Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 66



Bạc Tấn ở lại Thủy Thành mấy ngày.

Thủy Thành và Thân Thành giáp ranh với nhau nên chỉ mất chưa đầy một tiếng ngồi tàu cao tốc, nhưng tình hình phát triển lại khác nhau rất lớn.

Mấy năm nay Thân Thành đã trải qua một cuộc suy thoái kinh tế với một số lượng lớn các công ty rút lui và tình trạng dân số sụt giảm nghiêm trọng.

Thủy Thành thì ngược lại, vì nắm bắt được cơ hội cải cách và đưa vào nhiều công ty công nghệ cao nên hiện nay đã trở thành trung tâm khoa học và công nghệ quốc gia. Tất cả các doanh nghiệp công nghệ cao dù không có trụ sở chính ở Thủy Thành thì cũng muốn đến đây thành lập chi nhánh.

Đoàn đội của Ôn Vịnh cũng ở bên này.

Vốn dĩ Bạc Tấn không muốn đến đó lần này.

Trước đó bọn họ đã ký hợp đồng, trừ trường hợp khẩn cấp thì Ôn Vịnh không thể vì bất kỳ lý do gì để làm phiền cuộc sống thường ngày của Bạc Tấn.

Trong thời gian này, Ôn Vịnh đã nhiều lần phá vỡ hợp đồng.

Vì nể cái tình bạn thời thơ ấu của bọn họ nên Bạc Tấn không nói gì, chỉ giúp đỡ nếu có thể. Nhưng Ôn Vịnh nếm được vị ngọt lại không biết ngừng lại, lần này lại quá mức so với lần trước.

Lần này, thậm chí còn hơn thế, lúc nói chuyện qua điện thoại chỉ qua loa mơ hồ, khiến Bạc Tấn tưởng có chuyện gì lớn. Hơn nữa hắn lộ mặt ở cuộc họp thường niên cũng được, nên hắn đồng ý.

Không ngờ khi hắn đến lại thấy những dự án đều đang tiến triển tốt đẹp, Ôn Vịnh muốn hắn đẩy mạnh hoạt động nghiên cứu và phát triển tiến thêm một bước nữa.

"Gấp như vậy." Bạc Tấn châm điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Anh Vịnh đang thiếu tiền à?"

Lời này của hắn không hề dễ nghe nhưng Ôn Vịnh lại không tức giận, ngược lại cười bao dung, vẫn ra vẻ như một người anh trai tốt: "Anh cũng biết gần đây cậu nhận nhiều việc, nhưng mà—"

Anh liếc nhìn Bạc Tấn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Bạc Tấn hất cằm ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Hắn muốn nghe xem Ôn Vịnh có thể vẽ ra kịch bản gì.

"Thẩm thị gần đây đã đầu tư một số tiền lớn vào nhận dạng khuôn mặt, đây sẽ là một bước đột phá lớn trong kỹ thuật công nghệ." Ôn Vịnh nói: "Anh không sợ chúng ta sẽ bị tụt hậu so với những người khác. Dù sao thì chúng ta cũng có hợp tác với nhiều công ty, số tiền đó cũng có thể ăn nhiều năm, ngặc cái là Thẩm thị..."

Anh thở dài: "Cậu nói anh lòng dạ hẹp hòi cũng được, ghi thù cũng được. Anh thực sự tức giận vì bọn họ đã làm vậy với cậu. Anh muốn vượt qua bọn họ, để bọn họ phải ngước mắt nhìn——"

"Dừng," Bạc Tấn ngắt lời, "Tôi không nhớ những chuyện đó."

"Làm sao có thể?" Ôn Vịnh không hề suy nghĩ buột miệng nói ra: "Không phải cậu mắc chứng siêu trí nhớ sao?"

Sắc mặt Bạc Tấn chợt trở nên lạnh lùng.

"Xin lỗi, anh nói sai rồi." Ôn Vịnh ngậm miệng lại.

