Đang lúc tôi chưa biết nên tiến hay lui, thì đột nhiên một lực cực mạnh kéo phắt tôi ra khỏi người của nam thi, như đại bàng bắt gà con, ném tôi văng khỏi quan tài.
Là lão Giang!
Ông đã nhận ra nguy hiểm, gần như dốc toàn bộ sức lực để cứu tôi. Một loạt hành động cứu tôi, xoay người, rút dao tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, lưỡi d.a.o đen sắc lạnh của ông đã đ.â.m thẳng về phía yết hầu của nam thi!
Nhưng điều khiến lão Giang c.h.ế.t sững là: tốc độ của xác c.h.ế.t kia còn nhanh hơn cả ông.
Chỉ thấy trong quan tài lóe lên một bóng mờ, nam thi đã bật người dậy, bốn chi chạm đất, tung mình qua không trung, đỡ lấy tôi gọn gàng.
Hắn dường như không có ý định làm hại, chỉ nhẹ nhàng đặt tôi xuống, rồi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh như một con ch.ó nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, khẽ kêu lên một tiếng.
“Gâu… Ưu…”
Lão Giang đứng sững, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông nhìn nam thi, rồi quay sang nhìn tôi:
“Cậu… quen hắn à?”
Tôi lắc đầu, còn nam thi lại gật đầu lia lịa.
Sau đó, hắn dùng ngón tay viết lên mặt đất một chữ ngoằn ngoèo chính là chữ “chủ” trong giáp cốt văn.
“Cái gì? Hắn coi cậu là chủ nhân à?” Lão Giang tròn mắt kinh hãi.
Tôi cũng ngơ ngác, còn Bạch Thủy thì cau mày:
“Lẽ nào hắn là Lang Soái Ban Ban – nghĩa tử của Phụ Hảo trong bức bích họa? Một cổ thi sống lại sau ba ngàn năm… thật hiếm có trên đời.”
Tôi nói nam thi quả thực có đeo mặt nạ sói, nhưng giờ hắn cứ đi theo tôi kêu “gâu gâu” là sao đây?
Lỗ Bảo Bình xoa cằm phân tích:
“Thật ra trong tự nhiên, nhiều loài động vật khi vừa sinh ra sẽ coi vật đầu tiên nhìn thấy là chủ nhân, rồi trung thành cả đời. Năm xưa, chẳng phải Phụ Hảo đã nhặt Ban Ban từ hang sói sao? Ta đoán trong người hắn có huyết mạch của sói, cũng mang bản tính như loài sói. Ngủ sâu dưới Âm Khư mấy ngàn năm, ký ức của hắn có lẽ đã bị đứt đoạn. Vì vậy, khi cậu tháo mặt nạ ra, thứ đầu tiên hắn thấy là cậu — và từ đó nhận cậu làm chủ.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Nhưng chẳng phải hắn đã hy sinh để cứu Phụ Hảo rồi sao? Sao vẫn sống đến giờ?”
Chẳng lẽ là do đóa yêu hoa kia? Câu hỏi ấy, không ai có thể trả lời.
Chỉ có lão Giang, ngày nào cũng mắng tôi: “Thằng ranh to gan, có ngày c.h.ế.t toi, ông khỏi lo!”
Mà kỳ lạ thật, bình thường tôi cực sợ xác c.h.ế.t, vậy mà đối mặt với Ban Ban, trong lòng lại dấy lên một cảm giác thân thiết khó tả. Có lẽ đúng như giọng nói kia từng nói đây là nhân của kiếp trước, là quả của kiếp này.
Tôi đưa tay ra, Ban Ban lập tức cúi đầu cọ vào lòng bàn tay tôi.
Khuôn mặt tuấn tú, mang nét hoang dại của loài sói cứ cọ qua cọ lại như nũng nịu, khiến tôi cảm thấy một sự thân mật lạ thường — điều mà ngay cả con Đại Hổ của tôi cũng chưa từng làm.
Không ngờ hôm nay, người khiến tôi “được sủng ái” lại là… một xác ướp nghìn năm tuổi.
Cả đội vẫn còn đang kinh ngạc, thì đột nhiên trong mộ thất dâng lên một làn sương trắng sữa.
