Mùa đông ở phía nam là một cuộc tấn công thần kỳ. Nhiệt độ nhìn có vẻ không thấp nhưng thực chất lại lạnh thấu xương.
Tạ Nguyễn vội vàng đi xuống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra một phần cổ và xương quai xanh trắng nõn, nhìn là thấy lạnh.
Tạ Nguyễn xách theo cái cà mên đi theo phía sau hắn: "Tôi tiễn cậu về."
"Sao," Bạc Tấn trong mắt tràn ngập ý cười nói, "Không nỡ xa tôi?"
Hắn nắm lấy tay cậu đút vào túi áo hoodie của mình, dẫn người đi về phía trước: "Được rồi, vậy cậu về nhà với tôi."
Lúc này trời đã sáng, trước tiểu khu không có người đi bộ, cây xoài hai bên đường bị gió lay động nhẹ, phát ra tiếng xào xạc. Bạc Tấn nắm chặt tay Tạ Nguyễn, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.
Thích Tạ Nguyễn từ khi nào?
Bản thân hắn cũng không biết.
Lúc đầu hắn chỉ thấy cậu ngu ngốc tự bảo vệ bản thân chơi vui, nên không khỏi muốn trêu chọc cậu.
Kết quả là trêu đến mức không buông được.
"Ai không nỡ rời xa cậu?" Tạ Nguyễn cũng không tức giận.
Nhưng cũng không hề vùng vẫy, tựa như Bạc Tấn có đưa đi đâu cậu cũng sẽ không phản kháng.
"Ừ, là tôi không đành lòng rời xa cậu." Bạc Tấn thấy bộ dạng biệt nữu của cậu liền cảm thấy ngứa ngáy, cử động đầu ngón tay, cuối cùng cũng nhịn xuống. Dù sao thì tương lai sẽ còn rất nhiều thời gian bây giờ không nên vội, nếu chậm trễ sẽ khiến người đóng băng thì không tốt lắm.
Buông ra, đẩy hắn về phía trước: "Về đi, tôi đi đây."
Tạ Nguyễn giật mình rồi nhận ra Bạc Tấn đã đưa mình đến chòi canh ở cổng tiểu khu.
"Chiều gặp." Bạc Tấn đeo tai nghe Bluetooth rồi quay người rời đi.
Mới đi được hai bước, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Tạ Nguyễn: "Này."
Bạc Tấn tháo tai nghe ra, nhìn lại: "Sao vậy?"
Tạ Nguyễn nhấc chân đá sỏi bên đường, nghiêng đầu nói: "Cái đó, cảm ơn."
"Khách khí với tôi làm gì, về đi."
"Ừm."
Sau khi về nhà, Tạ Nguyễn mở cái cà mên ra.
Hơi nóng và hương thơm tỏa ra ngay lập tức.
Đó là một phần cháo tôm đặc sệt và thơm, con tôm to tròn được ngập trong gạo trắng nấu mềm. Có một lớp hành lá xắt nhuyễn rắc lên trên, dù được đậy trong cà mên lâu như vậy nhưng chỉ cần nhìn vào nó vẫn có màu xanh ngọc lục bảo.
Con tôm mà tối qua Tạ Nguyễn không được ăn hôm nay đã lấy một phương thức kỳ diệu bù đắp.
Dù biết đây chỉ là trùng hợp nhưng Tạ Nguyễn vẫn không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn. Một niềm hạnh phúc thầm kín dâng lên từ tận đáy lòng và dần dần lan tỏa khắp tứ chi, xua tan mọi khó chịu, ủy khuất.
Ma xui quỷ khiến cậu lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh góc chụp vài tấm cháo tôm rồi đăng trong vòng bạn bè và set chế độ chỉ mình cậu mới nhìn thấy được.
[Anh Tạ của mày]: [hình ảnh][hình ảnh]
Sau khi cầm điện thoại lén nhìn hồi lâu, cậu ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong một phần cháo tôm nóng hổi và thơm ngon, toàn thân ấm lên từ trong ra ngoài.
