Vừa bước qua năm cũ, bầu không khí của năm mới đã tràn ngập.
Khu Tạ Nguyễn ở là một khu tái định cư, có không ít người lớn tuổi sinh sống nên không khí Tết càng đậm hơn.
Vừa đến 30, nhà nào cũng đã dán câu đối Tết đỏ rực. Một số người khéo tay thì mua giấy đỏ cắt để dán lên cửa sổ.
Tạ Nguyễn đang bị đau đầu vì một bài toán lớn, lại nhận được một cặp giấy dán cửa sổ từ người hàng xóm.
Bà lão với mái tóc hoa râm nhưng được chải chuốt gọn gàng nắm tay cô cháu gái nhỏ, hiền lành mỉm cười với cậu: "Tiểu Tạ, cái này là tự tay ta cắt chơi. Cũng không đẹp lắm chỉ để ăn mừng."
"Cảm ơn bà Triệu." Tạ Nguyễn lễ phép cảm ơn bà lão, nhìn hoa văn chim ác là tinh xảo trên cành cây trong tay bà, thốt lên: "Sao lại không đẹp được? Con thấy rất đẹp. Lát nữa con sẽ dán lên cửa sổ."
"Con đấy đứa nhỏ này miệng ngọt quá."
Bà Triệu lập tức cười đến không khép miệng được.
Mặc dù bà tặng những đồ trang trí cửa sổ này mà không mong đợi nhận lại điều gì, và tặng lầu trên và lầu dưới chỉ vì phép lịch sự, nhưng nếu người nhận thích thì đó cũng là điều rất vui.
"Mắt bà già rồi thị lực cũng không còn tốt. Nếu lúc bà còn trẻ ấy, có thể cắt bất kỳ họa tiết phức tạp nào."
Bà lão nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tạ Nguyễn thêm mấy lần, : "Nếu không thì lúc con kết hôn mấy cái giấy dán để bà thầu cho." Tạ Nguyễn lập tức đỏ mặt.
Sợ bà cụ sẽ hỏi cậu có đang yêu sớm không, sau này muốn tìm bạn đời như thế nào, cậu nhanh chóng đút tay vào túi quần lấy ra một nắm kẹo cứng hương đào nhét vào trong tay cô bé.
Một nắm kẹo không đáng bao nhiêu nên bà Triệu cũng không từ chối, bà bóc một chiếc cho cháu gái nhét vào miệng, nói đùa: "Lớn như vậy còn thích ăn kẹo à."
"Không có." Tạ Nguyễn gãi đầu nói thật, "Là con mua cho Hạ Thần."
Kỳ nghỉ đông này, mối quan hệ giữa hai anh em đã được cải thiện rất nhiều, tuy không thân thiết như những anh em khác nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Hóa ra là như vậy
Bà Triệu gật đầu, tạm biệt Tạ Nguyễn rồi chậm rãi đi lên lầu.
Chẳng phải Hạ Kim Khánh nói Tiểu Tạ nhà nó không ra gì, không phải là ra ngoài chơi bời thì về nhà bắt nạt em trai sao? Hôm nay bà thấy lại không phải như vậy?
Đôi mắt của bà lão không thích hợp cho công việc tinh tế, nhưng chúng thường rất tinh tường.
Vừa rồi bà còn thấy đứa nhỏ Tạ Nguyễn đang làm bài tập, lúc mở cửa cho bà trong tay vẫn còn cầm bút!
Hơn nữa có thanh niên nào mười bảy, mười tám tuổi sẽ nhớ đến chuyện mua kẹo cho em trai mình.
Hơn nữa, có đứa con trai nào 17, 18 tuổi lại nhớ mua kẹo cho em trai mình chứ? Ít nhất thì thằng nhóc này bà cũng không làm được như vậy. Vậy mà Hạ Kim Khánh vẫn chưa hài lòng.
Bà sống trên đời này nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện cái gì cũng không biết? Âm mưu nhỏ bé này của Hạ Kim Khánh không thể trốn khỏi đôi mắt của bà.
Còn không phải là muốn chèn ép con riêng hay không sao? Ai mà không nhìn ra.
Bà Triệu chặt lưỡi, tiểu Hạ này, càng lớn càng kỳ cục.
Cũng may năm nay bà không ở lại nhà con trai mà về quê ăn Tết.
