16
Anh gãi đầu nói:
“À, đây là trái cây con mua hôm qua. Thấy để lâu sợ hỏng nên muốn ăn sớm.”
Thực ra vấn đề không phải ở đó. Ôn Sơ nhìn bát lựu đã được tách vỏ, ánh mắt lóe lên điều gì khác thường như chợt nhớ lại chuyện gì đó.
Rồi cô lấy một hạt lựu đỏ lên tay bóp nhẹ:
“Bây giờ đã bán lựu rồi à?”
Tô Cẩm mím môi: “Chẳng phải anh biết em thích ăn sao.”
Ôn Sơ cầm hạt lựu trên tay quan sát rất lâu, rồi nheo mắt nhìn anh không tin:
“Trước kia em nhờ anh tách, anh cương quyết không chịu làm cho em mà.”
Rồi cô nheo mắt nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Hay là anh bỏ thuốc độc vào đó rồi?”
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không nghi ngờ gì khác.
“Làm gì có chuyện đó.”
Anh lấy một hạt ăn ngay, chứng minh không sao, rồi bảo mọi người cứ yên tâm ăn.
Nhưng anh tìm cớ nói phải ra ngoài làm chút việc, hứa chiều sẽ về cùng đi ra sân bay. Thực ra anh chỉ muốn ra ngoài lấy lại bình tĩnh, thích nghi với thân phận hiện tại.
Có lẽ giờ đây Tô Cẩm tỉnh táo hơn bao giờ hết, nghĩ đến những di chúc Ôn Sơ đã viết trước kia, tim vẫn đau nhói như bị một vạn mũi kim đâm.
Anh còn nhớ câu cô tự tay viết:
[Thẩm Tự Bạch, kẻ phụ chân tình, phải nuốt một vạn mũi kim.]
Quả thật... đã ứng nghiệm.
Đi trên đường, Tô Cẩm nghĩ dù thế nào đi nữa, miễn là Ôn Sơ còn sống còn ở bên mình, anh không bận tâm gì khác.
Chỉ cần còn có thể chạm vào cô, giữa họ nhất định còn cơ hội.
Anh không muốn nhớ lại những ngày đau đớn trước kia, nhưng chỉ có khoảng thời gian đó anh mới được gặp Ôn Sơ, mới cảm nhận được cô còn ở bên mình.
Chỉ tiếc những ngày sau đó anh không còn tỉnh táo, ngoài việc nhìn thấy và nghe Ôn Sơ nói, anh chỉ nghe được vài mảnh từ rời rạc của người khác, không hiểu họ nói gì.
Tâm thần tê liệt, giác quan dần thoái hóa.
Ngày đó anh mơ hồ nghe mẹ mình nói chuyện, nhưng không có sức quay đầu, muốn nói cũng quên mất cách nói.
Lần này anh nhất định sẽ đối xử tốt với Ôn Sơ, dù có ai cản trở giữa họ, dù vì lý do gì, anh sẽ cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn, luôn nói cho cô biết lý do thực sự mọi chuyện.
Dù Ôn Sơ ghen, dù cô giận, cũng chỉ cần chút thời gian để dỗ dành, chịu đựng vài câu mắng thôi.
Tô Cẩm đã nghĩ thấu đáo nhiều chuyện, vì đây là cơ hội thứ hai hệ thống cho, ai lại ngã cùng một vết đau hai lần chứ?
Khi về nhà, anh vội lấy vali, lái xe đến sân bay. Chuyến đi khoảng hai tiếng, trên máy bay anh không ngủ, chỉ nhìn chăm chăm sang bên cạnh là Ôn Sơ.
Tô Cẩm đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, nhà cửa ở quê đã được đặt trước.
Ông bà Ôn còn khen anh ngày càng trưởng thành, buổi tối bốn người tranh luận xem mặt trời mọc ở phía nào, Ôn Sơ thấy chuyện này vừa hài hước vừa ngốc nghếch.
Rồi cả bốn đặt cược với nhau...
17
Tô Cẩn hôm nay dậy rất sớm, từ sáng sớm đã vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Đây cũng là hình phạt cho việc thua cược tối qua. Anh chuẩn bị ba ly sữa và một ly sữa đậu nành tự tay xay. Mỗi người đều có một chiếc sandwich.
Ôn Sơ cũng tỉnh khá sớm, có lẽ vì căn nhà này ở gần biển. Có người từ sớm đã đưa cả gia đình đến đây chơi. Mấy đứa trẻ đã đánh thức Ôn Sơ khỏi giấc ngủ. Cô lờ mờ bước tới, vẫn còn mang theo chút khó chịu khi mới thức giấc.
