Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 67



Đôi mắt bị che kín, ngăn cách mọi nguồn sáng, thế giới của Tạ Nguyễn chỉ còn là một màu đen, nhưng các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn.

Những ngón tay nóng, hơi thở nóng bỏng và sức mạnh không thể cưỡng lại của Bạc Tấn đều được khuếch đại đến mức vô hạn, khiến cậu run rẩy một cách không tự chủ, gần như không thể đứng vững.

"Chân bị nhũn rồi à?" Bạc Tấn ôm lấy eo cậu, ép cậu vào người mình, ngăn không cho cậu trượt xuống nữa.

"Cậu mới nhũn!" Hai má Tạ Nguyễn đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Cậu giơ tay định xé chiếc cà vạt khỏi mắt, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Bạc Tấn giữ lại.

"Nói ai nhũn," Bạc Tấn hừ một tiếng cười, cố ý giở trò xấu xa, kéo lỏng nút thắt cà vạt xuống một chút, hài lòng nhìn cổ trắng nõn của Tạ Nguyễn bị buộc phải ngẩng cao. "Tôi là người trong sạch, tại sao lại bị cậu vu khống như vậy? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, hàng xóm sẽ nghĩ gì về tôi, ban quản lý tòa nhà sẽ nghĩ gì về tôi, con chó vàng lớn trong khu nhà sẽ nghĩ gì về tôi?"

Hắn nhéo cằm Tạ Nguyễn, hơi cúi người xuống: "Xem ra tối nay tôi phải dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân thật tốt rồi."

Tạ Nguyễn vạn lần không ngờ mình lại bị vạ lây như vậy, không phục nói: "Rõ ràng là cậu nói tôi trước."

Nhìn dáng vẻ phản bác nghiêm túc của cậu, Bạc Tấn thầm thở dài trong lòng. Tạ Nguyễn vẫn còn quá nhỏ, lúc này nói đạo lý gì chứ, hắn chỉ muốn bắt nạt cậu mà thôi.

Lão lưu manh không có trái tim, không biết cái đạo lý một vừa hai phải.

"Ừ, là tôi sai rồi." Bạc Tấn thuận nước đẩy thuyền nhận lỗi, "Không có thực tiễn thì không có quyền phát ngôn, không nên chưa thử mà đã nói cậu yếu." Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Tạ Nguyễn, "Vất vả cho cậu rồi, tối nay cậu phải để tôi mở rộng tầm mắt một chút."

Mở mang cái cc!

Biết ngay là hắn chẳng có ý tốt gì.

Hai má Tạ Nguyễn đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, đẩy Bạc Tấn ra, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa định thoát ra thì lại bị kéo lại.

"Chạy cái gì," Nhìn dáng vẻ cực kỳ xấu hổ của cậu, Bạc Tấn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, vùi đầu vào hõm cổ cậu, cười phá lên, "Sợ vất vả à? Không sao, tôi ra sức, cậu chỉ hưởng thụ..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tạ Nguyễn dùng sức túm tóc sau đầu hắn kéo người ra.

"Giỡn thôi,," Bạc Tấn biết nếu mình cứ trêu như vậy người ta sẽ bực. Kéo tay cậu xuống, hôn nhẹ lên cổ tay cậu: "Cậu đến từ khi nào?"

Nhiệt độ trên mặt Tạ Nguyễn còn chưa giảm bớt, cậu quay người nói nhỏ: "Vừa tới."

"Nói dối." Bạc Tấn vuốt ve khóe mắt qua lớp cà vạt, sự dịu dàng trong mắt hắn như muốn tràn ra ngoài," Tay và cổ lạnh như vậy."

Thể chất Tạ Nguyễn tốt, mùa đông tay không bao giờ lạnh, giống như một cái bếp lò nhỏ. Tình huống này bây giờ chỉ cho thấy cậu đã ở dưới lầu rất lâu.

Lời nói dối bị vạch trần, Tạ Nguyễn mím môi, mơ hồ nói: "Đèn trong nhà cậu không sáng…"

Cũng không phải là cậu không có chìa khóa, Bạc Tấn đã đưa cho cậu chìa khóa từ lâu rồi. Cậu cũng không biết sao lại thế, chỉ là thấy nhà Bạc Tấn tối đen như mực cậu không muốn lên đó.

