Ánh đèn trong khu vực suối nước nóng rực rỡ, phản chiếu trên mặt nước như những hạt vàng, lộng lẫy và xinh đẹp. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói cười của đám người Tôn Hạo Tường ở phía dưới.
Đôi mắt đen láy hẹp dài của Bạc Tấn nhìn chằm chằm Tạ Nguyễn không chớp mắt, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, giống như bọn họ đang có một nụ hôn kéo dài từ trên không trung.
Đầu óc Tạ Nguyễn trống rỗng, hai má nhanh chóng đỏ bừng như bị lửa hun.
Cơ thể nam sinh thon dài săn chắc, rõ từng thớ cơ, đầy tính xâm lược.
Cậu bị giam cầm trong vòng tay của đối phương, hô hấp mang theo hơi thở đặc biệt của hắn, như thể cậu đã bị hắn đóng dấu từ trong ra ngoài.
Mặc dù tính cách Bạc Tấn có phần ngổ ngáo nhưng rất có chừng mực và chưa bao giờ đùa giỡn quá mức như vậy với cậu.
Tim Tạ Nguyễn đập nhanh, môi khô khốc, toàn thân như sắp bốc cháy. Trong lúc vùng vẫy muốn trốn thoát, một bên theo thói quen buông những lời hung dữ: "Đến đi, có bản lĩnh thì tới đi..."
Những lời còn lại đột ngột kết thúc khi cậu cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Bạc Tấn.
Tạ Nguyễn đột nhiên mở to mắt, người này vậy mà ...
"Nếu tôi có bản lĩnh thì sao?" Bạc Tấn dễ như trở bàn tay giữ chặt người đang giãy giụa, vết chai mỏng trên bàn tay cọ qua làn da Tạ Nguyễn, mang đến một cơn ngứa ran.
Hắn cười khẽ, trong đêm tối giọng nói trầm thấp vang lên đặc biệt quyến rũ: "Nói đi, sao anh Tạ lại rụt rè như vậy?"
"Cậu mẹ nó là Teddy à?" Tạ Nguyễn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, tức giận đưa tay đẩy hắn ra: "Biến, cách xa tôi ra một chút."
(*to lớn và trông nguy hiểm nhưng thực ra lại rất dễ thương và tốt bụng.)
Bạc Tấn không đồng ý với lời này, hắn đã bình tĩnh lại nhờ khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình. Chính là cậu bạn nhỏ cùng lớp này đã trêu ghẹo hắn, mới dẫn đến lửa cháy lại.
"Dám làm không dám nhận?" Bạc Tấn nắm lấy cổ tay cậu, nhướng mày, "Vừa rồi là ai sờ vào còn ôm tôi? Chậc chậc, qua có bao lâu đâu vậy mà cậu còn không thừa nhận."
Vừa sờ rồi lại ôm! Nói như thật vậy đó, thực tế là cậu chỉ chạm vào hắn hai cái, còn rất là bình thường.
"Cậu có thể giữ cho mình một chút liêm sỉ được không?" Tạ Nguyễn kiên trì không chịu tỏ ra yếu thế, ngoài mạnh trong yếu nói: "Mau lên, thả bố mày ra!"
Bạc Tấn nheo mắt, cúi người về phía trước nhìn cậu: "Bố mày!"
Khi hắn đến gần, Tạ Nguyễn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức ngày càng mãnh liệt, luôn nhắc nhở rằng cậu không phải đối thủ của người đàn trước mặt. Giống như hắn có làm gì với cậu, cậu cũng
Không có cách nào để chống cự.
Giá trị lực lượng mà từ trước đến nay cậu luôn tự hào hoàn toàn bị đối phương áp chế, trong lòng Tạ Nguyễn cơ chút hoảng, quay mặt qua chỗ khác không nói gì nữa.