Ăn xong, Tạ Nguyễn cẩn thận rửa sạch cà mên rồi cất vào phòng, định khi đến trường sẽ mang cho Bạc Tấn. Cậu nhìn đồng hồ và thấy đã muộn nên ngồi xuống và bắt đầu làm bài tập về nhà. Buổi chiều đi đến khu nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ không có tâm trạng để học. Cậu phải cố gắng làm càng nhiều càng tốt, tránh chuyện hết ngày nghỉ mà còn chưa xong.
Các giáo viên trong lớp thực nghiệm đều rất tàn nhẫn. Chắc sợ học sinh chỉ lo chơi trong kỳ nghỉ, để lại một đống bài tập. Suốt buổi sáng, dù Tạ Nguyễn không ngừng đẩy nhanh tốc độ viết cũng chỉ viết được một phần nhỏ.
Nhìn thấy Trần Vi đến gọi cậu ra ăn cơm trưa, Tạ Nguyễn sắp xếp đồ buổi chiều sẽ mang theo, xách cặp đi phòng khách.
Trần Vi nhìn thấy cảnh này giật mình: "Con muốn ra ngoài à?"
"Ừ," Tạ Nguyễn lấy một chén cơm ngồi xuống, "Con đi khu nghỉ dưỡng với các bạn cùng lớp, tối nay sẽ không về."
Còn muốn ở qua đêm, Trần Vi nhịn không được hỏi: "Khu nghỉ dưỡng nào? Nam hay nữ?"
Tạ Nguyễn dùng đũa gắp một miếng bắp cải, nói cho bà biết địa điểm, dừng một chút lại nói: "Nam."
Tạ Nguyễn không biết mình xuất phát từ tâm lý nào, liền bổ sung thêm: "Cậu ấy... Cậu ấy học rất giỏi, đứng nhất lớp con."
Hạ Kim Khánh người đang ăn cơm ở đối diện nghe vậy lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Đứng nhất lớp? Với điểm số của con trai lớn, làm sao nó có thể chơi thân với học sinh hạng nhất? Trần Vi không tin lời này.
Bà nhìn Tạ Nguyễn với vẻ mặt phức tạp. Mặc dù trước đây đứa trẻ này phản nghịch, nhưng chưa bao giờ nói dối bà, từ bao giờ đã thay đổi?
Trần Vi mở miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Kim Khánh lại đổi ý: "Vậy con đi chơi vui vẻ, lát nữa mẹ sẽ chuyển chi phí sinh hoạt tháng sau cho con."
Tạ Nguyễn "Ừm" cúi đầu ăn cơm, không nói thêm nữa.
Cậu và Bạc Tấn đã hẹn gặp nhau ở trường vào lúc hai giờ chiều, nhưng Tạ Nguyễn không muốn ở nhà nữa.
Ăn xong cậu xách cặp đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy Hạ Kim Khánh cười lạnh nói: "Bà thật sự tin nó ra ngoài chơi với học sinh hạng nhất lớp à? Nói dối cũng không biết tìm lý do hợp lý. Đây là đang lừa gạt bà."
Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng kèm theo tiếng thở dài của Trần Vi vang lên: "Haizz, không biết đứa nhỏ này bị làm sao nữa…"
"Hiện tại đã như vậy, sau này còn có thể trông cậy vào nó sao? Nằm mơ đi, vẫn phải dựa vào Thần Thần của chúng ta."
Những lời còn lại Tạ Nguyễn không nghe, đóng sầm cửa lại, quay người đi vào thang máy. Thật ngạc nhiên là cậu không cảm thấy buồn bã hay đau lòng nữa.
Tạ Nguyễn cũng không vội, đi dạo bên ngoài một lát, đi đến cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn nhẹ, sau đó mới chậm rãi đến ga tàu điện ngầm.