Không phân biệt rõ, cô cầm ngay ly sữa nóng lên. Tô Cẩn phát hiện ra liền giật lấy ly sữa, chưa kịp để Ôn Sơ phát cáu, anh đã đưa ly sữa đậu nành vào tay cô: “Lúc nãy em cầm nhầm sữa, cái này mới là sữa đậu nành.”
Tô Cẩn ngày càng chu đáo khiến Ôn Sơ thấy vô cùng kỳ lạ. Mặc dù trước đây anh đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng duy chỉ có điều là Tô Cẩn chưa bao giờ tỉ mỉ đến thế. Ví dụ như trái lựu, anh sẽ không chủ động bóc giúp, cũng chẳng có kiên nhẫn đến mức mang theo cả sữa đậu nành. Trước kia đừng nói là đi du lịch, ngay cả ở nhà nếu không có sữa đậu nành thì Tô Cẩn cũng chẳng buồn mua, chỉ đưa cho cô một ly sữa là xong chuyện. Những nghi vấn ấy khiến Ôn Sơ tỉnh táo hẳn, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Tô Cẩn bị “thứ gì đó” nhập vào.
Cô bắt đầu sờ loạn khắp người anh, như đang tìm kiếm bằng chứng bị quỷ ám. Khi tay Ôn Sơ lướt qua cổ Tô Cẩn, anh theo phản xạ tránh đi. Lúc đó, Ôn Sơ như phát hiện ra một châu lục mới, vui vẻ reo lên: “Anh sợ nhột hả? Em nhớ trước đây anh đâu có sợ nhột.”
Cho dù biết Tô Cẩn sợ nhột, Ôn Sơ vẫn cố tình cào nhẹ cổ anh. Trước đây, đúng là Tô Cẩn không sợ nhột. Nhưng bây giờ là Thẩm Tự Bạch, có thể thân thể Tô Cẩn không sợ, nhưng chỉ cần nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Ôn Sơ, thì dù cô chạm vào đâu anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Mẹ Ôn bước vào, thấy Ôn Sơ đang nghịch với Tô Cẩn, chỉ biết lắc đầu cười bất lực, rồi đi lấy ly sữa để trên bàn, vừa đi vừa càu nhàu:
“Hai đứa cứ tưởng mình vẫn là trẻ con chắc? Suốt ngày cứ bày trò đùa nghịch.”
Giọng bà mang theo sự cưng chiều, chẳng có chút trách móc nào.
Ôn Sơ dừng lại, cầm ly sữa đậu nành lên uống vài ngụm, rồi nói:
“Dù sao cũng chưa kết hôn, trước khi kết hôn thì con vẫn là trẻ con.”
Phải rồi, khi gặp Ôn Sơ, cô chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba, dáng vẻ vô ưu vô lo ấy khiến anh luôn cảm thấy mình nhất định phải bảo vệ cô cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Hiện tại Ôn Sơ là sinh viên năm nhất, giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô.
Trong lòng Tô Cẩn bỗng nảy ra một ý nghĩ, anh hỏi hệ thống: Liệu Ôn Sơ ở thế giới của anh và Ôn Sơ ở thế giới này có phải là cùng một người?
Hệ thống như thể không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ lạnh lùng nói với Tô Cẩn rằng: sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh sẽ biết đáp án.
Sanya đúng là điểm du lịch nổi tiếng. Tô Cẩn còn dùng điện thoại chụp ảnh cho ba người họ. Anh liên tục hướng dẫn cách tạo dáng, đến mức Ôn Sơ còn tưởng anh là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Nhưng khi Ôn Sơ nhìn thấy ảnh chụp, cô kinh ngạc kêu lên: “Anh! Anh học lén kỹ thuật từ ai vậy?”
Đó là thành quả anh học ba tháng từ một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chỉ để chụp ảnh cho cô.
Vì em mà thôi.
“Anh tự nghiên cứu ra đó.” Ôn Sơ lập tức nhờ Tô Cẩn chụp thêm vài tấm, rồi đem rửa ảnh ra để treo trong phòng.
Khi Tô Cẩn đang nghiêm túc chụp ảnh, anh đột nhiên đưa ra một yêu cầu chí mạng:
“Anh có thể chụp chung không?”
Trong bốn người có mặt, chỉ có mình Tô Cẩn biết chụp ảnh.
Ôn Sơ nhún vai: “Không thì để em chụp cũng được, nhưng nếu xấu thì đừng trách em đó.”
Tô Cẩn thở dài, thôi bỏ đi.
