Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 40



Khu du lịch mới khai trương không lâu hơn nữa do nằm ở vị trí hẻo lánh nên không có nhiều khách du lịch.

"Má ơi, chúng ta đã bao hết cỡ này hả?" Hạ Minh Kiệt xách hành lý đi trước, hưng phấn nhìn xung quanh.

Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng này là suối nước nóng tự nhiên duy nhất ở Thân Thành được cái nữa là các nhà đầu tư cũng quyết tâm mở rộng nên cơ sở hạ tầng rất tốt. Khuôn viên được xây dựng vô cùng xa hoa lộng lẫy, vô cùng tinh xảo.

Ngoài ra còn có khu vực dành cho thú cưng với nhiều loài động vật nhỏ dễ thương rất hấp dẫn.

Lúc này, bầu trời đã hơi tối, những ngọn đèn nhiều màu sắc trong khuôn viên lần lượt được thắp sáng, những hàng cây ánh bạc lấp lánh trông thật đẹp mắt.

"Thật tốt, không có ai quấy rầy." Tôn Hạo Tường đặt điện thoại xuống, lấy chứng minh thư ra nói: "Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, toàn bộ khu này đều là của chúng ta."

"Đúng." Hạ Minh Kiệt sờ bụng, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may ở đây không có nữ, nếu không tao cũng không dám cởi quần áo."

Nói xong, cậu ta liếc nhìn Bạc Tấn một cách ghen tị.

Chết tiệt, tại sao lại có loại người như vậy tồn tại? !

Học giỏi thì thôi đi, dáng người còn đẹp nữa.

Cậu ta lơ đãng liếc nhìn Tạ Nguyễn bên cạnh Bạc Tấn, trong đầu lại bổ sung thêm một câu.

A, nói không chừng sắp có đối tượng.

Nghĩ đến đây cậu ta lại càng chua chát hơn...

"Mày, có đến mức vậy không,"Trên mặt Tôn Hạo Tường lộ ra vẻ chán ghét. Người này không có dáng vẻ của thần tượng, thì làm sao có gánh nặng thần tượng, bóp bóp cánh tay đầy thịt và mỡ của mình nói,"Ngoài đời cũng không có nhiều người có cơ bụng đâu ha."

Hạ Minh Kiệt nghe vậy liền nghĩ tới Bạc Tấn, buột miệng nói: "Anh Bạc có đó."

Bọn họ thường chơi bóng rổ cùng nhau, cũng không đặc biệt chú ý đến nhưng có thể vô tình nhìn thấy.

Tạ Nguyễn tò mò nhìn Bạc Tấn, người này thật sự có cơ bụng sao? Chắc là giả quá, cậu chưa từng thấy hắn vận động. Cả ngày không xem sách nấu ăn thì là nằm dài ra bàn ngủ.

Nhận được ánh mắt nghi ngờ của cậu, Bạc Tấn nheo mắt lại. Trong làm thầm nói chờ đi tôi sẽ cho cậu mở mang kiến thức.

"Nó không phải người bình thường, không tính." Tôn Hạo Tường xua tay nhìn về phía Phan Vũ "Không tin, hỏi lão Phan, lão Phan mày có không?"

Phan Vũ: "..."

Tại sao bạn không hỏi anh ấy về những điều tốt đẹp? Anh bước đi lặng lẽ, khiêu khích ai?

Một đứa một sách như cậu ta sao có thể có thứ này!

Mấy chuyện tốt đẹp sao không hỏi? Cậu ta đang đi bình thường không có trêu vào ai mà?

Bị mấy người nhìn, Phan Vũ đành phải đẩy kính trên sống mũi lên, mặt vô cảm nói hai chữ: "Không có."

"Tạ Nguyễn thì sao?" Tôn Hạo Tường lại hỏi.

Nói đến cái này, vậy thì lập tức không còn mệt mỏi nữa!

Tạ Nguyễn lập tức hưng phấn: "Có."

Thực ra thì không, chỉ là một lớp cơ mỏng ở bụng dưới thôi. Nhưng cơ bụng, đúng như tên gọi, là cơ ở vùng bụng dưới! Vì vậy, nó được tính.

"Thật hay giả vậy?" Hạ Minh Kiệt không tin, nghi hoặc nhìn Tạ Nguyễn: "Gầy như vậy làm sao có cơ bụng?"

