Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 38



Bạc Tấn dựa vào lan can ban công, nhìn nghiêng cửa sổ của những căn hộ đối diện với tòa nhà, cười khúc khích hỏi Tạ Nguyễn: "Làm sao vậy, có việc tìm tôi?"

Đã gần mười giờ tối, cả thành phố yên tĩnh, không còn không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày.

Tiểu khu Bạc Tấn sống có môi trường rất tốt, có vườn hoa ở tầng dưới. Phía dưới có cặp nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi dạo, tiếng cười nhẹ nhàng bay xa trong gió chiều.

Bạc Tấn mở loa ngoài của điện thoại, mở chai nước khoáng uống một ngụm: "Sao không nói gì hết vậy?"

Tạ Nguyễn vẫn còn có chút ngơ ra, li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Sao cậu biết tôi muốn gửi tin nhắn cho cậu?"

"Cậu nghĩ thế nào?" Bạc Tấn hỏi, dừng lại một chút cười, "Tất nhiên là vì tôi luôn chú ý đến cậu."

Câu nói "Luôn chú ý đến cậu" giống như một cánh cửa xả lũ, khiến những cảm xúc bị kìm nén của Tạ Nguyễn ngay lập tức tìm được lối thoát. Mọi bất bình, chán nản dâng trào, dữ dội đến mức cậu khó có thể kiềm chế được bản thân.

Con người là vậy, khi một mình, họ có thể chịu đựng dù khó khăn đến mấy.

Nhưng một khi nhận được một chút quan tâm, những cảm xúc tiêu cực đó sẽ không thể kìm nén được nữa.

Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, không muốn mất bình tĩnh trước mặt Bạc Tấn. Cậu dùng sức xoa xoa mặt, tùy tiện tìm cớ: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thường xuyên đi chơi với đám Tôn Hạo Tường không?"
Cậu cho rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng lại không biết Bạc Tấn biết rõ cậu và từ lâu đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Thời gian này, nguyên nhân duy nhất khiến tâm trạng Tạ Nguyễn không tốt, có lẽ là mâu thuẫn với người trong nhà.

Bởi vì cậu lớn lên đẹp trai, lại có tầng quan hệ kia với Thẩm Hành Vân, Tạ Nguyễn cũng được coi là nhân vật nổi bật trong trường, cho nên thông tin gia đình của cậu cũng không khó để tra, chỉ cần nghe ngóng một chút là sẽ biết.

Ba mất sớm, mẹ đi thêm bước nữa có một đứa em trai cùng mẹ khác cha.

Một gia đình như vậy, chịu ủy khuất cũng là chuyện hết sức bình thường.

Bạc Tấn cũng không có vạch trần lời nói dối của Tạ Nguyễn mà nương theo lời của cậu: "Không có, đây là lần đầu tiên. Trước kia A Huân cũng giống như bạn của cậu, đặc biệt thích chơi game, đến mức độ…"

Hắn cười khẽ: "Đầu học kỳ này, ba cậu ta cất hết máy tính ở nhà để cậu ta chăm chỉ học tập. Trùng hợp là thành phố có dịch bệnh nên tất cả mấy tiệm net đều đóng cửa. Cậu ta đi ngang thấy máy tính của mấy tiệm trà sữa hai mắt không rời nổi. Sau đó cậu ta làm ra chuyện lớn.."

Trong lòng Tạ Nguyễn vốn đang rối bời, không có cảm xúc để làm thêm một cái gì nữa, vừa nghe hắn nói như vậy sự thèm ăn của cậu đột nhiên được kí.ch th.ích: "Chuyện lớn gì vậy?"

Bạc Tấn kể: "Cậu ta vào một công ty bất động sản nhỏ ven đường, hỏi mượn máy tính của người ta để dùng."

Tạ Nguyễn không thể tin được: "Cậu ta trực tiếp đi vào mượn?"