Bạc Tấn ngậm điếu thuốc trong miệng, cười khẩy: "Không sao, đúng là tôi mắc chứng siêu trí nhớ.  Tôi còn nhớ dáng vẻ anh bị chảy nước mũi, còn có dáng vẻ anh bị bạn cùng lớp lén lút đánh cho đến khi mắt thân đem, mũi sưng lên."

Sắc mặt của Ôn Vịnh lập tức tối sầm.

Có lẽ vì lớn lên trong trại trẻ mồ côi, lòng tự trọng của anh ta đặc biệt cao. Khi còn đi học, ai vô tình va vào anh ta một chút, anh ta cũng nhớ rất rõ, huống chi là bị mất mặt ngay trước mặt như thế này.

"Anh tức giận à?" Bạc Tấn tựa hồ không nhận ra sự thay đổi của anh ta, khẽ mỉm cười, "Không đến mức vậy chứ anh Vịnh, đùa thôi mà."

Ôn Vịnh cũng là người có thể nhẫn nhịn, biết rõ Bạc Tấn cố ý cũng không vạch trần, rất nhanh đã điều chỉnh tốt cảm xúc: "Được rồi, anh còn không biết cậu là người thế nào sao."

Có gì đó không ổn.

Bạc Tấn nheo mắt lại.

Sở dĩ vừa rồi hắn nói như vậy một phần là vì Ôn Vịnh nói không lựa lời, quan trọng là hắn muốn xem thái độ của anh ta đối với mình.

Nếu như là ngày xưa anh ta đã mắng hắn rồi.

Nhưng bây giờ lại xem nhẹ nó.

Liền viện nhiều lý do khác nhau để bắt hắn đến trại trẻ mồ côi và lại hết lần này đến lần khác muốn hắn phải đẩy nhanh tiến độ dự án.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bạc Tấn đã nghe thấy Ôn Vịnh nói: "Dù thế nào đi nữa, vẫn phải cần cậu vất cả thêm một thời gian, cũng may là đang trong kỳ nghỉ, cũng không làm phiền cậu quá nhiều."

Nói đi nói lại, cũng quay về chủ đề này.

Bạc Tấn trầm tư.

"Không làm," Hắn khảy tàn thuốc, lười biếng nói, "Khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi vài ngày... đến con lừa của đội sản xuất cũng không dám dùng như vậy."

"Đừng mà," Ôn Vịnh vẫn không bỏ nói, "Lần cuối cùng, lần cuối cùng được không? Nếu anh có cái kỹ thuật này cũng không cần phải làm phiền cậu nữa."

"Tôi không có thời gian."

"Không phải chứ, Tiểu Bạc." Ôn Vịnh hiển nhiên không tin lời hắn nói, cười nửa miệng nói: "Kỳ nghỉ dài như vậy, cậu cũng không làm bài tập."

Ôn Vịnh chứng kiến Bạc Tấn lớn lên, làm sao không biết rõ hắn là cái loại đức hạnh gì.

Đi học thích nghe thì nghe, bài tập về nhà cũng không làm, nhưng mà lần nào thi cũng được hạng nhất.

Đây chính là lý do tại sao Ôn Vịnh luôn ghen tị với Bạc Tấn.

Dựa vào cái gì mà hắn không cần trả giá một cái gì cũng có thể đạt được ước mơ mà anh ta tha thiết muốn có.

Hơn nữa sau khi có được cũng không biết trân trọng, luôn làm như không có việc gì...

Ôn Vịnh điều chỉnh lại hơi thở, đè nén cảm xúc sôi trào trong lồng ng.ực, lại cầu xin: "Coi như giúp thằng anh này một việc được không? Công ty này cũng có một phần của cậu."

Có một phần của hắn.