Sương lan ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã che khuất toàn bộ tầm nhìn của chúng tôi.
Cùng lúc đó, vang lên những tiếng “xì xì” ghê rợn ngay bên tai. Trong màn sương mờ ảo, từng đôi mắt xanh biếc dần hiện ra.
“Rắn! Là rắn đang thè lưỡi! Chúng bò ra từ dưới nước!” Lỗ Bảo Bình hét lớn.
Số lượng rắn độc tràn ra từ trong nước nhiều không đếm xuể, chúng thè những chiếc lưỡi đỏ dài và mảnh, trườn nhanh về phía chúng tôi.
Cầu Tú Tú lập tức hét lên: “Là ai chạm vào cơ quan vậy? Đây có thể là hình phạt tàn khốc nhất của nhà Thương dành cho kẻ thù — ‘Sái bồn’!”
Cái gọi là “sái” chính là vô số độc trùng, còn “sái bồn” nghĩa là hố đầy rẫy các loài độc vật. Khi hành hình, người ta sẽ lột sạch quần áo của phạm nhân rồi ném vào trong hố để cho rắn rết, bò cạp, nhện độc… c.ắ.n xé cho đến c.h.ế.t.
Loại cực hình này đã thất truyền hàng nghìn năm, không ngờ lại xuất hiện nơi đây, như là lớp phòng ngự cuối cùng bảo vệ di tích Âm Khư.
Lão Giang vừa lùi vừa hét: “Đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau rút lui! Sau tượng chim Huyền Điểu chính là lối ra của ngôi mộ này!”
Chúng tôi vội vàng chạy về phía đó, nhưng phát hiện tượng Huyền Điểu không biết từ bao giờ đã bị ai đó mở ra.
Bạch Thủy bỗng kêu lên đầy nghi hoặc: “Khoan đã, hình như thiếu một người! Văn Bân đâu rồi? Cậu ấy đâu?”
Trung đội trưởng Trương quay lại muốn tìm Đỗ Văn Bân, thì trong màn sương đặc quánh vang lên tiếng cười khàn khàn, rợn người như chứa đầy oán hận.
Một bóng người từ từ quay đầu lại — chính là Đỗ Văn Bân.
Hắn nhìn chằm chằm vào lão Giang, từng chữ như gằn ra khỏi cổ họng: “Giang Đông Hổ, ta biết các người năm đó đã làm gì rồi.”
Âm thanh ấy như sấm động giữa trời quang, khiến sắc mặt lão Giang và Hạ Lan Tuyết tái nhợt. Trong ánh mắt lão Giang là hoảng sợ, kinh hãi, không tin nổi, và cả sự day dứt sâu kín.
Còn tôi cũng cứng đờ tại chỗ, bởi vì giọng nói kia không còn là của Đỗ Văn Bân nữa, mà là một giọng khác — giống hệt giọng trong chiếc máy ghi âm ở Trấn Sấm!
Khi tất cả chúng tôi còn đang sững sờ, giọng hắn lại chuyển về của Đỗ Văn Bân:
“Ngươi không phải đã lén viết mật hiệu vào lòng bàn tay đồ đệ mình, bảo rằng trong đội có nội gián sao? Ha ha ha… Ngươi không biết rằng Lâm Kiến Nghiệp chỉ là một con quỷ nhỏ thôi — còn ta, mới là con quỷ thật sự!”
“Tất cả những gì năm xưa các ngươi gây ra, ta sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần. Ta sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời của ‘Kỳ Lân’!”
Nói xong, hắn quay đầu, bước thẳng vào màn sương trắng... Lão Giang gào lên, rút thanh đao đen bất chấp tất cả định đuổi theo, nhưng Hạ Lan Tuyết vội giữ vai ông lại: “Ông ở lại bảo vệ đội khảo cổ, để tôi đi.”
Dứt lời, bà một mình cầm kiếm xông vào trong làn sương trắng của lối ra Huyền Điểu. Sau lưng, Ngân Linh run giọng gọi “Sư phụ! Sư phụ!”, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Tôi sợ cô gặp nguy hiểm, cũng lao theo ngay sau đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ngờ Ban Ban vẫn kiên quyết đi sát bên tôi. Tôi bước một bước, hắn bước một bước; tôi dừng, hắn dừng, như sợ tôi sẽ bỏ rơi hắn vậy.