Đang coi thường ai vậy?

Tạ Nguyễn khóe miệng cong lên, giơ tay vén vạt áo lên: "Lừa cậu có ích gì? Không tin tới xem đi."

Nếu là Tôn Hạo Tường và Phan Vũ, dù có bị đánh chết cũng không bước qua. Nhưng Hạ Minh Kiệt là một út khờ, nghe vậy lập tức tiến về phía trước: "Đâu?"

Ánh sáng trong sân mờ mịt, cậu ta sợ nhìn không rõ nên cố ý đến rất gần. Nhìn từ phía sau, tựa như đang vùi mặt vào bụng Tạ Nguyễn.

Bạc Tấn mím môi dưới, lúc Tạ Nguyễn chuẩn bị vén áo lên, hắn liền đưa tay kéo cậu về phía sau.

Tạ Nguyễn loạng choạng, nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Làm gì vậy?"

Bạc Tấn trầm giọng nói: "Phía trước có bậc thang."

Tạ Nguyễn nhìn về phía trước, liền thấy không phải như vậy. Địa hình khu vườn thấp hơn so với sảnh khách sạn nên phải đi bộ lên bậc thang.
Tạ Nguyễn đi phía trước vừa thấy, cũng không phải là. Lâm viên địa thế muốn so khách sạn đại đường thấp một ít, cho nên đi lên yêu cầu đi bậc thang.

"Cảm ơn?"

"Không có gì," Bạc Tấn buông câu ra, từ chối người phục vụ đến giúp xách hành lý, "Từ nay đi đường ít nói một chút, lo nhìn đường."

"Ồ."

Tôn Hạo Tường ôm lấy Hạ Minh Kiệt vẫn còn ngơ ngác, vỗ vỗ vai cậu ta, thở dài: "Lão Hạ, sao ngươi ăn trăm hạt không biết mùi đậu."ngươi như thế nào ăn một trăm đậu cũng không biết đậu mùi tanh đâu."

Hạ Minh Kiệt: "..."

Vì không có nhiều khách du lịch nên mấy người  nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Một người một phòng giường lớn, từ phòng có thể nhìn thấy ngọn núi lửa cách đó không xa.

Phòng của Tạ Nguyễn ở cuối hành lang.

Sau khi vào cửa, cậu thu dọn đồ đạc, thay đồ bơi và choàng áo tắm, chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.

Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng này được chia thành khu trong nhà và khu ngoài trời. Một số người đi xem trong nhà cảm thấy hơi ngột ngạt nên nhất trí quyết định đi tắm ngoài trời.

Trong khu vườn tuyệt đẹp, ánh đèn nhấp nháy, bóng cây bồng bềnh, những suối nước nóng lớn nhỏ bốc hơi nằm rải rác một cách có trật tự. Một số hoàn toàn lộ thiên, trong khi một số khác có mái che một nửa, có thể đáp ứng nhu cầu của nhiều người khác nhau.

"Ao cá nhỏ, ao rượu vang đỏ, ao sữa bò…" Hạ Minh Kiệt nhìn từng người một rồi quay sang hỏi Bạc Tấn: "Anh Bạc, tụi bây ngâm hồ nào?"

Bạc Tấn nhìn Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn nói: "Ao cá nhỏ." Cậu rất có hứng thú với những con cá đó.

Hạ Minh Kiệt còn chưa kịp mở miệng, Tôn Hạo Tường đã cắt ngang: "Vậy tụi tao đi ngâm rượu vang đỏ."

Hạ Minh Kiệt vốn muốn đi hồ cá nhỏ, nhưng sau khi nghe Tôn Hạo Tường nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rượu vang đỏ cũng không tệ. Là đàn ông thì phải dính chút rượu!

Một tay ôm Tôn Hạo Tường, một tay kéo Phan Vũ, hai ba bước đi thẳng về phía trước.

Bên hồ cá nhỏ chỉ còn lại Bạc Tấn và Tạ Nguyễn.

Bạc Tấn vô cùng tự nhiên cởi áo choàng tắm treo nó lên bên cạnh. Tạ Nguyễn lặng lẽ liếc nhìn từ khóe mắt, lập tức bất ngờ.

Thật sự có cơ bụng.