Bạc Tấn cười khẩy , nhưng

Đây không phải là kỹ thuật duy nhất của hắn, hắn còn có rất nhiều dự án mới trong đầu. Ôn Vịnh thì khác chỉ dựa vào cái đó để có cơm ăn.

"Tôi thực sự không có thời gian," Bạc Tấn vùi tàn thuốc, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, "Tôi bận yêu đương."

"Cậu yêu đương?" Ôn Vịnh sửng sốt, nhưng trong lòng lại thật sự không tin.

Chẳng lẽ người này chưa từng thấy thái độ của mình đối với các cô gái sao?

Hỏi mã QR hoặc mã thanh toán, không biết đã làm tức giận bao nhiêu người rồi.

Thằng nhóc này trời sinh đã không có cái dây thần kinh đó!

"Cùng trường hả?" Ôn Vịnh vẫn cho đây là cái cớ của hắn, thử thăm dò nói: "Vậy lần sau về phải giới thiệu với anh nhé."

"Thôi," Bạc Tấn một tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía hội trường, "Anh chồng tiếp xúc nhiều với em dâu không tốt, dễ bị người ta hiểu lầm."

Ôn Vịnh: "..."

Một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, suýt chút nữa ngạt thở mà chết.

Đang nói khùng nói điên gì vậy?!

Tên khốn này lấy đâu ra những tư tưởng phong kiến như vậy? !

Ôn Vịnh nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc là lúc này anh có việc cần giúp, nhưng vẫn còn quá sớm
——

Ôn Vịnh vội vàng đuổi theo: "Cậu có thể nhín ra chút thời gian được không? Với năng lực của cậu có thể làm rất nhanh ."

Bạc Tấn quay lại không chớp mắt nhìn anh ta.

Bạc Tấn cao và khí chất mạnh mẽ nên lúc hắn im lặng làm người ta cảm thấy ngột ngạt và đàn áp. Ôn Vĩnh bị hắn làm cho nhảy dựng:"Nhìn anh như vậy làm gì?"

Bạc Tấn chớp chớp mắt: "Không có gì."

"Cái đó……"

Bạc Tấn gật đầu: "Được, để tôi về xem sao."

Ôn Vịnh vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ vai Bạc Tấn nói: "Cảm ơn Tiểu Tạ. Anh biết cậu là người đáng tin mà."

Cái đó thì không nhất định.

Bạc Tấn nhướng mày, hắn nói là về sẽ xem nhưng cũng không hứa là nhất định sẽ hoàn thành.

Bạc Tấn gật đầu với lễ tân đang ở cửa, bước vào hội trường.

Còn Ôn Vịnh đang suy nghĩ cái gì... Hắn chỉ cần duỗi tay chọt, lúc sốt ruột thì đuôi cáo tự nhiên sẽ thò ra.

Các cô gái trong công ty đều rất có năng lực, địa điểm tổ chức hội nghị thường niên được trang trí rất đẹp mắt mang đậm chất công nghệ. Khi cả hai bước đi, vô số người dừng lại chào hỏi. Ôn Vịnh rất thích, nhưng Bạc Tấn lại càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Khi Ôn Vịnh muốn hắn lên sân khấu nói vài câu, hắn liền trực tiếp từ chối, lộ mặt xong muốn rời đi.

Ôn Vịnh mừng rỡ vì không bị Bạc Tấn chiếm mất ánh đèn sân khấu, nên sắp xếp: "Tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu đi."

Bạc Tấn lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn: "Sao anh không hỏi tại sao tôi lại về sớm?"

Ôn Vịnh: "???"

Ôn Vịnh bối rối không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì,  hồ đồ lên thuyền giặc: "… Sao cậu về sớm thế?"

Bạc Tấn bấm vào màn hình điện thoại di động, bấm mở tin nhắn mới nhất rồi giả vờ thở dài: "Người yêu của tôi cực kỳ dính người, mới có một ngày đã nhớ không chịu nổi, nếu mấy ngày...À quên, nãy vừa mới hỏi khi nào tôi về nhà nữa. Để coi gửi bao nhiêu tin nhắn rồi, chậc, không đếm được."