Cũng không muốn ở dưới lầu đợi Bạc Tấn, giữa mùa đông thế này có khác gì bị ngu.

Lông mi Tạ Nguyễn run lên, cậu nghĩ đến việc đứng yên một lát, đề phòng đụng phải hắn.

Tạ Nguyễn không đi sâu vào chi tiết, nhưng Bạc Tấn lại hiểu.

Bạc Tấn hít một hơi thật sâu, ôm chặt Tạ Nguyễn.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn. Bị cha mẹ ruột vứt bỏ, bị cha mẹ nuôi bỏ rơi, lại vì cái chứng siêu trí nhớ mà bị rất nhiều người thân thiết xa lánh. Cả người hắn như một vật mang tai họa.

Nhưng vào lúc này, Bạc Tấn chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì Tạ Nguyễn ở đây, quá khứ từng khiến hắn đau đớn, khiến hắn suy ngẫm đều đáng giá.

Chính những trải qua đó đã hình thành nên hắn và biến hắn trở thành dáng vẻ mà Tạ Nguyễn thích bây giờ.

Bạc Tấn cúi đầu hôn Tạ Nguyễn thật sâu, vừa kiềm chế vừa dịu dàng.

Tạ Nguyễn là người ăn mềm không ăn cứng, khó có thể cưỡng lại sự dịu dàng của Bạc Tấn, ngay cả giọng điệu cự tuyệt cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều: "Đi lên đi…"

Khóe môi cậu bị hôn, giọng nói có chút không rõ ràng: "Bị nhìn thấy thì không hay lắm."

Dừng một chút, đột nhiên nhớ đến lời nói của Bạc Tấn "cho họ một cơ hội để ghen tị và căm ghét", lại nói thêm một câu: "Có chút lạnh."

"Được." Bạc Tấn cười khẽ, biết cậu đang nói dối nhưng không vạch trần.

Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức giơ tay kéo cà vạt che mắt.

"Đừng cử động," Bạc Tấn nắm lấy tay cậu, "Để tôi."

Tạ Nguyễn cảm thấy như vậy có chút xấu hổ để Bạc Tấn tháo cho mình, nên vô thức nghiêng đầu.

"Sao vậy," Bạc Tấn dừng lại, vô cùng hứng thú nói: "Không muốn tháo ra à? Không ngờ nha Tạ Tiểu Nguyễn, hóa ra cậu lại thích như thế này." hắn chặc lưỡi, "Hiểu rồi, sau này chúng ta sẽ chơi như vậy."

Người này không thể để cậu có một cái sắc mặt tốt cho hắn.

Tạ Nguyễn tức giận: "Cậu——"

Lời còn lại chưa kịp nói xong, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên. Tạ Nguyễn theo phản xạ có điều kiện chớp chớp mắt, khi ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào đôi mắt đang mỉm cười của Bạc Tấn.

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Vào lúc đó, Tạ Nguyễn chợt nhận ra mình rất rất rất thích Bạc Tấn.

Thậm chí không thể dùng từ thích để hình dung...

Cậu nuốt khan, muốn vào tòa nhà trước nhưng bị Bạc Tấn ngăn lại.

"Chờ tôi." Bạc Tấn nói.

Nâng bàn tay đang nắm lấy Tạ Nguyễn lên, từ tốn quấn cà vạt từng vòng từng vòng lên trên đó. Sau đó, nhìn vào mắt Tạ Nguyễn, dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy đầu kia, linh hoạt thắt một nút.

Biết hắn cố ý trêu mình, Tạ Nguyễn không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô khan.

Cậu thầm mắng mình không biết cố gắng, ngượng ngùng dời mắt đi nơi khác, lần này không nghe lời Bạc Tấn nữa, vùng ra khỏi tay hắn và chạy vào trong tòa nhà.

Phía sau, khóe miệng Bạc Tấn không tự chủ được cong lên.

Về đến nhà, đầu tiên Bạc Tấn bật máy sưởi.

Căn phòng nhanh chóng ấm lên. Tạ Nguyễn cởi áo khoác, mở hộp cơm đẩy tới trước mặt Bạc Tấn, có chút lúng túng nói: "Ăn đi, nhân thịt heo dưa cải nhồi bắp cải muối và thịt lợn, không biết cậu có thích không."

Đây là lần đầu tiên cậu làm một việc như thế này nên có chút xấu hổ.