Để giảm bớt gánh nặng, tôi ném chiếc sọt tre nặng trĩu của Ngân Linh cho hắn, bảo hắn giúp tôi mang theo.
Phía sau, đám rắn độc đã bò hết lên bờ, đội khảo cổ hỗn loạn, lão Giang vội tổ chức mọi người rút lui theo lối ra, nhưng những cặp mắt xanh biếc ấy ngày càng tiến lại gần hơn.
Tình hình cực kỳ nguy cấp, trung đội trưởng Trương bỗng ném khẩu s.ú.n.g tiểu liên sang một bên, rồi quay người chắn ở phía sau cùng của đội.
“Anh định làm gì?” — lão Giang nheo mắt hỏi.
“Phần này giao cho tôi.” — Trung Đội trưởng Trương vừa nói, vừa rút d.a.o găm ở thắt lưng, cắt đứt động mạch trên tay mình.
Một vết chưa đủ, ông lại rạch thêm ở chân, m.á.u tươi phun ra, nhuộm đỏ cả bộ quân phục. Thì ra, ông định dùng m.á.u mình để dụ lũ rắn.
Quả nhiên, mười mấy con rắn đang đuổi đến gần lập tức bị mùi m.á.u hấp dẫn, đồng loạt lao về phía ông.
“Trung Đội trưởng Trương!” — Bạch Thủy đau đớn hét lên.
Tất cả mọi người đều đứng sững lại, còn ông chỉ mỉm cười yếu ớt, giơ tay chào theo kiểu nhà binh:
“Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Bảo vệ đội khảo cổ Âm Khư là nhiệm vụ của tôi! Mau đi đi, m.á.u của tôi không còn chảy được lâu nữa...”
Nói dứt câu, ông hét lên một tiếng, lăn mình về phía chính điện. Máu đỏ tung tóe khắp nơi, lũ rắn độc bị thu hút ùa tới.
Ông đã lấy mạng mình để chặn lại cái bẫy “Sái bồn” do Đỗ Văn Bân cố ý khởi động. Và cái giá phải trả là bị vạn xà c.ắ.n xé!
Trong sương trắng vang vọng khắp nơi tiếng rít “xì xì”. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh hàng trăm con rắn đang quấn quanh người ông, hút máu, gặm thịt ông từng chút một.
Âm thanh cuối cùng vang lên là:
“Trung ương quân khu, Sư đoàn đặc chủng số 23, Đại đội trưởng Trương Vân Phong — báo danh!”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Người lính, c.h.ế.t nơi biên cương, đâu cần liệm bằng da ngựa. Đó chính là tinh thần cao quý nhất của họ!
Không để sự hy sinh ấy trở nên vô nghĩa, chúng tôi c.ắ.n răng lao đi, chạy dọc theo hành lang mộ đầy sương mù.
Cuối cùng, trước mặt hiện ra một vách núi ngầm. Trên đó chỉ có một chiếc cầu treo đong đưa chênh vênh, được nối bằng mười sợi xích đồng đã mục nát vì thời gian — có lẽ được dựng tạm để thợ xây lăng rút ra sau khi hoàn thành.
Hạ Lan Tuyết thân pháp nhanh như gió, đã thi triển khinh công sang bờ bên kia. Tôi cõng Ngân Linh , thở dốc đuổi theo.
Đột nhiên, từ dưới chân vang lên âm thanh mà tôi sợ nhất: “Rắc!”
Một sợi xích đồng gãy rời, bên dưới là vực sâu không đáy.
Ngân Linh tuột khỏi lưng tôi, tôi vội túm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, tay kia bám lấy xích, cả hai đung đưa trên vách đá như hai cọng cỏ yếu ớt giữa trời.
Cảnh tượng ấy khiến Hạ Lan Tuyết ở phía đối diện kinh hãi.
Với sự tinh tế của mình, bà nhanh chóng nhận ra chỗ đứt gãy của xích đồng rất gọn — và vài sợi khác cũng đã bị ai đó dùng cưa tơ vàng cắt dở từ trước!
