19
Ôn Ngôn là nam thần của Đại học Thanh Lâm vừa đẹp trai lại học giỏi, có thể nói là "mọi mặt đều hoàn hảo", trừ một điểm… cậu ấy cứ dính lấy Ôn Sơ mãi không buông.
Ôn Sơ thật sự không hiểu, mình thì có gì đặc biệt đâu mà lại khiến một người như Ôn Ngôn để mắt đến? Mỗi lần được cậu ấy quan tâm, cô lại cảm thấy như có ánh mắt từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới người mình. Cảm giác bị chú ý như vậy khiến Ôn Sơ rất không thoải mái, nên cứ hễ thấy Ôn Ngôn là cô lại né tránh.
Sáng nay, Ôn Ngôn cầm theo một cốc sữa đậu nành còn ấm và ổ bánh mì tím mà cô thích. Ôn Sơ đứng từ xa đã cảm nhận được ánh nhìn xung quanh đang dồn về phía mình, có chút xấu hổ nói: “Cái đó… tớ ăn sáng ở nhà rồi.”
Ôn Ngôn cũng không ép cô nhận lấy, chỉ hơi thất vọng thu tay lại, vẫn mỉm cười:
“Vậy hôm nay nhớ học hành nghiêm túc nhé.”
Nhìn Ôn Ngôn như vậy, trong lòng Ôn Sơ lại thấy áy náy. Cuối cùng, cô vẫn nhận lấy đồ ăn từ tay cậu ấy: “Cảm ơn cậu.”
Nói xong liền cầm đồ chạy vội vào lớp. Ôn Ngôn nhìn bóng lưng cô, khóe miệng cong lên, nụ cười cưng chiều hiện rõ.
Mà cảnh tượng này rất nhanh đã lan truyền khắp trường.
Chuyện chỉ đơn giản là “một nam sinh tặng bữa sáng cho nữ sinh” lại bị đồn thành: “Nam thần tỏ tình với Ôn Sơ, và Ôn Sơ đã đồng ý”.
Cả Ôn Sơ lẫn Ôn Ngôn đều không để tâm đến mấy lời đồn đoán, nên cũng chẳng ai lên tiếng giải thích.
Dù Văn Lâm có tò mò hỏi, Ôn Sơ cũng chỉ nói: “Không muốn bàn về chuyện đó.”
Bởi vì, ai mà chẳng biết từ ngày đầu khai giảng, Ôn Ngôn đã công khai theo đuổi Ôn Sơ.
Nhiều người ngưỡng mộ, cũng có không ít người ghen tỵ. Nhưng chẳng ai làm gì được, bởi vì Ôn Ngôn nổi tiếng là “tiêu chuẩn kép” – đẹp trai, lạnh lùng, khó tiếp cận.
Những nữ sinh thích cậu ấy thì vô số: gửi thư tình, tỏ tình trực tiếp, âm thầm tặng đồ ăn… đều bị từ chối thẳng thừng. Đồ ăn cậu ấy không vứt bỏ, nhưng đưa cho người khác ăn còn khó chịu hơn là ném đi.
Chỉ có khi đối diện với Ôn Sơ, nét mặt lạnh như băng ấy mới có thêm nhiều biểu cảm lạ lẫm.
Tin tức lan đến tai “hoa khôi” của trường là Triệu Đình, một trong những người theo đuổi Ôn Ngôn. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn xuất thân giàu có, không ai dám đắc tội… trừ Ôn Ngôn. Trong toàn bộ đám con trai, chỉ có mình Ôn Ngôn là ngó lơ Triệu Đình.
Còn trong đám con gái, chỉ có Ôn Sơ không sợ Triệu Đình.
Dù có tìm cách chen chân, Triệu Đình vẫn không thể phá được mối quan hệ giữa hai người họ. Một ngày nọ, cô ta cố tình hẹn cả Ôn Ngôn và Ôn Sơ đến cùng một chỗ lý do là muốn xin lỗi vì những lời nói không phù hợp trước đây.
Nhưng cô hẹn giờ khác nhau.
Khi Ôn Sơ đến, đã thấy Triệu Đình và Ôn Ngôn đang đứng đó.
Cô ta như phối hợp rất ăn ý với "sàn diễn", đúng lúc Ôn Sơ vừa bước tới thì “vấp chân ngã” và rơi ngay vào lòng Ôn Ngôn.
Ôn Sơ hiểu ngay mọi chuyện. Cô không tin một người như Triệu Đình lại có thể “thay tính đổi nết”.