Bạc Tấn cụp mắt xuống, nhìn thấy lông mi của cậu hơi run run, môi mím thật chặt, trông rất bướng bỉnh, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Quên đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc, chưa kể ngay từ đầu hắn cũng không muốn làm gì cậu. Chỉ là muốn dọa cậu một chút, thuận tiện nhắc nhở cậu rằng, hắn và cậu không phải anh em tốt.
Đừng ngày ngày đối xử với hắn như cách đối xử với Tôn Hạo Tường và những người khác.
Nhưng vẫn cần dạy cho cậu một bài học. Có ai thích một người mà thế không? Hắn, đương sự còn nhìn không nổi.
Bạc Tấn quay mặt lại, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: "Sau này còn nghe lời tôi nữa không?"
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nghe có vẻ thân mật đến khó hiểu. Tạ Nguyễn mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cậu là ai? Sao tôi phải nghe lời của cậu!"
Dừng một chút, lại không có chút uy hiếp nói: "Mau buông ra, nếu không buông ra, tôi sẽ đánh cậu."
Tốt lắm, Bạc Tấn mỉm cười. Nếu cậu dễ dàng nhượng bộ thì hắn sẽ không thể tiếp tục phát huy.
Hắn vươn tay ôm lấy eo Tạ Nguyễn, ấn về phía trước——
Cảm nhận của Tạ Nguyễn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Trong phút chốc, cậu cảm thấy da đầu tê dại, miệng khô khốc, suýt chút nữa cậu đã không thể kiềm chế được bản thân giống như Bạc Tấn.
Không còn quan tâm đến việc mất mặt nữa, cậu nhắm mắt lại liều mạng: "Tôi... tôi nghe lời."
Bạc Tấn cười nhẹ, nhéo nhéo dái tai đầy thịt của cậu như một phần thưởng, rồi thả tay ra.
Tạ Nguyễn rùng mình, eo lập tức mềm nhũn ra, không nhịn được trượt về phía suối nước nóng. Cũng may là Bạc Tấn đã nhanh chóng ra tay và cứu cậu khỏi uống nước.
"Mẫn cảm quá đấy." Tiếng cười trầm thấp của Bạc Tấn truyền vào tai cậu, Tạ Nguyễn bị quấy đến mức không thể ngẩng đầu lên. Sau khi được giải thoát, cậu lập tức đứng dậy và đá hắn một cách không thương tiếc.
Cái tên không thể làm con người được!
Sau một cú đá cậu vẫn chưa thấy hết giận, nên đá thêm một cái nữa rồi bước ra ngoài.
Cậu phải thay đổi hồ, không thể ở lại với tên khốn này nữa.
Bạc Tấn không hề tức giận ngay cả sau khi bị đá, thay vào đó hắn cong môi và tỏ ra rất vui
Một tay chống lên thành nhảy ra khỏi suối nước nóng, ngồi bên bờ hồ đợi cơ thể tự nhiên hồi phục. Hắn nhìn bóng lưng của Tạ Nguyễn, nhỏ giọng nói: "Trước kia đây là một bãi tha ma…"
Thân thể Tạ Nguyễn cứng đờ, hai chân
Tốc độ cũng vô thức chậm lại một chút.
Bạc Tấn nhướn mày, hắn chỉ tùy ý nói như vậy, không ngờ lại đánh trúng điểm yếu của Tạ Nguyễn.
Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy? Không ngừng nỗ lực: "Tôi nghe nói khi khu nghỉ dưỡng được xây dựng, còn mời người đến làm pháp sự nữa đấy."
Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, vốn định chọn một hồ cách Bạc Tấn xa nhất, nhưng sau khi nghe vậy, lập tức đổi hướng đi vào hồ đơn bên cạnh.
Hồ đơn có diện tích nhỏ và được làm theo kiểu nửa kín nên mang lại sự riêng tư cực kỳ cao.
Tạ Nguyễn tựa người vào thành ao, nghĩ tới chuyện vừa rồi, đầu cậu lại bắt đầu bốc khói.
Thật ra cậu không ghét cái cách Bạc Tấn đối xử với mình, thậm chí còn... thậm chí còn cảm thấy chân mình hơi nhũn.
