giác ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất lạ, kiểu như là... có chút ghen ấy.]
Ghen? Anh trai sao lại ghen với em gái?
Ôn Sơ không hiểu lắm ý Ôn Ngôn, chỉ nói suy đoán của mình:
[Chắc là tưởng lầm em với cậu đang quen nhau. Anh mình từ nhỏ đã cưng chiều em, có khi là ghen thật đó.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ôn Ngôn thấy Ôn Sơ hiểu nhầm theo hướng đó, mấy chữ vừa định gõ ra — “Tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi như nhìn tình địch.” — cuối cùng lại xóa sạch, sợ khiến Ôn Sơ suy nghĩ nhiều.
22
Hai ngày nghỉ lễ Quốc tế Lao động nhanh chóng trôi qua. Sau kỳ nghỉ, Tô Cẩn lại bắt đầu bận rộn.
Hai ngày Ôn Sơ ở nhà, chỉ có buổi tối mới nghe thấy động tĩnh từ phòng bên. Cô nhìn đồng hồ đã mười một rưỡi, Tô Cẩn mới về.
Bỗng thấy tò mò, dạo gần đây anh đang bận việc gì. Nhưng mẹ Tô vẫn hay nói đừng lo chuyện người khác, chỉ cần sống tốt phần mình là được.
Ôn Sơ đành nén tò mò, đi ngủ.
Sáng sớm thức dậy, thấy Tô Cẩn đã chuẩn bị xong bữa sáng đặt sẵn trên bàn.
Ôn Sơ hơi sững người, nhưng vẫn ăn hết phần anh nấu.
Đến trường, mặc dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng Ôn Sơ vẫn luôn nghĩ về sự thay đổi gần đây của Tô Cẩn. Lúc học cũng không tập trung.
Văn Linh huých vai cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Ôn Sơ hồi thần: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ về anh trai mình.”
Văn Linh sợ cô lại khoe chuyện có anh trai tốt, liền giơ tay chặn:
“Thôi thôi, tớ không muốn nghe mấy lời khiến mình ghen tị nữa đâu.”
Nhưng rất nhanh sau đó Văn Linh lại thấy Ôn Ngôn ở phía trước, liền một mình lặng lẽ rời đi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ôn Sơ nhìn thấy Ôn Ngôn vẫn như mọi ngày đứng chờ dưới giảng đường, trên tay vẫn là sữa đậu nành và bánh mì. Cô không khỏi khâm phục sự kiên trì của cậu ta.
“Cảm ơn.”
Ôn Ngôn thậm chí còn tiến thêm một bước:
“Ôn Sơ, cậu nhận đồ của tôi, có phải là đã chấp nhận một chút, dù chỉ một chút chân thành của tôi không?”
Ôn Sơ nhận ra đây là một kiểu tỏ tình gián tiếp. Nếu cô đáp lại, chẳng phải sẽ biến quan hệ giữa hai người thành thứ không thể chỉ dùng từ “bạn bè” để giải thích sao?
Nhưng cứ để Ôn Ngôn theo đuổi mãi như vậy, cô lại thấy mình giống như đang đùa giỡn tình cảm người ta.
Cô thật sự không hiểu, không rõ bản thân có cảm giác gì với Ôn Ngôn. Nếu nói là yêu thì chưa tới, nhưng nếu chỉ là cảm tình thì lại quá ít. Nếu giờ chấp nhận thử quen với Ôn Ngôn, có khi nào sẽ biết được lòng mình thật sự nghĩ gì?
Ôn Sơ do dự một lúc, uống một ngụm sữa đậu nành: “Xem cậu thể hiện thế nào đã.”
Nói rồi liền chạy lên tầng. Ôn Ngôn quay đầu lại nhìn bóng lưng Ôn Sơ, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc này vừa hay bị người khác chụp lại, lập tức được đăng lên diễn đàn trường.
Chỉ trong vài giây, nụ cười của nam thần học bá đã lan truyền khắp trường.
Dù gì cũng là lần đầu tiên người ta chụp được Ôn Ngôn cười, lại còn cười dịu dàng đến thế.
Bên dưới là vô số bình luận đoán xem cô gái chạy lên tầng kia là ai. Không lâu sau, có người so sánh bộ đồ Ôn Sơ mặc với bóng lưng trong ảnh, hoàn toàn trùng khớp. Bình luận phía sau càng lúc càng quá trớn, thậm chí có người đoán hôm nay là “ngày kỷ niệm yêu nhau” của hai người.
Văn Linh vốn là người mê hóng hớt, lại còn thích xem diễn đàn. Thấy chuyện này nhiều ngày liền vẫn đứng đầu bảng hot search, liền tò mò nhấp vào. Vừa vào đã thấy cả diễn đàn đang bàn tán về bạn thân mình và nam thần trường học.
Thấy bình luận tầng tầng lớp lớp đoán già đoán non, Văn Linh chỉ muốn cảm thán:
May mà mình ở ngay cạnh chính chủ.
Cô quay sang hỏi thẳng:
“Sơ à, hôm nay cậu với Ôn Ngôn có chuyện gì thế?”
Ôn Sơ thản nhiên quay lại nhìn đôi mắt sáng rỡ của Văn Linh:
“Không có gì đâu.”