Không được, bà phải tâm sự cho tốt với mấy bà bạn trong khu.
Tiểu Tạ, thằng bé đó đẹp trai, sau có thể là người như vậy được? Hình như là...Hạ Kim Khánh lúc năm tuổi có ăn trộm của nhà bà một cái bánh ngô?
À, trách không được, không có gì lạ, đây là một kẻ trời sinh gian xảo.
Nhờ ơn Hạ Kim Khánh mà danh tiếng của Tạ Nguyễn trong khu không được tốt. Hơn nữa, hàng xóm xung quanh đều là người ở đây lâu năm, đều là những người nhìn Hạ Kim Khánh lớn lên, đương nhiên sẽ thiên vị ông ta nhiều hơn.
Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy Tạ Nguyễn, mọi người đều thầm nói, đứa trẻ này sau này có thể sẽ trở thành kẻ vô dụng.
Tạ Nguyễn thường xuyên gặp phải người khác nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng bình thường cậu cũng không thèm để ý, cho nên không biết lúc ở riêng mọi người đang nói gì.
Nên không hề biết rằng bà Triệu đang chuẩn bị giúp cậu minh oan.
Sau khi thở phào, cậu đang định về phòng tiếp tục chinh phục môn toán thì bị Trần Vi vừa mới ngủ dậy gọi vào bếp.
"Tinh Tinh, giúp mẹ lấy máy xay thịt từ trên tủ xuống với con."
Tạ Nguyễn đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ nhàng mở chiếc tủ phía trên đầu của Trần Vi, lấy máy xay thịt bên trong ra.
Trần Vi vui vẻ nhìn cậu: "Tinh Tinh, con lại cao lên rồi à?"
Tạ Nguyễn "Ừm" một tiếng, nói: "Cao thêm hai cm"
Bây giờ chiều cao của cậu chính xác là 1m8.
"Thật tốt." Trần Vi đặt thớt xuống, cắt thịt lợn đông lạnh đã được lấy ra trước thành nhiều miếng lớn rồi cho vào máy xay thịt.
Tạ Nguyễn vốn muốn rời đi, lại không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, quay người trở lại: "Tối nay ăn sủi cảo sao?"
"Ừ," Trần Vi rất vui khi con trai lớn chủ động nói chuyện với mình và bắt đầu nói không ngừng nghỉ, "Đêm giao thừa nhất định phải ăn sủi cảo, đây là truyền thống."
Cô lấy một cái thau ra múc mấy giá bột mì: "Hôm nay chúng ta là hai loại nhân, thịt heo dưa chua với nhân tôm rau hẹ, chú Hạ với Thần Thần thích ăn nhân-"
Nói đến đây, bà đột nhiên dừng lại, có chút không được tự nhiên vén một lọn tóc ra sau tai: "Mẹ nhớ hình như con cũng thích ăn nhân tôm rau hẹ..."
Tạ Nguyễn cười,
Đúng thật là cậu thích ăn tôm, nhưng từ nhỏ cậu rất ghét rau hẹ, một chút cũng không chịu nổi. Cậu thích sủi cảo tôm rau hẹ? Mắc cười.
Nhưng cậu lại lười nói với Trần Vi, không thú vị.
Tạ Nguyễn trở về phòng, nhìn bài thi trải trên bàn, nhưng suy nghĩ của cậu đã dần trôi xa.
Không biết Bạc Tấn sẽ trải qua ngày đoàn viên như thế nào.
Ở lại thành phố khác để tham dự cuộc họp thường niên hay quay lại và ở một mình?
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi lấy điện thoại di động ra bấm vào khung chat với Bạc Tấn.
Tin nhắn vẫn còn dừng lại ngay câu chúc ngủ ngon của Bạc Tấn gửi ngày hôm qua, Tạ Nguyễn biết hôm nay hắn bận nên không làm phiền.
Do dự một lúc, cậu soạn tin nhắn rồi gửi đi.
[Anh Tạ của mày]: Hôm nay có về không?
Một lúc sau vẫn không có phản hồi, Tạ Nguyễn đoán có lẽ là hắn chưa nhìn thấy. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và tiếp tục đắm mình vào bài kiểm tra toán.
Chờ đến lúc cậu giải được một bài toán hết sức khó thì tin nhắn của Bạc Tấn vừa đến.