Tạ Nguyễn nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn thoáng qua đ.ũng qu.ần của mình, trong lòng tức giận đúng là không biết cố gắng.
Bình thường cũng không thấy tích cực như vậy, mới có chút xíu vậy mà...
Chẳng lẽ là do độc thân quá lâu, nhìn thấy người đẹp liền kéo cờ?
Tạ Nguyễn cố gắng thay thế khuôn mặt của Bạc Tấn bằng một người khác có ngoại hình đẹp hơn, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến lông mày cậu dựng đứng. Mẹ nó dám làm vậy với cậu, chân không bị đánh gãy mới là chuyện lạ!
Tạ Nguyễn sửng sốt, chợt nhận ra điều gì đó, tim đập như trống.
Đ*, đ*, đ*! Chuyện gì đang xảy ra vậy? ! Có gì đó rất không ổn!
Trong khoảng thời gian ngắn Tạ Nguyễn không thể chấp nhận sự thật này nên trong hành động tiếp theo, cậu luôn trốn tránh Bạc Tấn bất cứ khi nào có thể, thậm chí khi ăn còn chọn chỗ ngồi cách xa hắn nhất.
Họ dùng buffet do khu nghỉ dưỡng cung cấp. Trong khi Tạ Nguyễn đi lấy đồ ăn, Tôn Hạo Tường ghé vào tai Bạc Tấn thì thầm: "Hai người cãi nhau à?"
"Cãi nhau cái gì?" Bạc Tấn cắt miếng thịt cừu, cười nói tự nhiên: "Đôi tao đang rất tốt."
Tôn Hạo Tường: "???"
Từ lúc đi vào đến bây giờ, Tạ Nguyễn cũng không hề nói chuyện với hắn, cũng không nhìn hắn một cái, cái này mà tốt đó hả?
Bạc Tấn không thèm nói nhảm với cậu ta, trực tiếp kéo một cái đĩa bên phải qua, nói rõ ràng: "Mày có nhìn thấy không? Cái này là cậu ấy lấy cho tao." Tạ Nguyễn vốn là người hảo ngọt, hiếm khi ăn đồ cay, rõ ràng đĩa tôm hùm đất xào cay này là dành cho ai.
Nghĩ đến khuôn mặt của Tạ Nguyễn, đôi mắt cụp xuống khi đặt cái đĩa trước mặt hắn, trái tim Bạc Tấn gần như tan chảy.
Có giận dỗi cũng lấy đồ ăn cho hắn, sao lại có thể khiến người ta yêu thích đến vậy chứ?
Tôn Hạo Tường: "..."
Chết tiệt, không cẩn thận đã bị hắn nhét cơm tró! Cậu ta rảnh đến không có chuyện gì làm sao? Đi lo chuyện của cái thằng này!
Tôn Hạo Tường cúi đầu nhét một miếng xúc xích vào miệng, không nói thêm gì nữa.
Sau bữa tối, mấy người đi thang máy lên lầu.
Buffet rất dễ ăn quá nhiều, Bạc Tấn cũng không cho phép người khác để lại dù chỉ một chút đồ ăn, bởi vậy mấy người ăn có chút nhiều, lười biếng dựa vào vách thang máy, không ai muốn nói chuyện.
Trong sự im lặng, Bạc Tấn lên tiếng.
"Tụi bây biết không, ở khách sạn thì có một điều cấm kỵ."
Đúng lúc này, cửa thang máy đing một tiếng, đã đến tầng của bọn họ.
Hành lang dài, ánh đèn u ám không có một bóng người, bầu không khí đáng sợ không thể giải thích được lan tràn.
Hạ Minh Kiệt nhát gan, giống như một con thỏ lao tới bên cạnh Tôn Hạo Tường: "Cái, cái cấm kỵ gì?"
Khóe mắt chú ý tới biểu tình của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn chậm rãi nói: "Không thể ở phòng cuối cùng ở hành lang khách sạn."