Chỉ mới 1h45 là cậu tới trường.
Cậu còn tưởng mình là người đến đầu tiên nhưng không ngờ từ xa đã nhìn thấy Bạc Tấn đang đứng ở cổng trường.
Hắn đã thay một chiếc áo khoác đen và đang nhìn xuống điện thoại. Sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, khi không cười có cảm giác xa cách, lãnh đạm.
Khốn kiếp, anh ta lại giả vờ như vậy. Cẩu đồ vật, trang đến đảo rất giống như vậy hồi sự.
Tạ Nguyễn xoay chuyển tròng mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa. Cậu lặng lẽ bước tới, định tấn công bất ngờ để hù dọa hắn.
Biết hắn lâu như vậy, cậu còn chưa bao giờ thấy hắn mất bình tĩnh.
Ba bước, hai bước, một bước... Tạ Nguyễn nín thở, chậm rãi tiếp cận Bạc Tấn từ phía sau. Không ngờ, Bạc Tấn đang xem điện thoại đột nhiên quay lại.
Lúc này muốn dừng lại cũng đã muộn, Tạ Nguyễn không nghiêng không lệch, lao thẳng vào lòng ng.ực Bạc Tấn.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ phía trên.
Tạ Nguyễn sửng sốt một lát mới nhận ra Bạc Tấn đã phát hiện hành động nhỏ của mình từ lâu. Cố ý không phá chỉ đợi cậu đưa mình đến tận cửa.
Con chó tâm cơ này.
Vành tai Tạ Nguyễn nóng lên, vỗ vỗ cánh tay hắn ra hiệu hắn buông ra: "Sao cậu biết tôi tới?"
Cậu con cho rằng mình đã che giấu rất tốt, Bạc Tấn từ đầu đến cuối còn không ngẩng đầu lên, chẳng lẽ sau lưng hắn có mắt?
"Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu." Bạc Tấn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu. Cảm giác ngứa ngáy quanh quẩn trong lòng từ sáng đến giờ cuối cùng cũng thuyên giảm đi rất nhiều.
Tiếng bước chân của mình?
Cái này cũng có thể nhận ra?
Tạ Nguyễn không biết rốt cuộc mình bị làm sao đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ. Miễn cưỡng đè nén nụ cười trên môi, cậu đẩy Bạc Tấn ra: "Vậy thì cậu cũng rất lợi hại."
"Phải."
Tạ Nguyễn mở camera điện thoại, xem tóc mình có bị rối không, một bên ghét bỏ nói: "Cậu có thể khiêm tốn một lần sao?"
Bạc Tấn câu môi: "Cuộc sống mình có thực lực thì không cần khiêm tốn."
"...Xin lỗi quấy rầy rồi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tôn Hạo Tường và những người khác lần lượt tới.
Bọn họ có năm người không thể nhét vào một chiếc xe được nên phải có hai chiếc.
Hạ Minh Kiệt rất muốn được tắm suối nước nóng, hận không thể cắm cái cánh vào bay qua đó, xoa xoa tay hỏi Bạc Tấn: "Anh Bạc, mày ngồi với ai?"
"Lão Hạ," Tôn Hạo Tường vỗ vỗ vai cậu ta, thở dài nói, "EQ thấp không phải lỗi của mày, nói xàm thì chính là mày sai. Cái này còn hỏi nữa hả? Tất nhiên là Tiểu Tạ rồi, đúng không anh Bạc?"
Bạc Tấn cụp mắt liếc nhìn Tạ Nguyễn, sau đó cười nhẹ: "Ừ."
Hạ Minh Kiệt nhìn cái này, nhìn cái kia, vỗ đùi ý thức được:"Được rồi là tại tao, tao đội cái nồi này."
Phan Vũ đẩy đẩy kính trên sống mũi lên và liếc nhìn giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn. Là cậu ta bị ảo giác sao? Luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này rất lạ...
Fuck, mấy cái con người này nói một lời không hợp là bắt đầu cợt nhả?