Bà giận dữ rút kiếm, chỉ thẳng vào màn đen trước mặt, hét lên: “Lão Ngũ! Sao ngươi hèn hạ đến thế! Có bản lĩnh thì đối đầu với ta, sao lại ra tay với một đứa trẻ?”
Thì ra, Đỗ Văn Bân chính là “Lão Ngũ” — người từng cùng lão Giang và Hạ Lan Tuyết xông vào Âm Khư mười năm trước.
Chỉ vì một biến cố mà c.h.ế.t trong cơ quan, giờ đây hắn lại trở về như quỷ dữ và những người bạn năm xưa, nay đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Chuyện gì đã xảy ra ở Ân Khư năm đó? Tại sao Lão Ngũ lại có thể c.h.ế.t rồi sống lại?
Những bí mật này, Lão Giang chưa từng nói cho tôi biết. Còn Lão Ngũ sau khi trở về thì lại mang đầy thù hận với “Kỳ Lân”, nên hắn cố ý cưa đứt một nửa dây xích của cầu treo, muốn để tất cả chúng tôi rơi xuống vực sâu.
Lúc này, Ngân Linh đã tỉnh lại. Cô nhìn bàn tay tôi đang nắm chặt không buông, nghiến răng nói:
“Lý Kinh Lam, anh làm gì mà giả vờ anh hùng thế? Mau buông tay ra, anh có biết là tôi rất ghét anh không hả?”
Tôi biết cô lo tôi cũng sẽ ngã xuống, nên chỉ cười nói: “Không buông, dù c.h.ế.t cũng không buông.”
Lúc ấy, gân xanh trên tay tôi nổi hẳn lên, cả cánh tay như sắp trật khớp. Đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng “hú” trầm thấp chỉ thấy Ban Ban như một con sói vương trong rừng, bốn chân tung bay, chạy trên chiếc cầu đung đưa mà như đi trên đất bằng.
Đôi mắt hắn đen nhánh như bảo thạch, ánh lên vẻ kiên nghị. Hai tay hắn vừa bám lên sợi xích đồng, hai chân lập tức đạp mạnh, động tác liên tiếp như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tôi!
Tôi bảo hắn mau rời đi vì nơi này quá nguy hiểm, nhưng nói chưa dứt, cây cầu lại lún xuống thêm một tấc. Thấy thế, Ban Ban bất ngờ ôm chặt lấy eo tôi — lúc ấy tôi mới thật sự hiểu thế nào là “sức mạnh tuyệt đối”.
Đúng vậy, đó chính là vị Lang Soái vô địch của Đại Thương!
Thế nhưng tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm. Tôi liền nhanh trí ra lệnh: “Cứu người! Mau cứu người trước!”
Ban Ban dường như hiểu ý, lập tức vươn tay vớt lấy Ngân Linh, động tác nhanh gọn liền mạch.
Nhưng sau khi cứu được người, hắn lại đứng yên ngơ ngác giữa cầu. Tôi vội chỉ về phía bên kia: “Đưa chúng tôi qua cầu! Nhanh lên!”
Ban Ban định kéo tôi đi, nhưng thấy như thế quá chậm, liền vươn tay khác nhấc bổng tôi lên, kẹp tôi vào nách mình. Thế là hắn một tay ôm Ngân Linh , một tay kẹp tôi, phóng như bay qua chiếc cầu treo.
Đầu tôi quay về hướng Lão Giang, chỉ lo cho tình hình bên đó.
Lúc này, Lão Giang cùng nhóm khảo cổ đã chạy tới đầu cầu. Nhìn cây cầu treo lung lay bắc ngang vực sâu, ông trầm mặc châm một điếu thuốc, nói:
“Tình hình vượt ngoài dự đoán của tôi. Tôi chỉ có thể đưa một người đi, khả năng sống sót là ba mươi phần trăm. Ai sẽ đi?”
Không ngờ Bạch Thủy, Lỗ Bảo Bình và Cừu Tú Tú nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười.
Bạch Thủy mở miệng nói:
“Giang tiên sinh, nếu ông chỉ mang theo chiếc bình hổ ăn người, thì có phải là sẽ có một trăm phần trăm cơ hội không?”