"Ừ," Bạc Tấn nén cười, "Các lãnh đạo cấp cao của công ty nhỏ đó còn đang đấu đá nội bộ. Quầy lễ tân tưởng cậu ta được đối phương phái đến để lấy cắp thông tin nên suýt nữa là gọi cảnh sát bắt giữ cậu ta."

Tạ Nguyễn không khỏi bật cười.

"Chuyện này mà buồn cười? Vậy để tôi kể cho cậu nghe một chuyện khác." Bạc Tấn châm một điếu thuốc hút một hơi. "Lão Hà, không phải cậu ta đang đuổi theo Lâm Lộ sao? Một đêm nọ, Lâm Lộ gửi tin nhắn cho cậu ta nói mình đau bụng."

Nói đến đây, Bạc Tấn lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn vào.

Sự chú ý của Tạ Nguyễn đã hoàn toàn bị hắn chuyển hướng, thúc giục: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó--"

Khi đó, Hạ Minh Kiệt cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến, những chàng trai khác sẽ nói là uống nước ấm, chú ý giữ ấm gì đó, nhưng cậu ta thì không như vậy, cậu ta muốn làm một cái bùng nổ như pháo hoa, khiến Lâm Lộ phải chú ý.

Vì vậy, Hạ Minh Kiệt tự cho là hài nước trả lời Lâm Lộ: Phụ nữ, chính là dùng để đau.

Bạc Tấn gảy tàn thuốc trên điếu thuốc, nói: "Kể từ đó, Lâm Lộ không bao giờ để ý đến cậu ta nữa."

Tạ Nguyễn không khỏi bật cười: "Đây là thật?"

"Thật đấy, nếu cậu không tin thì ngày mai cậu đi hỏi cậu ta đi." Bạc Tấn đột nhiên nhận được một tin nhắn mới từ Ôn Vịnh gửi đến. Hắn không để ý tới, tiếp tục nói với Tạ Nguyễn: "Lịch sử đen của lão Hà đặc biệt nhiều, lần trước lớp chúng ta tổ chức đi hái lê ở vườn lê. Thầy Tôn cách xa giỏ đựng lê, cho nên ông ấy đưa cho cậu ta quả lê đã hái và ra hiệu cho cậu ta bỏ nó vào sọt."

"Kết quả là Lão Hạ hiểu sai ý."

Hạ Minh Kiệt cho rằng Tôn Phúc An phân biệt đối xử với mình, muốn lợi dụng việc các bạn cùng lớp ở xa để tặng cậu ta quả lê mình hái. Thụ sủng nhược kinh liên tục từ chối,: "Cám ơn thầy, em không cần, không cần đâu."

Tôn Phúc An: "..."

Tôn Phúc An không nói nên lời nhìn cậu ta một cái sau đó bước tới, bỏ lê vào sọt.

Tạ Nguyễn cười muốn tắt thở: "Hiện tại nhìn thấy thầy Tôn, Hạ Minh Kiệt không thấy mắc cỡ hả?"

"Không," Bạc Tấn đưa tay bật đèn ban công lên, ánh đèn bật sáng lập tức khiến hắn vô thức nheo mắt lại, "Da mặt cậu ta dày lắm không giống như bạn học nhỏ nào đó ngay cả nhắn tin cho bạn cùng bàn cũng phải do dự một lúc lâu, chậc."

Tạ Nguyễn cảm thấy mình là người được ám chỉ đến, ho khan một tiếng, mạnh miệng nói:"Không phải là vì tôi sợ lắm phiền cậu sao. "

"Wow." Nghe giọng điệu của cậu, Bạc Tấn đoán rằng gần cậu như đã quên mất tất cả những thứ lộn xộn đó, nhướng mày, cố ý trêu chọc: "Cẩn thận vậy sao? "

Hắn gật đầu: "Hiểu rồi, hóa ra tôi ở trong lòng cậu lại quan trọng như vậy."