Bạc Tấn gắn một cái sủi cảo, vui vẻ cắn một miếng: "Ngon lắm."

Hắn không phải vì sủi cảo này là do Tạ Nguyễn đưa mà khen ngon, mà sủi cảo này thực sự ngon. Vỏ bánh mỏng nhân nhiều, bởi vì đã bốc hơi bớt nên vỏ hơi khô, đúng kết cấu mà hắn thích.

Tạ Nguyễn nghiêng đầu lấy điện thoại di động ra: "Vậy thì tốt rồi."

Ngừng một lúc, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Bạc Tấn: "Tối nay cậu ăn gì chưa?"

Ăn sủi cảo vào đêm giao thừa là truyền thống, nhưng nếu đã ăn tối rồi chỉ nên ăn một hai cái, không nên ăn quá no.

Nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, Bạc Tấn bật cười, lắc đầu nói: "Chưa ăn."

Cuộc họp thường niên bao gồm ăn uống nhưng hắn lướt qua cho có mặt, đừng nói là ăn ngay cả uống một ngụm nước cũng chưa uống. Đã sớm đói bụng, nên sủi cảo của Tạ Nguyễn phải nói là mưa rơi đúng lúc.

"Thật?" Tạ Nguyễn sợ hắn cố ý nói như vậy để mình an tâm.

"Thật mà." Bạc Tấn đặt đũa xuống, nghiêng người, nâng cằm ra hiệu cho Tạ Nguyễn: "Không tin thì sờ bụng tôi đi."

Ai muốn sờ hắn chứ?

Tạ Nguyễn ghét bỏ lùi lại, dùng hành động bày tỏ sự từ chối.

Bạc Tấn cũng không để ý, hắn đang thực sự rất đói, chấm giấm ăn hết một hộp sủi cảo, sau đó vẫn chưa đã thèm mà đặt đũa xuống.

Ăn xong, hai người ngồi trên ghế sofa vừa nói chuyện vừa xem Xuân Vãn.

Bạc Tấn mân mê ngón tay của Tạ Nguyễn, hỏi cậu:"Đêm nay cậu có ở lại đây không?"

Tạ Nguyễn phát hiện Bạc Tấn thích những tiếp xúc thân thể nhỏ như vậy. Cũng không phải muốn làm gì hết, chỉ muốn chạm vào thôi.

Tạ Nguyễn do dự.

Thực ra cậu đã định ở lại đây để đón năm mới cùng Bạc Tấn, cũng không biết...

Tạ Nguyễn nuốt nước bọt, tự hỏi lời nói của Bạc Tấn phải chăng còn có ý nghĩa sâu xa nào khác.

Thấy cậu một lúc lâu không lên tiếng, Bạc Tấn nhướng mày: "Câu này khó trả lời lắm sao?"

"Không…" Tạ Nguyễn ho khan, uống một miếng coca để che giấu, "Ở, ở lại."

Dù sao chỉ cần cậu không muốn thì Bạc Tấn cũng sẽ không làm gì. Hơn nữa... Tạ Nguyễn rũ mắt xuống, xoa xoa khóe miệng, vành tai hơi đỏ lên. Thật ra nếu có phát sinh chuyện gì cũng không sao, cậu cũng sắp mười tám tuổi, bốn bỏ lên năn đã là người lớn rồi...

Bạc Tấn bất lực nhìn Tạ Nguyễn đang suy nghĩ gì đó, tai càng ngày càng đỏ, gần như muốn nhỏ máu, hắn chợt hiểu ra vừa rồi cậu đang do dự điều gì.

Bạc Tấn bật cười.

Đúng là hắn đang ở độ tuổi sung mãn, kể từ khi gặp Tạ Nguyễn, hắn không biết mình đã mơ bao nhiêu giấc, giặt không ít ga trải giường, nhưng bây giờ còn chưa tốt nghiệp, hắn vẫn vết mình nên làm gì và không nên làm gì.

Mặc dù... Thật sự rat muốn.

Bạc Tấn sờ sờ mũi, cảm thấy tai mình có chút nóng. Hắn hắng giọng, vứt đi thứ màu vàng* trong đầu, đổi chủ đề: "Dù sao thì cũng nghỉ không có làm gì, cậu ở đây được mấy ngày?"