Tôn Hạo Tường tò mò: "Tại sao?"
Bạc Tấn mỉm cười không nói gì, trông rất thần bí.
Phan Vũ rất có hứng thú đến những điều mình chưa biết, lúc này đã mở Baidu và đọc kết quả tìm kiếm phía trên: "Bởi vì năng lượng âm quá mạnh nên rất dễ thu hút những thứ không sạch sẽ".
"Nghe đáng sợ quá vậy ba." Hạ Minh Kiệt xoa xoa da gà trên người, cười nói: "Cũng may là phòng tao không phải phòng cuối, haha."
Tôn Hạo Tường và Phan Vũ đều quay lại nhìn Tạ Nguyễn, ánh mắt đầy thương xót cho người tội nghiệp.
Tôn Hạo Tường: "Tiểu Tạ, nếu không thì cậu đến quầy lễ tân đổi phòng đi? Dù sao ở đây cũng còn rất nhiều phòng trống."
"Không cần." Tạ Nguyễn bình tĩnh nói: "Tôi không tin mấy cái này."
Tôn Hạo Tường giơ ngón tay cái lên với cậu, với ánh mắt ngưỡng mộ: "Anh Tạ thật trâu bò."
Tạ Nguyễn bình tĩnh gật đầu, nhưng bước chân lại có chút loạng choạng.
Bạc Tấn cảm thấy buồn cười, cũng không chọc thủng cậu, cười ủ rũ, hắn lấy thẻ ra mở cửa phòng.
Việc đầu tiên Tạ Nguyễn làm khi trở về phòng chính là vào phòng tắm tắm.
Ăn uống đầy đủ và tắm nước nóng vốn là một điều hạnh phúc, nhưng cậu không khỏi nhớ lại lời của Phan Vũ——
"Bởi vì căn phòng cuối cùng có âm khí mạnh mẽ, dễ dàng thu hút những thứ không sạch sẽ."
Càng nghĩ đến Tạ Nguyễn, càng cảm thấy không ok chút nào. Cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
Cậu quay đầu lại thật nhanh, không có gì hết.
Nhưng mà như vậy thì càng đáng sợ hơn.
Tạ Nguyễn vội vàng đi tắm rửa lau khô người rồi bước ra khỏi phòng tắm, lấy bài sinh học ra, định dùng khoa học để lật đổ sự mê tín thời phong kiến.
Nhưng không được, cậu không thể bình tĩnh được chút nào. Chưa nói đến việc làm câu hỏi, thậm chí câu hỏi còn không vào đầu.
Ngoài cửa sổ bầu trời được sơn màu tối.
Trời tối, thỉnh thoảng lại có vài tiếng côn trùng không rõ, khiến bầu không khí càng thêm thần bí.
Tạ Nguyễn ngồi cứng ngắc trên ghế, không dám cử động hay nhìn lại phía sau. Đang lúc cậu đang định xem một đoạn video ngớ ngẩn để xoa dịu tâm trạng thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
Gan và túi mật của Tạ Nguyễn lập tức như bị tách ra, hai tay run rẩy.
Người tới....là người hay là ma?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, với nhịp điệu không nhanh không chậm, đều đều nhau rất kỳ lạ.
Tạ Nguyễn không thể chịu đựng được nữa, gục xuống và hét lên: "Ai?"
Tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng nói của Bạc Tấn vang lên: "Tôi, Bạc Tấn."
Tạ Nguyễn lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được trở lại thế giới loài người.
Nếu là trước kia, chỉ dựa vào việc Bạc Tấn làm hôm nay ở suối nước nóng, dù có chuyện gì đi nữa Tạ Nguyễn cũng sẽ không để hắn bước vào phòng.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu cần một người ở bên lúc này.
Tạ Nguyễn sải bước đi tới mở cửa, nhường đường cho hắn đi vào: "Có chuyện gì à?"
Trên môi mang theo nụ cười, Bạc Tấn dùng tay trái đóng cửa lại, nhẹ giọng thì thầm vào tai Tạ Nguyễn: "Cậu có muốn làm không?"