Roi roi không quá hầm hố cũng không quá mỏng. Mang lại cảm giác trẻ trung và có sức mạnh, cái kiểu này đúng là kiểu người ta thích.

Bạc Tấn vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Tạ Nguyễn, nhìn biểu cảm của cậu, liền mỉm cười hài lòng.

Trời sinh Bạc Tấn không biết xấu hổ, nhếch môi lười biếng nói: "Muốn nhìn thì nhìn, lén lút làm gì, tôi cũng không có cấm cậu?"

Bị bắt tại chỗ vì tội nhìn trộm, Tạ Nguyễn có chút không được tự nhiên, mạnh miệng nói: "Ai muốn nhìn? Tôi chỉ là vô tình nhìn thôi."

"Vô tình nhìn thấy?" Bạc Tấn nhướng mày, nhìn người bạn cùng lớp đang trợn mắt nói dối trước mặt, chợt mỉm cười, gật đầu nói: "Được."

Hắn khoanh tay ung dung dựa vào nơi treo quần áo. Ánh mắt rơi vào Tạ Nguyễn, không nói nữa.

Tạ Nguyễn đang cởi quần áo, nhưng khi bị hắn nhìn không chớp mắt, cậu thật sự không thể cởi tiếp được nữa.

Nhưng cố tình tên lưu manh Bạc Tấn lại cố ý thản nhiên nói: "Cởi đi, sao không cởi ra, để tôi vô tình nhìn một cái."

Tạ Nguyễn: "..."

Tại sao lần nào người này cũng đều có thể đổi mới giới hạn cuối của cậu vậy?

Đối mặt với ánh mắt cười như không của Bạc Tấn, Tạ Nguyễn không hiểu sao lại không muốn nhận thua. Không phải chỉ là lộ thân trên thời sao, có vấn đề gì đâu?

Đều là con trai thì sợ gì chứ!

Tạ Nguyễn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cởi áo choàng tắm ra.

Dưới ánh đèn, nét xen giữa thiếu niên và thanh niên của chàng trai, chân tay mảnh khảnh, xương cốt đẹp đẽ, đôi chân trắng nõn thẳng tắp, đẹp đến chói mắt. Không gầy cũng không béo.

Những đường nét cơ thể mượt mà phác họa một vòng eo thon thả, và rồi...

Một ngọn lửa tà ác bất ngờ tràn vào cơ thể, đốt cháy miệng lưỡi của Bạc Tấn. Hắn liếc nhìn bộ phận quan trọng của mình, thầm chửi một câu rồi sải bước vào suối nước nóng.

Tạ Nguyễn: "???"

Mặc dù cậu không có cơ bụng nhưng thân hình cũng không hề xấu, không đến mức nhìn một cái liền bị dọa chạy mất.

Tạ Nguyễn bị phản ứng này làm cho tổn thương lòng tự tôn, cụp mi xuống, cởi dép ra, chọn một chỗ cách xa Bạc Tấn nhất trong suối nước nóng để ngồi xuống.

Bạc Tấn đang niệm chú Lăng Nghiêm trong đầu thì nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Tạ Nguyễn cách mình nửa ao, mẹ nó giống y như Ngưu Lang Chức Nữ, lập tức cảm thấy tức cười.

"Lại đây."

Tạ Nguyễn bị một đám cá nhỏ háo hức muốn thử vây quanh, cậu không dám động đậy sợ dọa cá bỏ chạy. Nghe vậy, không nóng không lạnh nói lạnh lùng nói: "Vậy sao cậu không lại đây."

Bạc Tấn thần nói nếu tiện thì tôi đã tới rồi, không cần đến cậu nói.

Hắn nhẹ nhàng nghiến răng, nhìn thấy Tạ Nguyễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đàn cá. Ước chừng trong chốc lát sẽ không ngẩng đầu lên. Hắn đứng dậy và bước tới nhanh nhất có thể và ngồi xuống cạnh cậu.

Tạ Nguyễn nhíu mày, bất mãn nói: "Cậu dọa cá của tôi chạy mất rồi."

Bạc Tấn cụp mắt xuống.

Có thể là do thiên tính, cũng có thể là do đã tiếp xúc với quá nhiều người ở suối nước nóng. Những con cá nhỏ này không sợ người lắm, đã nhanh chóng tập hợp lại. Chúng mổ vào đùi Tạ Nguyễn, thậm chí có con còn to gan vòng tới bên eo cậu.

