Không Thể Bên Nhau Trọn Đời

Chương 13



25



Vừa dứt lời, Ôn Sơ đã định vươn tay nhấc túi gạo ít nhất cũng phải bốn mươi cân. Từ Cẩn liếc thấy liền lập tức lên tiếng ngăn lại: “Đợi đã!”



Ôn Sơ bị tiếng quát của Tô Cẩn làm giật mình đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, người không biết còn tưởng trong túi kia là b.o.m chứ chẳng phải gạo. Cô cau mày, không hiểu gì mà hỏi:

“Sao thế?”



Tô Cẩn vẻ mặt đầy lo lắng, lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Sơ, miệng trách cứ:

“Em quên mình từng bị thương ở cổ tay phải à? Còn dám nhấc thứ nặng thế này?”



Ôn Sơ đứng tại chỗ sững lại một chút, ký ức mơ hồ về chấn thương tay phải bỗng cuộn trào trong đầu.

“À, phải rồi… nhất thời em quên mất.”



Sau đó, Tô Cẩn đẩy cô ra rồi tự mình vác túi gạo lên vai. Ôn Sơ lặng lẽ đi sau lưng anh, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không thể nhận ra điều gì không ổn.



Mãi đến khi về nhà, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhớ lại hành động định nhấc túi gạo ban nãy, thì cả người cứng đờ, cơ bắp căng chặt. Cô chầm chậm đưa ánh mắt nhìn về bàn tay từng bị thương của mình.



Cô nhớ rõ, cổ tay phải từng bị trật khớp khá nghiêm trọng, về sau luôn hết sức cẩn thận, hạn chế dùng tay phải. Hồi đó, cô vì muốn đỡ một con búp bê sứ rơi khỏi tủ mà giơ tay ra. Cứ tưởng không nặng lắm, ai ngờ vừa đỡ thì nghe thấy một tiếng “rắc” giòn tan – cổ tay trật khớp. Từ đó về sau, chỉ cần dùng sức là nơi đó lại đau âm ỉ.



Ôn Sơ vẫn còn nhớ rõ, may mắn là búp bê không rơi trúng đầu cô. Cũng vì chuyện đó mà cô canh cánh mãi không yên.



Mà người ở đó… chính là Thẩm Tự Bạch.



Ôn Sơ liều lĩnh vặn vẹo cổ tay mình, thậm chí cố tình cầm những thứ nặng để thử. Nhưng cổ tay phải không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.



Cô cuối cùng cũng phải chấp nhận một sự thật tàn khốc, cổ tay của cô ở thế giới này chưa từng bị thương. Ở thế giới này, tay phải của cô chưa bao giờ bị trật khớp.



Ôn Sơ đột ngột chạy ra ngoài. Mẹ Ôn cau mày nhìn theo, lớn tiếng gọi:

“Sơ! Con chạy đi đâu đấy?”



Cô không quay đầu lại, phớt lờ tiếng gọi, chạy đến một quán bar gần nhà. Cô cố uống rượu, muốn tự nói với mình rằng tất cả chỉ là ảo giác. Rằng là do bản thân uống say, nhầm lẫn, quên mất cổ tay mình đã hoàn toàn hồi phục.



Nhưng chẳng hiểu sao, rượu hôm nay lại chẳng làm cô say nổi. Ký ức kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một cái kim châm mãi không gỡ được.



Là Thẩm Tự Bạch.



Chuyện đó… chỉ có Thẩm Tự Bạch biết. Chỉ có anh mới thường xoa nhẹ cổ tay đã từng bị thương của cô.



Màn hình điện thoại đặt trên quầy bar sáng lên, kéo Ôn Sơ về với hiện thực. Cô cầm lên mở khóa, là tin nhắn của Tô Cẩn, còn có vài cuộc gọi nhỡ của anh.



Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Anh” được lưu trong danh bạ rất lâu, mới chậm rãi nhắn lại: “Em đang ở quán bar gần nhà.”



Cô cứ nghĩ mình mới ngẩn ra một chút, vậy mà đã thấy Tô Cẩn tìm đến. Anh vẫn đang trách cứ: “Con gái con đứa uống gì mà uống, rượu hại thân lắm em biết không!”



26



Cuối cùng, thấy Ôn Sơ vẫn không đáp lời, lại nhìn gò má đỏ bừng của cô, Tô Cẩn chậm rãi hỏi: “Em say rồi à?”