Ôn Vịnh: "???"

Bạc Tấn tiếp tục gây sát thương: "Đúng rồi, anh chưa yêu đương nên không biết... Anh nhờ tài xế nào đưa tôi về? Tay nghề tốt không? Xe chạy nhanh không? Về sớm được giây nào hay giây đó."

Ôn Vịnh: "..."

Con mẹ nó, biến liền!

Mặc dù trước khi rời đi đã chọc tức Ôn Vịnh một trận, nhưng trên đường về, tâm trạng của Bạc Tấn vẫn không được tốt lắm.

Dù thế nào đi nữa, Ôn Vịnh cũng là người lớn lên cùng hắn, tuy không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân. Dù không biết anh ta rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng rõ ràng là hai người họ không thể quay lại trạng thái như thời thơ ấu được nữa.

Bạc Tấn nới lỏng cà vạt, cười giễu, mẹ nó hôm nay còn là giao thừa.

Cái tên Ôn Vịnh này đúng không biết chọn ngày.

Sau khi tiễn tài xế đi, Bạc Tấn từng bước đi vào tiểu khu nhưng tâm trạng lại rất u ám.

Cho đến khi hắn nhìn thấy Tạ Nguyễn mang theo hộp cơm——

"Vẫn còn đang nóng, ăn là vừa." Có lẽ là vì ăn Tết vui vẻ nên Tạ Nguyễn có chút hoạt bát hơn bình thường một chút. Chủ động nắm tay hắn sờ vào hộp cơm, tranh công nói,"Đúng không?"

Bạc Tấn không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm.

Hôm nay cậu mặc cái …" Khi ngón tay chạm vào chất liệu cứng ngắc, Tạ Nguyễn nhận ra sự khác biệt của hắn hôm nay, kinh ngạc nói: "Cậu mặc vest à."

Không cần nói nhiều, Bạc Tấn mặc vest vô cùng đẹp trai. Hắn cao, dáng chuẩn lại có cơ bắp, có thể cân được bộ đồ. Đứng ở chỗ đó chẳng khác gì một người mẫu.

Bạc Tấn nói "ừ" và đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt cậu.

"Được đó nha, Bạc Thần," Tạ Nguyễn nói đùa, "Làm giống y như mấy người thành công."

Cậu nhìn Bạc Tấn từ trên xuống dưới, không khỏi bật cười: "Chỉ là cách cậu thắt cà vạt, siêu vẹo."

Dưới ánh đèn, đôi mắt cậu lấp lánh, nụ cười ấm áp lại đáng yêu, lập tức xua tan bóng tối trong lòng hắn.

Bạc Tấn cũng bật cười.

Hắn nắm lấy tay Tạ Nguyễn, chạm vào ngực mình giọng nói trầm khàn, "Vậy cậu giúp tôi thắt lại đi."

"Cậu giỡn hả," Tạ Nguyễn rút tay lại, "Tôi làm sao mà viết thắt cái này, tôi cũng có dùng tới đâu."

Bạc Tấn hơi nhích lại gần cậu: "Thật không?"

Trên người hắn có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng, chỉ một chút nhẹ nhàng. Khi nó ập vào mặt, nó vừa gợi cảm vừa quyến rũ.

Tạ Nguyễn bị hắn làm cho đỏ mặt: "Lừa cậu làm gì."

Bạc Tấn chăm chú nhìn cậu một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.

Hắn nói: "Tôi dạy cậu."

Sau đó nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguyễn, từ tốn cởi cà vạt, khi cậu chưa kịp phản ứng, đã buộc nó lên mắt cậu. Sau đó, hắn kéo chặt nút thắt ở phía sau đầu Tạ Nguyễn, mạnh mẽ hôn xuống.