Bạc Tấn nhìn nhìn, đột nhiên muốn đấm con cá.

Hắn còn chưa được chạm vào đùi và eo của Tạ Nguyễn đâu mà mấy con cá này lại được món hời.

Bạc Tấn ôm trán, cảm thấy mình có lẽ vì dục cầu bất mãn nên đầu óc có vấn đề rồi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn Tạ Nguyễn.

Vừa rồi hắn không nhìn rõ, nhưng khu vực đó của Tạ Nguyễn hình như có màu đỏ nhạt...

Fuck! Bạc Tấn buộc mình phải quay mặt đi, không được như mấy tên lưu manh cứ nhìn tới nhìn lui cơ thể người ta.

Nếu Tạ Nguyễn thừa nhận cậu thích hắn thì hắn làm vậy cũng không sao dù gì cũng là bạn trai của mình, nhưng bây giờ còn chưa xác định quan hệ.

Bạc Tấn nhắm mắt lại, tiếp tục niệm Thanh Tâm Chú trong lòng.

Những con cá nhỏ mổ xung quanh đã giúp ích hắn rất nhiều, cảm giác ngứa ngáy khắp cơ thể đã thành công chuyển hướng một phần sự chú ý của hắn. Một lúc sau, cuối cùng Bạc Tấn cũng bình tĩnh lại.

Lý trí quay trở lại, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn kích động đến như vậy, Tạ Nguyễn lại thích hắn đến như vậy, sao cậu không có chút phản ứng gì hết vậy? Trong mắt cậu, cơ bụng 8 múi của hắn không hấp dẫn bằng những con cá này.

Bạc Tấn nheo mắt muốn thử cậu thì cánh tay đã bị vỗ nhẹ.

"Này, Bạc Tấn."

Bạc Tấn đảo mắt, phải ra dáng quý ông

Ánh mắt đặt lên khuôn mặt của Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn có chút kinh ngạc nói: "Đây thật sự là suối nước nóng tự nhiên, không phải dùng nước đun nóng, tôi chỉ ngâm một lát đã cảm thấy khí huyết cả người được lưu thông."

Vừa nói, cậu vừa vươn cánh tay ra khỏi nước, xoa xoa hai lần.

Bạc Tấn vất vả lắm mới có thể kiềm chế được: "…"

Tạ Nguyễn nói xong, thấy một lúc lâu mà Bạc Tấn chưa lên tiếng, cho là hắn không đồng tình với lời nói của mình. Thầm nghĩ không thể nào, cũng một cái suối nước nóng mà, sao mình lưu thông mà hắn thì không.

Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay bóp bóp cánh tay hắn.

Bạc Tấn như bị bỏng, lập tức rụt tay lại, khàn giọng nói: "Đừng chạm vào tôi."

Tạ Nguyễn khựng lại trong giây lát khi nhìn thấy hắn tránh mình không kịp, ngay lập tức có chút khó chịu, tâm lý phản nghịch lập tức trỗi dậy.

Không cho mình chạm vào phải không, vậy thì hôm nay cậu nhất định phải chạm vào.

Tạ Nguyễn cong môi, đặt tay lên vai Bạc Tấn nghiêng người lạnh lùng nói: "Nếu tôi chạm vào cậu thì sao…"

Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị siết chặt, đột nhiên trời đất quay cuồng. Lúc Tạ Nguyễn kịp phản ứng, cậu đã bị Bạc Tấn ép vào thành hồ nước nóng.

Thiếu niên có lông mày sâu, khí chất mạnh mẽ, tiếp xúc gần khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Hắn kéo nhẹ phần tóc sau đầu Tạ Nguyễn, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai con côn trùng kêu vang, như thể trên thế giới này chỉ còn có hai người.

Tạ Nguyễn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở có chút nặng nề của Bạc Tấn.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi của Bạc Tấn lướt qua tai mình.

"Sẽ thế nào?" Hắn cười lạnh, nhìn vào trong mắt Tạ Nguyễn, chậm rãi nói: "Sẽ bị - thao."!
会被-操 Giúp với cả nhà ơi, dùng từ nào để thay thế được.