[Bạ]: Sao vậy, nhớ tôi sao?
Tạ Nguyễn trợn mắt, nhưng khóe môi lại không tự chủ được cong lên.
Bất kể thời gian nào, người này vẫn tràn đầy năng lượng như vậy. Cậu gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
[Anh Tạ của mày]: [đập đầu một cái).jpg
Lần này Bạc Tấn trả lời ngay lập tức.
[Bạc]:[Ôm vợ].jpg
Tai Tạ Nguyễn nóng lên, hung hăng chọc vào màn hình điện thoại.
[Anh Tạ của mày]: Nói tiếng người!
Có lẽ hắn đã cảm nhận được sự tức giận của cậu và cuối cùng Bạc Tấn cũng trở nên nghiêm túc.
[Bạc]: Kết thúc khai mạc của cuộc họp thường niên thì sẽ về, chắc khoảng 9 giờ.
[Bạc]: Sao vậy?
[Anh Tạ của mày]: Không, chỉ hỏi thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, sợ Bạc Tấn không tin nên chụp lại bài tập mấy ngày nay mình chưa hiểu rồi gửi cho hắn.
[Anh Tạ của mày]: Nhìn đi, đây là giang sơn mà trẫn đánh hạ vì ngươi.
[Bạc]: Được rồi.
Cái này, Tạ Nguyễn nhướng mày, đây không phải là điều Bạc Tấn sẽ nói.
Ngay lúc cậu đang ngạc nhiên thì một tin nhắn khác lại được gửi đến.
[Bạc]: Đã nhận được sính lễ.
Tạ Nguyễn: "..."
Cậu vừa mới dứt lời!
Tạ Nguyễn đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào bếp.
Trần Vi đã chuẩn bị bột mì xong, nhân cũng đã xong, chuẩn bị làm sủi cảo.
Tạ Nguyễn đi đến nói: "Con gói nhân thịt lợn dưa cải."
Bạc Tấn về muộn như vậy, ở nhà cũng không có gì ăn. Dù sao thì cậu cũng không có việc gì làm, ở nhà lại nghe Hạ Kim Khánh khoác lác, hoặc là ngồi xem chương trình Xuân Vãn càng ngày càng nhàm chán, còn không bằng đêm sủi cảo cho Bạc Tấn.
Cậu chính là người bạn trai tốt nhất trên thế giới.
Tạ Nguyễn mở vòi nước và rửa tay sạch sẽ.
Bạc Tấn không kén ăn nên cậu làm theo khẩu vị của mình. Chỉ cần làm nhân thịt heo dưa cải, không cần làm tôm rau hẹ!
Trần Vi còn đang ảo não vì sự hớ hênh vừa rồi của mình.
Có những việc làm thì đã làm rồi, nhưng vạch trần ra thì sẽ không hay. Lúc này thấy Tạ Nguyễn vẫn chịu chủ động giúp đỡ, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cũng tốt hơn không ít, đưa một đôi đũa qua: "Cảm ơn Tinh Tinh."
Tạ Nguyễn cầm đũa không có ý kiến gì.
Cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra, theo sau là tiếng bước chân, người chưa đến những giọng nói của Hạ Thần đã đến: "Mẹ, con về rồi."
Gọi mẹ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tạ Nguyễn.
Trần Vi vội vàng bỏ việc trong tay xuống, đi đến chào đón nhóc, lo lắng hỏi: "Về rồi à, có đói bụng không? Không phải lần trước con nói bánh sừng bò rất ngon sao? Hôm nay mẹ có mua một hộp ở trong tủ đồ ăn vặt đấy, con lấy ăn đi."
"Dạ." Hạ Thần gật đầu nhưng không nhúc nhích. Nhóc lén liếc trộm Tạ Nguyễn một cái, nhỏ giọng nói: "Con cũng giúp mẹ làm sủi cảo."
"Ây da, không cần con." Trần Vi cảm thấy đau lòng không nỡ để nhóc làm việc, "Mẹ và anh trai làm một lát là xong rồi."
Hạ Thần không vui, đang muốn chạy vào phòng bếp: "Con muốn làm—"
Đứa nhỏ này vừa chơi đá banh với bạn bè ở tầng dưới, cả người đều bị bẩn, nếu để nguyên người vậy làm sủi cảo thì bữa ăn này không thể ăn rồi.