18
Chụp ảnh xong, hai người còn trèo lên cây dừa hái dừa. Họ đã tốn những một trăm tệ để vào vườn trái cây này nên nhất quyết phải hái được nhiều mang về ăn.
Lúc đang hái, Ôn Sơ suýt nữa thì ngã, may mà Tô Cẩn nhanh tay đỡ được cô. Ánh mắt anh lúc đó khiến cô bất giác có cảm giác kỳ lạ – không giống ánh mắt của một người anh nhìn em gái.
Không hiểu sao, từ sau lần Tô Cẩn tỉnh lại, cảm giác anh mang đến cho cô hoàn toàn khác biệt. Thậm chí, ánh mắt ấy cô từng thấy trong mắt của một người khác – Thẩm Tự Bạch...
Từ khi trở lại thế giới này, Ôn Sơ gần như đã quên sạch Thẩm Tự Bạch. Cô tưởng thời gian sẽ giúp cô xóa nhòa hết, và thực tế là cô cũng sắp quên rồi.
Nhưng ánh mắt của Tô Cẩn, lại vô thức khiến cô nhớ đến người đó. Rõ ràng họ đâu có giống nhau chút nào...
Ôn Sơ lập tức rời khỏi người Tô Cẩn, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn. Tô Cẩn thấy tất cả, sau đó cô dường như cố tình giữ khoảng cách với anh, ngay cả khi nhận trái dừa cũng cẩn thận từng chút.
Nhưng về sau, Ôn Sơ lại cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều. Khi hai người trò chuyện lúc gió biển thổi qua, cô cũng nhắc lại cảm giác kỳ lạ ban ngày. Tô Cẩn khẽ rùng mình, anh còn không nhận ra ánh mắt mình lại vượt quá mức bình thường.
Anh bèn tìm đại một lý do: “Chỉ là anh lo lắng cho em quá thôi.”
Ôn Sơ cũng tin là như vậy.
Kỳ nghỉ lễ 1/5 kết thúc, Ôn Sơ phải quay về trường và bắt đầu chuỗi ngày học hành liên miên. Nhưng cô lại thấy Tô Cẩn dậy từ sớm.
“Anh, hôm nay dậy sớm thế?”
Tô Cẩn đã đánh răng xong từ sớm, ngồi trên sofa đợi cô: “Không có gì, anh đưa em đến trường.”
Người anh trai lúc nào cũng ngủ nướng, hôm nay lại dậy sớm hơn cả cô? Mặt trời mọc đằng Tây rồi chắc?
Thấy Ôn Sơ còn đứng đơ tại chỗ, Tô Cẩn nhắc: “Còn ngây ra đấy à? Không đi nhanh là muộn đấy.”
“À.” – Cô đáp rồi xuống xe, vẫn không ngừng nghĩ về chuyện này. Còn bạn thân của cô thì đang tròn mắt: “Người đưa cậu đến trường là anh chàng đẹp trai nào thế?”
Cô lơ đãng trả lời: “Là anh tớ.”
Văn Lâm ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu là con một sao? Tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến anh trai nào cả.”
Ôn Sơ nhướng mày: “Không nhắc bao giờ à?”
Nói đến đây, cô mới nhớ ra đúng là mình chưa bao giờ nhắc tới Tô Cẩn với bạn bè vì sợ tụi nó nhìn trúng anh mình rồi thành chị dâu mất.
“Không phải anh ruột đâu, mà dạo gần đây tớ thấy anh ấy lạ lắm.”
Văn Lâm cau mày: “Lạ là sao?”
“Tức là... gần đây anh ấy quá tỉ mỉ, nhớ cả chuyện tớ thích ăn gì, nhà hết sữa đậu nành thì đi mua ngay, hôm nay còn dậy sớm đưa tớ đi học.”
Văn Lâm nhìn cô đầy ai oán: “Tớ nghi ngờ cậu cố ý kể để khiến tớ ghen tị đấy.”
Ôn Sơ cười khì, không nghĩ thêm nữa. Dù sao anh trai đối xử tốt với mình cũng là chuyện vui – còn được tận hưởng cảm giác được người cưng chiều.
Vừa đến trường, Ôn Sơ lại thấy “hot boy dính người” đang chờ trước cửa lớp. Văn Lâm biết ý thì thầm bên tai: “Tớ đi trước nhé, cậu từ từ nói chuyện với Ôn Ngôn.”
Ôn Sơ thật sự không muốn nói chuyện với Ôn Ngôn, vừa nhỏ giọng mắng Văn Lâm một câu: “Lúc nguy hiểm thì chạy mất, chẳng có tình nghĩa gì cả.”
Câu vừa dứt, Ôn Ngôn đã đứng ngay trước mặt cô rồi