Tạ Nguyễn dừng lại, mặt lập tức đỏ lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạc Tấn: "Cậu!"
"Làm sao?" Bạc Tấn ngồi xuống ghế và lật bài kiểm tra trên bàn. Hắn đang kìm nén ý nghĩ xấu xa của mình, nhưng trên mặt lại ra vẻ đạo mạo: "Tôi hỏi là cậu có muốn làm bài tập không, cậu đỏ mặt cái gì?"
Hắn nheo mắt nhìn Tạ Nguyễn từ trên xuống dưới: "Đang suy nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tạ Nguyễn bịt miệng lại.
Bạc Tấn không nhịn được mà cười lớn.
Bạc Tấn nói xong thì dừng lại, sợ tiếp tục chọc ghẹo sẽ dọa người ta chạy mất sợ hãi nên lắc lắc tờ giấy trong tay nói: "Cậu đã làm được bao nhiêu đề rồi? Có câu hỏi nào không biết không? "
Có, hơn nữa còn không ít.
Nhưng người này chắc là không có âm mưu gì nữa phải không?
Tạ Nguyễn cẩn thận quan sát một lát, thấy hắn không có ý định càn quấy nữa, liền lấy trong cặp ra hai tờ bài thi đã chuẩn bị sẵn: "Có."
Mặc dù Bạc Tấn là một lão lưu manh nhưng thời khắc quan trọng hắn vẫn rất đáng tin cậy. Hắn kiên nhẫn giải thích mọi vấn đề cho Tạ Nguyễn, cuối cùng hỏi: "Cậu có muốn tôi ở lại với cậu không?"
Vừa nhận ra mình có cảm giác hơi khác với Bạc Tấn, Tạ Nguyễn không chút suy nghĩ từ chối: "Không cần, tôi không sợ."
Giả vờ còn rất giống.
Bạc Tấn nhướn mày đứng dậy: "Vậy tôi đi đây?"
Vừa rồi cậu không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nghe được hắn sắp rời đi, nỗi sợ hãi trong lòng Tạ Nguyễn đột nhiên quay trở lại.
Cậu nuốt khan, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Ừ."
"Tôi thật sự đi đó." Bạc Tấn đứng dậy, làm động tác đi ra cửa.
Tạ Nguyễn vẫn không có phản ứng.
Đây đúng là chết cũng phải giữ sĩ diện, Bạc Tấn bật cười, cũng không muốn làm khó cậu. Đang lúc hắn chuẩn bị chủ động nói chuyện ở lại, góc quần áo của hắn đột nhiên bị nhẹ nhàng kéo lại.
Hắn quay đầu lại.
Tạ Nguyễn quay mặt lại, biệt nữu nói: "Vậy cậu muốn ở lại thì ở lại đi."
Đèn trên đỉnh đầu đã tắt, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đại khái là bởi vì ban ngày ngồi trên xe mệt mỏi, Tạ Nguyễn rất nhanh đã ngủ thiếp đi, chưa đầy năm phút, hơi thở dần dần trở nên dài hơn.
Với đôi mắt đã quen với bóng tối, Bạc Tấn quay đầu lại nhìn cậu dưới ánh trăng chen qua khe hở trên rèm cửa.
Nhiệt độ dưới chân núi rất thấp, Tạ Nguyễn quấn chặt mình trong chăn, chỉ hở đầu.
Với khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc suôn mượt sang một bên, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Bạc Tấn đưa tay ra ôm cậu vào lòng. Tạ Nguyễn tựa hồ nhận thức được gì đó, thân thể động đậy, nhưng không giống lúc thức, hận không thể cách Bạc Tấn 3 mét.
Thay vào đó, cậu rúc vào vòng tay hắn, tìm một tư thế thoải mái và tiếp tục ngủ ngon lành.
Bạc Tấn mỉm cười, kéo chăn lên cho cậu rồi nhắm mắt lại.