Hạ Thần không để ý đến Trần Vi, lại rất nghe lời Tạ Nguyễn nói, nhìn vào mắt cậu nói: "Vậy em tắm xong sẽ quay lại."
Tạ Nguyễn miễn cưỡng gật đầu.
Hạ Thần lập tức vui mừng, chạy vào phòng tắm như một chú cún con.
Từ nhỏ Tạ Nguyễn đã làm việc nhà, gói sủi cảo cũng rất giỏi, thậm chí còn khéo léo hơn cả Trần Vi. Cậu đánh dấu những cái sủi cảo do mình gói, mỗi cái đều được làm thêm viền , vô cùng bắt mắt.
Trần Vi cảm thấy làm như vậy thì rất chậm, nhịn không được nói: "Cứ gói như bình thường là được, không cần phải làm nhiều hình dạng."
Tạ Nguyễn nhìn bà, không nói gì, vẫn đi theo con đường riêng của mình.
Trần Vi lại nói: "Tinh Tinh, con——"
Một câu của Tạ Nguyễn khiến những lời của bà nuốt lại vào bụng.
Tạ Nguyễn nói: "Con không ăn rau hẹ."
Trần Vi dừng lại một chút, sau đó cúi đầu, không khoa tay múa chân với cậu nữa.
Kỹ năng nấu ăn của Trần Vi rất tốt, hôm nay còn phát huy tốt hơn bình thường, nhân sủi cảo thực sự rất tươi ngon. Ngay cả Hạ Kim Khánh người luôn thích bắt lỗi, cũng không nói gì.
Càng về đêm, tiếng pháo bên ngoài càng trở nên dày đặc hơn. Mặc dù trong khu cấm đốt pháo hoa pháo trúc, nhưng vẫn có người không tuân theo quy định.
Đêm trong trẻo và lạnh lẽo vì thế mà trở nên sống động một chút.
Tạ Nguyễn tìm hộp giữ nhiệt trước đây mình dùng rồi bỏ sủi cảo đặc biệt vào trong đó.
Trần Vi đang dọn chén đĩa nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên nói: "Tinh Tinh, con đang làm gì vậy?"
Tạ Nguyễn tùy tiện lấy cái cớ: "Lát nữa con đón năm mới với bạn, nên mang một ít sủi cảo đến đó."
Cùng nhau đón năm mới sao? Trần Vi do dự, bây giờ bọn trẻ đã chuyển thời gian đón năm mới từ ngày 31 tháng 12 sang đêm giao thừa rồi sao?
Nhưng bà chưa kịp suy nghĩ thì Tạ Nguyễn đã mặc áo khoác vào, bước ra ngoài.
Hạ Kim Khánh liếc nhìn bóng lưng cậu, phớt lờ.
Cũng không phải con trai ông ta, muốn đi đâu thì đi. Hạ Thần nhìn ba rồi nhìn mẹ, muốn lén đi theo ra ngoài, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Hạ Kim Khánh ngăn lại.
Không còn cách nào chỉ có thể buồn bã quay lại.
Khu chung cư yên tĩnh ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ. Những con đường thường ngày tấp nập và ồn ào cũng trở nên vắng vẻ không ít, thỉnh thoảng lại có vài chiếc ô tô chạy ngang qua, nháy đèn vội vã về nhà.
Những tòa nhà cao tầng hai bên đường được thắp sáng bằng những ngọn đèn nhỏ li ti, từng gia đình nhỏ lại được đoàn tụ.
Khi Bạc Tấn bước đi trong gió lạnh, thỉnh thoảng giẫm phải những chiếc lá rơi trên đất, tạo ra âm thanh lạo xạo giòn tan. Đồng hành cùng hắn một chặng đường dài.
Khi sắp đi đi xuống cầu thang, Bạc Tấn đi chậm lại.
Đèn đường bên cạnh có thể đã bị hỏng, tối đen như mực không có chút ánh sáng, ngay cả con đường phía trước cũng mờ mịt không rõ ràng.
Bạc Tấn cúi đầu rút một điếu thuốc ra, vừa định châm lửa thì ngọn đèn đường đang tắt đột nhiên sáng lên do một k.ích th.ích không rõ nào đó.