*18+

Tạ Nguyễn lắc đầu: "Không được đâu, mùng hai nhà tôi phải đi thăm họ hàng."

Bạc Tấn lại hỏi: "Bên nào."

Tạ Nguyễn ngẩn người một chút mới hiểu ý hắn: "Bên nhà ba Hạ Thần, nhà mẹ tôi không còn ai."

Thực ra Tạ Nguyễn thật sự không muốn đi, cũng không phải nói người nhà họ Hạ không tốt. Người nhà họ Hạ đều là những người thật thà, chất phác, chỉ duy nhất Hạ Kim Khánh là một kẻ kỳ lạ. Cậu chỉ cảm thấy mình có một sự lạc lõng không hòa nhập được với những người thân thích này, mọi người đều rất khách khí với cậu, nhưng sự khách khí quá mức lại biến thành xa cách.

Lần này người ngẩn người ra lại là Bạc Tấn, hắn ngạc nhiên hỏi: "Mẹ cậu không còn một người thân nào sao?"

Tạ Nguyễn ở độ tuổi này, mẹ cậu cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Thời xưa người ta kết hôn sớm, ông bà ngoại cậu có lẽ còn chưa đến sáu mươi tuổi, tuổi này mà đã mất hết rồi sao?"

Mà cho dù người lớn tuổi mất rồi, vậy còn anh chị em thì sao? Chắc chắn phải có một người chứ.

"Không có," Thật ra Tạ Nguyễn không biết nhiều về họ hàng của Trần Vi. Từ nhỏ cậu đã chưa từng gặp, cố gắng nhớ lại:"Quê mẹ của tôi là ở trên núi, bà kể năm đó có một trận sạt lở, bà ấy và gia đình lạc nhau."

Bạc Tấn nheo mắt lại, trực giác cảm thấy không bình thường: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như năm đó mẹ tôi ra ngoài làm việc, nên thoát được một kiếp."

Quá trùng hợp, Bạc Tấn không bao giờ tin vào sự trùng hợp. Tất nhiên, ngoại trừ duyên phận của hắn với Tạ Nguyễn.

Biết Tạ Nguyễn cũng không biết nhiều, hắn không hỏi thêm nữa. Ngày Tết mà nhắc đến người phụ nữ đó chỉ làm hỏng tâm trạng, hắn sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau này sẽ điều tra.
"Ừm," Bạc Tấn gật đầu, "Không sao, dù sao năm nay cậu cũng có thêm một người thân để đi lại thăm hỏi."

Tạ Nguyễn khó hiểu, sao cậu không biết mình lại có thêm một người thân? Từ đâu xuất hiện ra vậy?"

"Tôi không phải sao?" Bạc Tấn hỏi ngược lại một cách đầy lý lẽ, "Chồng cũng là người thân mà."

Tạ Nguyễn: "..."

Đến, đến rồi, cái da mặt dày của Bạc Tấn tuy muộn nhưng đã đến!

Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn thấy căn nhà trống trải của Bạc Tấn. Nghĩ tới nếu mình không đến đây, hắn sẽ phải ăn tết một mình, trong lòng bỗng nhiên có chút xót.

"Tôi…" Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng móc tay Bạc Tấn, cụp mắt xuống thì thầm: "Tôi cũng vậy."

Cậu nói mơ hồ đến mức ban đầu Bạc Tấn không hiểu ý cậu là gì. Mãi đến khi chạm đến hàng mi run rẩy ngượng ngùng của cậu, mới nhận ra ý của Tạ Nguyễn, sau này cậu cũng sẽ là người thân của hắn.

Trong lòng Bạc Tấn mềm nhũn, ngọt ngào đến mức không biết phải làm sao.

Hắn phải tích bao nhiêu đức mới gặp được một người như Tạ Nguyễn.

Trên TV, đồng hồ đếm ngược đến 0 giờ bắt đầu.

Giọng nói êm ái của MC vang lên bên tai: "Mười, chín, tám…ba, hai, một!"

Lồng ng.ực Bạc Tấn trào dâng cảm xúc. Hắn hít sâu một hơi, kéo Tạ Nguyễn vào lòng ôm chặt, thì thầm bên tai cậu: "Chúc mừng năm mới."

Tạ Nguyễn ôm lấy hắn, từng câu từng chữ đều vô cùng nghiêm túc nói: "Chúc mừng năm mới."!