Ôn Sơ không nói gì. Cô đang do dự, liệu có nên nhân cơ hội này thăm dò một chút.



Không ngờ Tô Cẩn thấy cô im lặng mãi, lại nhìn ánh mắt mơ màng ấy, liền đoán chắc rằng cô đã say. Anh dứt khoát bế cô lên rời khỏi quán bar.



Về đến nhà, mẹ Tang đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy Ôn Sơ được bế về đã hỏi dồn dập: “Sơ, con làm sao thế?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên người Ôn Sơ không nồng mùi rượu, lại đang nép trong cổ Tô Cẩn, hơi thở nóng rực cứ liên tục phả vào da anh khiến người anh run rẩy.



Tô Cẩn khẽ nuốt nước bọt, rồi nói:

“Không sao đâu ạ, Sơ vừa mới trượt chân ngã. Mẹ, con đưa em ấy về phòng trước.”



Mẹ Ôn không hỏi thêm gì.



Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên thân thể nhỏ bé của cô. Vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.



Tô Cẩn dừng bước, ngồi xổm xuống, ghé sát lại nghe rõ.



“Anh ơi~”



Âm thanh đó mang theo vẻ ngọt ngào, nũng nịu khiến trái tim anh ngứa ngáy.



Tô Cẩn nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng, còn chưa tan hơi rượu của Ôn Sơ, ánh mắt không thể rời đi. Cô nhắm mắt lại, đôi môi mỏng đỏ hồng trông thật mê người.



Tô Cẩn bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ… muốn hôn cô.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



Ngay lúc cảm nhận được hơi thở nóng rực đang tiến gần, Ôn Sơ lập tức mở bừng mắt, kinh hãi đẩy Tô Cẩn ra.



Tô Cẩn đứng hình trước sự “giả say” của cô, trong chốc lát cũng không biết nên đối mặt thế nào.



Ôn Sơ chỉ mới thử thăm dò một chút, không ngờ Tô Cẩn thực sự có tình ý với mình. Nhưng trong lòng cô, anh chỉ là anh trai, cô không thể chấp nhận nổi điều đó ngay lúc này.



Nhưng nếu… thực sự chỉ là Tô Cẩn, có lẽ vẫn còn đường lui.



Cô không nói gì nặng nề, chỉ nhàn nhạt bảo anh ra khỏi phòng.



Tô Cẩn vừa định khép cửa rời đi thì phía sau vang lên tiếng gọi khe khẽ:

“Tự Bạch?”



Bước chân Từ Cẩn chững lại, quên cả phản bác. Vì Ôn Sơ chưa từng gọi sai tên anh như vậy.



Cô nhìn rõ sự do dự và chấn động trong ánh mắt anh, rồi cất giọng đều đều, như đang xác minh một điều hiển nhiên:



“Bàn tay em ở thế giới này chưa từng bị thương… Anh chính là Thẩm Tự Bạch, đúng không?”



Thẩm Tự Bạch cũng biết mình đã lỡ lời. Anh xoay người lại, nhìn cô, khẽ gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”



Ôn Sơ khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười tự giễu. Cô chậm rãi bước xuống giường, từng bước tiến lại gần anh.



Không trách được lúc cô muốn ăn lựu, anh liền tự tay bóc vỏ. Không trách được khi cô muốn uống sữa đậu nành, anh liền đi mua đậu về tự xay. Cũng không trách được ánh mắt anh nhìn cô không giống ánh mắt một người anh dành cho em gái.



Hóa ra tất cả… không phải là ảo giác của cô.



Ôn Sơ không thể tin nổi, người anh trai đã sống cùng cô hơn mười năm nay, lại biến thành một người khác. Mà người đó… tại sao lại là Thẩm Tự Bạch?



Thẩm Tự Bạch đưa tay muốn lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô, nhưng Ôn Sơ như chim sợ cành cong, hoảng hốt lùi lại, lớn tiếng hét: “Đừng lại gần!”



Anh nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, tim như bị d.a.o cứa, vô cùng hổ thẹn. Thẩm Tự Bạch cúi đầu rất thấp, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.



Ôn Sơ nhìn anh, tất cả ký ức cũ như ùa về.



Cô vốn dĩ… đã sắp quên rồi. Vốn dĩ… đã bắt đầu một cuộc sống mới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com