Bạc Tấn trêu cậu thì thôi đi, Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt cũng muốn bò lên đầu cậu hả? Tưởng bở!
Trước đây dù gì cậu cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong mảng đánh nhau, chẳng lẽ không ra tay nổi?
Tạ Nguyễn nheo mắt lại, giơ chân đá qua, chia nửa số đồ ăn vặt trong cặp ném qua, lạnh lùng nói: "Có đi nữa hay không?"
Cậu cũng không dùng sức, chỉ thuộc trình độ gãi ngứa, nhưng Tôn Hạo Tường lại rú lên như bị tra tấn, ôm túi đồ ăn vặt giả vờ khóc, phàn nàn với Bạc Tấn: "Anh Bạc, mày có còn quản nữa hay không?"
Dưới ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi của Tôn Hạo Tường, Bạc Tấn mạnh mẽ giật lấy một gói xoài sấy trong tay cậu ta, mỉm cười: "Đôi tụi tao là cậu ấy quản tao. "
Tất cả đều là một mớ hỗn độn. Tạ Nguyễn nghe không nổi nữa mở cửa xe: "Ai quản cậu, mau lên xe đi."
"Cậu không quản?" Bạc Tấn nhướng mày gật gật đầu, "Được rồi, sau khi vào học tôi sẽ đi dạo trên sân thượng nhé?"
Tạ Nguyễn: "..."
Fuck!
Tạ Nguyễn: "Không được!"
Bạc Tấn: "Hả?"
Tạ Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ: "Tôi quản."
Lúc này Bạc Tấn mới hài lòng, thong thả xé gói xoài sấy nhét vào tay cậu, cúi người bước lên xe.
Khu nghỉ dưỡng nằm trên núi cách xa thành phố và phải mất gần ba giờ lái xe. Trên đường đi có rất nhiều ngọn núi và đường hầm, cũng không có nhiều cảnh đẹp để ngắm nhìn. Tạ Nguyễn chán vô cùng, bấm điện thoại thì sợ say xe, đành phải ăn cái gì đó.
Cậu cầm một miếng xoài khô đang định cho vào miệng, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cậu đưa cho Bạc Tấn: "Cậu có muốn ăn không?"
Khẩu vị của Bạc Tấn khác với Tạ Nguyễn, cơ bản hắn không thích những thứ ngọt và béo như xoài nhưng...
Bạc Tấn nheo mắt lại, thứ Tạ Nguyễn đưa thì không giống như vậy.
Hắn không đưa tay nhận lấy mà cúi đầu nắm tay Tạ Nguyễn cắn miếng xoài vào miệng: "Ăn."
Bạc Tấn rất đúng mực, môi không chạm vào ngón tay của Tạ Nguyễn, nhưng gò má của Tạ Nguyễn lại không khỏi nóng lên.
Chắc là do trong xe quá ngột ngạt!
"Không có tay hả." Cậu ném túi xoài vào tay Bạc Tấn như bị bỏng.
"Như vậy không phải tiện hơn sao?" Bạc Tấn vừa nhìn thấy vậy liền thu lại. Hắn sợ chọc một hồi người ta không muốn tắm suối nước nóng cùng mình nên trả lại xoài khô cho Tạ Nguyễn: "Cậu ăn đi, tôi không ăn."
Tạ Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu cắn một miếng xoài.
Chiếc xe màu đen chạy thẳng về phía khu nghỉ dưỡng.
Có lẽ con đường quá gập ghềnh hoặc có thể là vì cái gì khác. Ở ghế sau xe, hai chân của Tạ Nguyễn và Bạc Tấn dần dần chạm vào nhau.
Chiếc xe chỉ có hai người họ, không gian rất rộng rãi nhưng cả hai đều không di chuyển.
Cảnh vật hai bên đường không ngừng lùi xa, hai người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười không giấu được trong mắt mơ hồ phản chiếu trên cửa kính.