Tạ Nguyễn một lời khó nói hết: "Mặt của cậu cũng không mỏng hơn Hạ Minh Kiệt bao nhiêu."

Bạc Tấn không hề mắc cỡ mà còn tự hào, lười biếng nói: "Đó là vì, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nếu muốn sống một cuộc sống ngọt ngào thì phải từ bỏ một chút tôn nghiêm."

Tạ Nguyễn: "..."

Còn khá là vô vần điệu đấy.

Tạ Nguyễn nhất thời không nói nên lời, vừa định nói thêm gì đó, lại nghe được giọng nói ấm áp của Bạc Tấn: "Thấy khá hơn chưa?"

Tạ Nguyễn ngẩn ra, sau đó nhận ra mọi cảm xúc không ổn trong lòng mình đã hoàn toàn bị loại bỏ bởi sự can thiệp của Bạc Tấn

Chẳng trách Bạc Tấn lại đột nhiên nhắc đến lịch sử đen tối của Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt, hóa ra là để giúp cậu điều chỉnh cảm xúc.

Tạ Nguyễn cầm điện thoại, trong lòng cảm thấy trong lòng vừa nóng vừa ấm. Hầu kết của cậu lăn lên lăn xuống mấy lần, một lúc sau mới ổn định lại giọng nói, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Đột nhiên cậu không muốn chống cự cũng không mạnh miệng nữa.

Thể hiện sự yếu đuối trước mặt Bạc Tấn một lần thôi có vẻ cũng không khó như tưởng tượng.

"Vậy thì sao, tôi..." Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút, muốn đàng hoàng cảm ơn Bạc Tấn. Nếu tối nay không có hắn, không biết cậu sẽ cô đơn buồn bã bao lâu.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

"Tinh Tinh, con ngủ rồi à?"

Tạ Nguyễn bất giác mím môi dưới, dừng một chút mới nói: "Chưa."

Mặc dù Tạ Nguyễn đã che ống nghe nhưng Bạc Tấn vẫn nghe thấy động tĩnh ở đây: "Người nhà cậu?"

Tạ Nguyễn nói "Ừm".

"Được rồi, vậy không nhiều chuyện với cậu nữa." Bạc Tấn dập tàn thuốc, đứng dậy đi về nhà, "Đi ngủ sớm đi, ngày mai đừng quên mang bài tập về nhà."

Hắn dừng một chút, cười nói: "Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là..."

Tạ Nguyễn theo bản năng trả lời: "Sao vậy?"

Bạc Tấn nhếch môi: "Nhớ là phải nhớ tôi."

Người này quả thật là! Tạ Nguyễn hít thở không thông:"Tôi cúp máy."

"Ừ." Bạc Tấn mỉm cười, "Ngủ ngon."

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Trần Vi bưng một đĩa cam cắt sẵn bước vào: "Vừa nói chuyện điện thoại với bạn cùng lớp sao?"

Tạ Nguyễn không nói gì chỉ gật đầu.

Trần Vi đặt đĩa trái cây lên bàn, cầm một miếng cam đưa cho Tạ Nguyễn: "Thử đi. Đây là cam mà chú Hạ mới mua ở dưới lầu, rất ngọt."

Tạ Nguyễn nhận lấy miếng cam cầm trong tay nhưng không ăn.

Cậu là người hảo ngọt và không chịu được chút chua nên chưa bao giờ đụng đến những loại trái cây như cam.

Khi Trần Vi thấy thế, còn nghĩ là cậu giận mình vì thiên vị có chút bất lực.

Tính cách của con trai lớn này rất giống chồng trước của bà. Đều những người rất thuần khiết và cố chấp.

Cái này đương nhiên là tốt, nếu không Tạ Vương Niên, một đại thiếu gia nhà giàu có cũng sẽ không quan tâm sự phản đối của mọi người mà kiên quyết cưới một lễ tân của một khách sạn.

Nhưng trong cuộc sống không có quá nhiều thứ chỉ có hai màu đen và trắng.