Ôn Ngôn quả thật đã đỡ Triệu Đình, nhưng giây sau liền lạnh giọng:
“Triệu Đình, cậu đạp lên chân tôi rồi.”
Triệu Đình nghe xong liền giật b.ắ.n người, lùi lại.
Ôn Ngôn giữ khoảng cách rõ ràng: “Cậu muốn nói gì?
20
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Triệu Đình cố làm ra vẻ dịu dàng, giọng lẳng lơ như rót mật:
“Ôn Ngôn, tớ thích cậu lâu rồi. Cậu thật sự không thể cân nhắc một chút sao? Ôn Sơ ấy à, vừa không xinh bằng tớ, nhà lại không giàu bằng tớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Ôn Ngôn lập tức trầm xuống, ngắt lời: “Triệu Đình, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi thích Ôn Sơ, không phải cậu. Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Ôn Sơ nhướng mày, dường như bắt đầu có hứng thú với những lời Ôn Ngôn nói.
Triệu Đình từ nhỏ sống trong nhung lụa, được bao người nâng niu, chưa từng chịu thua ai đây là lần đầu tiên bị từ chối rõ ràng như vậy.
Cô ta không quan tâm Ôn Ngôn có thích mình hay không, chỉ cần Ôn Ngôn không thích Ôn Sơ là được.
“Cậu không thấy Ôn Sơ cứ không từ chối cũng chẳng nhận lời là đang trêu đùa cậu sao?”
Con ngươi Ôn Ngôn co lại. Nghe Triệu Đình nói Ôn Sơ khó nghe như vậy, tức giận dồn nén lâu nay lập tức bùng phát: “Nghe cho kỹ, là tôi thích Ôn Sơ. Cô ấy có thích tôi hay không thì liên quan gì đến cậu? Tôi thích là đủ rồi.”
“Còn nữa, tôi khuyên cậu nên biết chừng mực. Nếu để người khác nghe thấy những lời này, người ta sẽ nói cậu là đố kỵ, khoe của, chẳng hay ho gì đâu.”
Ôn Sơ khoanh tay đứng một bên, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ôn Ngôn nghe thấy tiếng cô cười, quay đầu lại, thấy cô đang tựa tường cười nghiêng ngả. Khóe môi anh cũng cong lên.
Nhìn vẻ mặt tức tối của Triệu Đình, anh liền hiểu mọi chuyện.
Triệu Đình thấy mình gậy ông đập lưng ông, bị người ta cười nhạo, lập tức che mặt bỏ chạy.
Ôn Ngôn bước lại gần Ôn Sơ, giả vờ hỏi: “Là Triệu Đình gọi cậu đến à?”
“Ừ.”
Ôn Sơ vỗ vai anh, mỉm cười: “Biểu hiện không tệ nha.”
“Còn cậu thì đứng xem kịch vui hả?”
“Ừ, tớ thích nhất là xem kịch mà. Nhưng vẫn cảm ơn cậu vì đã thích tớ.”
“Tớ không có ý định trêu đùa cậu đâu.”
Cô vừa nói định nói thêm gì đó, nhưng Ôn Ngôn như đoán trước được, lập tức cắt lời:
“Tớ vẫn nói câu đó – tớ thích cậu, và điều đó không liên quan đến cậu.”
Một câu nói khiến Ôn Sơ nghẹn lời, những điều định nói cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Trải qua một ngày học hành, Ôn Sơ vẫn cảm thấy cuộc sống sinh viên là nhẹ nhàng nhất – không cần lo nghĩ chuyện gì ngoài việc học.
Vừa bước ra khỏi lớp, đã thấy Ôn Ngôn đang đứng đợi cô ngoài cửa.
“Cậu đến đây làm gì?”
Ôn Ngôn mỉm cười: “Tớ có thể đi cùng cậu không?”
Câu này, Ôn Ngôn từng hỏi một lần vào đầu năm học, khi ấy cô từ chối, từ đó anh cũng không nhắc lại nữa.
Nhìn xung quanh có quá nhiều người, cô gật đầu.
Lúc này, Tô Cẩn đến đón Ôn Sơ, anh tan làm sớm nến đang đợi ngoài cổng.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Sơ bước ra cùng một nam sinh, hai người còn vừa đi vừa cười nói thân thiết, ánh mắt Tô Cẩn dần tối lại. Anh siết chặt vô lăng, cảm xúc chiếm hữu bắt đầu trào dâng, dù cố gắng đè nén thế nào cũng không ngăn nổi cơn sóng trong lòng…