Người chồng hiện tại của bà không thích đứa con lớn này của bà, trước đây còn vì chuyện này mà cãi nhau với bà vài lần. Làm cho trong nhà không yên ổn, bà có thể làm gì được nữa?

Từng trải qua những thăng trầm trước đây, bà trân trọng những ngày tháng bình thường và bình đạm hiện tại.

"Mẹ không hề thiên vị," Trần Vi thở dài, ngồi xuống bên giường, "Chỉ là Thần Thần còn nhỏ, chú Hà của con muốn mẹ dành nhiều tâm huyết cho thằng bé hơn, nên đôi khi việc mẹ quan tâm thằng bé nhiều hơn là điều khó tránh khỏi. Nhưng trong lòng mẹ, các con đều giống nhau, hơn nữa…"

Bà đưa tay xoa xoa đầu Tạ Nguyễn: "Mẹ không có việc làm, cái nhà này đều phải dựa vào chú Hà con, con hiểu không?"

Tạ Nguyễn không hề trốn tránh, chỉ là ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt màu xanh đậm trên cổ tay bà.

Mặc dù ba cậu tự tử vì phá sản nhưng ông không để lại một khoản nợ nào. Ngược lại, lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ trang sức có giá trị.

Chiếc vòng tay ngọc bích này chính là một trong số đó.

Cậu cũng không cần Hạ Kim Khánh nuôi dưỡng.

Cho nên Tạ Nguyễn vẫn không không hiểu tại sao từ nhỏ mẹ luôn dặn cậu phải nghe lời chú Hà, không được chọc tức chú Hà, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.

Nhưng bây giờ cậu đã hiểu. Mẹ yêu cậu nhưng bà yêu cái gia đình mới của mình hơn. Bà hy vọng có thể lợi dụng sự nhượng bộ của cậu để đạt được cảm giác yên bình trong cái nhà này.

Bà ấy thật sự không thiên vị sao? Vậy tại sao lại thờ ơ khi thấy điểm số của cậu được cải thiện? Tại sao ngay cả một bát mì cũng phải đối xử khác biệt? Tại sao không biết rõ sở thích của cậu?

Đó cũng chỉ là lời nói dối được nói hàng trăm lần, mà ngay cả cậu cũng tin nó.

Tạ Nguyễn nhếch khóe môi mỉa mai.

Trần Vi bị cậu nhìn như vậy vô thức rụt tay lại không hiểu sao bà đột nhiên cảm thấy mình không thể ở lại lâu hơn. Bà đứng dậy và để lại một câu: "Khi con lớn con sẽ hiểu cho mẹ."

Sau đó quay người rời đi.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Tạ Nguyễn cười mỉa. Một lúc sau, cậu đứng dậy ném miếng cam vào

Thùng rác.

Cậu tưởng mình sẽ cảm thấy khó chịu nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy lịch sử cuộc gọi với Bạc Tấn trên điện thoại di động, cậu chợt không để ý đến nữa.

Đêm hôm đó, Tạ Nguyễn không ngờ mình lại ngủ ngon đến thế, sáng hôm sau bị ánh nắng chiếu qua khe hở trên rèm đánh thức.

Cậu dụi mắt, ngồi dậy, bình tĩnh lại một lúc rồi xuống giường tắm rửa.

Trong nhà im ắng, không có ai ở đó.

Hạ Kim Khánh đến cửa hàng, buổi sáng có rất nhiều nhân viên văn phòng sẽ tới cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng, coi như là giờ cao điểm. Chết tiệt... Tạ Nguyễn vốc nước lên mặt, lẽ ra cậu nên đưa Hạ Thần đến trường mới phải.

Tạ Nguyễn dùng khăn lau nước trên mặt rồi vào bếp tìm đồ ăn.

Có lẽ là đi vội nên chưa dọn dẹp bàn ăn. Chén đĩa và đũa chất thành đống, trên bàn còn có vài vỏ trứng, trông như một mớ hỗn độn.

Tạ Nguyễn đi tới lấy một quả trứng và một bát cháo nguội lạnh vừa định ăn một miếng thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu rũ mắt xuống và nhận ra là Bạc Tấn gọi.

Cậu ta gọi sớm như vậy làm gì? Có chuyện gì gấp sao?

Tạ Nguyễn vội vàng đặt chén xuống, bấm nhận: "Sao vậy?"

Bạc Tấn hỏi Cậu: "Ăn cơm chưa?"

Gần đây nhiệt độ đã giảm xuống, thời tiết lạnh buốt. Tạ Nguyễn cảm thấy có chút lạnh, liền kẹp điện thoại trên vai, vừa đổ nước nóng vừa nói: "Vẫn chưa."

"Vậy thì tốt quá" Bạc Tấn nói.

Tạ Nguyễn nhướng mày, không phải đừng nói cái tên này sáng sớm gọi điện cho cậu chỉ để cười nhạo cậu không ăn sáng thôi sao? Có giống trẻ con không, uống một ngụm nước định nói chuyện đàng hoàng với hắn, thì nghe thấy giọng nói tươi cười của Bạc Tấn từ đầu bên kia điện thoại: "Coi như không uổng công tôi chạy một chuyến."

Tạ Nguyễn khẽ mở mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên một khả năng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.

Bạc Tấn đút một tay vào túi, tìm một chỗ cản gió để đứng. Giơ điện thoại lên chụp ảnh khung cảnh xung quanh rồi gửi cho Tạ Nguyễn: "Bạn cùng lớp nhỏ, đến cổng tiểu khu của cậu đón tôi."

Tạ Nguyễn không biết mình làm cách nào xuống lầu, cũng quên mất mình phải mất rất nhiều thời gian. Khi tỉnh lại, cậu đã đứng đối diện với Bạc Tấn.

Người nọ mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt trong ánh nắng đi về phía cậu, cao ráo đẹp trai vô cùng.

"Đồ ăn của anh đến rồi, xin hãy đánh giá năm sao." Bạc Tấn nắm lấy cổ tay Tạ Nguyễn, mỉm cười nhét một cái cà mên nhỏ vào trong tay cậu.

Thấy Tạ Nguyễn ngơ ngác nhìn mình không có phản ứng, Bạc Tấn đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ trán cậu: "Tỉnh."

Tạ Nguyễn ôm chặt cái cà mên, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu…"

Cậu điều chỉnh hơi thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, không để mình giống một tên ngốc: "Cậu cố ý đến đây à?"

"Không." Bạc Tấn nghiêng đầu tránh một chiếc lá rơi từ trên cây xuống, thản nhiên nói: "Sáng nay nấu nhiều cháo quá, đem cho cậu một ít."

Tạ Nguyễn há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện ra mình nói không nên lời, cuối cùng chỉ khô khốc nói ra hai chữ: "Cảm ơn."

"Không có gì," Bạc Tấn bình tĩnh nói, "Người một nhà không cần nói lời khách sáo."

Tạ Nguyễn sửng sốt: "Người một nhà?"

Đợi đã, bọn họ trở thành người một nhà từ khi nào? Sao cậu không biết?

"Sao vậy," Bạc Tấn cái tên lưu manh này không biết ngại là gì, mặt không đỏ tim không đập hỏi ngược lại, "Hai người ngủ cùng một giường chung một cái chăn không phải là người một nhà sao?"

Hắn rũ mắt nhìn Tạ Nguyễn, nhướng mày nói: "Này, biểu cảm gì đây, trước đâu không phải nghĩ như vậy sao?"

Hắn chặc lưỡi và đưa ra kết luận: "Vậy là chưa ngủ đủ, xem ra sau này phải ngủ nhiều hơn."

Tạ Nguyễn: "..."

Cút đi, đồ điên, trả lại sự cảm động cho cậu ngay! !