Khai Phá Cổ Mộ

Chương 125: Sương Mù, Sương Mù, Sương Mù



 

Sau khi chia quân, việc khiến chúng tôi sốt ruột nhất chính là làm sao xác định được tọa độ của nhóm Thẩm Tiểu Vũ.

 

Lúc này họ dường như đang gặp nguy hiểm chưa từng có. Cứ cách một khoảng thời gian rất lâu, bên kia mới hồi đáp cho chúng tôi được vài chữ ngắn ngủn.

 

Trước tình hình đó, chúng tôi hoàn toàn bó tay. Lão Giang chỉ có thể dùng cách tìm kiếm cổ điển nhất dựa vào cường độ tín hiệu của bộ đàm để xác định hướng!

 

Khoảng cách càng gần, tín hiệu càng mạnh, đèn tín hiệu nhấp nháy càng nhanh và sáng hơn.

 

Ngược lại, nếu cách xa, ánh đèn sẽ yếu dần đi. Cứ như thế, chúng tôi cưỡi lạc đà băng qua sa mạc, men theo ánh đèn đỏ nhỏ bé kia khi sáng khi mờ, dùng nó làm kim chỉ nam duy nhất để tiến hoặc lùi.

 

Chúng tôi lần theo tín hiệu, càng đi càng thấy có gì đó không đúng. Vị trí của nhóm Thẩm Tiểu Vũ… dường như trùng khớp hoàn toàn với nơi vừa phát ra tín hiệu “ma”.

 

Tôi nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: “Sư phụ, có khi nào đây là cái bẫy không?”

 

Lão Giang cau mày, châm một điếu thuốc. Đợi đến khi chỉ còn mẩu tàn, ông mới ném xuống cát, trầm giọng nói:

 

“Dù là bẫy thì cũng phải chui vào. Giờ ta chẳng còn lựa chọn nào khác.”

 

Lời ấy từ miệng một kẻ như Hắc Đao Kỳ Lân nói ra, lại khiến lòng người lạnh buốt. Không biết có phải do mặt trời sắp lặn hay không mà tôi thấy càng lúc càng rét. Tín hiệu thì lại mỗi lúc một mạnh hơn.

 

Chúng tôi đã lần tìm suốt cả buổi chiều. Đến khi lão Giang khẽ nói “Chắc rất gần rồi…”, thì phía trước, Lâm Thu Thanh bỗng kêu lên:

 

“Mọi người, phía trước hình như có nước!”

 

Chúng tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ… quả thật có một mảng xanh biếc, tựa hồ một ốc đảo nhỏ giữa biển cát. Bên ngoài ốc đảo là một con suối mảnh, uốn lượn quanh, như mang đến sức sống cho nơi này.

 

Nhưng thay vì mừng rỡ, tôi lại thấy bất an. Giữa sa mạc c.h.ế.t chóc, đột nhiên xuất hiện một ốc đảo, chuyện này quá lạ. Hơn nữa, đây chính là vùng được gọi là “Sa mạc Vong Linh”.

 

Điều quái dị hơn cả là: ốc đảo ấy không hề có điểm tận cùng. Màu xanh kéo dài đến tận nơi bị bao phủ bởi một lớp sương trắng mờ mịt.

 

Song tín hiệu lại phát ra từ chính hướng đó. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tiến vào. Đặt chân lên ốc đảo, tôi mới thấy nơi này toàn mọc một loại cây lá dài như lan, xanh mướt.

 

Lão Giang nói:

 

“Đây là thiên tuế lan, còn gọi là cỏ bất tử trong sa mạc. Dù trăm năm không mưa, nó vẫn sống được. Chỉ là…”

 

“Chỉ là sao?” mọi người đồng loạt hỏi.

 

Ông cau mày: “Chỉ là… những cây ở đây không giống tôi từng thấy.”

 

Chúng tôi nhìn kỹ. Trên ngọn của mỗi cành đều nở ra đóa hoa đỏ rực, như ngọn lửa cháy hừng hực giữa gió cát. Lão Giang khẽ nói:

 

“Tôi từng nghe nói thiên tuế lan trăm năm không nở. Nhưng ở đây, chúng lại nở rộ… mà là toàn những đóa hoa máu.”

 

Lần đầu tiên ông thấy loài cỏ bất tử nở hoa — một khung cảnh vừa đẹp vừa ghê rợn.

 

Dù ai nấy đều thấy kỳ lạ, nhưng chẳng ai dám lãng phí thời gian, tầm mắt nhanh chóng bị thu hút bởi con suối nhỏ uốn quanh trong đám cỏ.

 

Không biết là ai nuốt nước bọt một cái rõ to âm thanh ấy như kéo căng dây thần kinh của mọi người. Tôi cũng thấy cổ họng khô khốc, lưỡi rát bỏng, cơ thể như gào thét: Nước! cho ta nướcc!

 

Chúng tôi mang theo rất ít nước. A Dĩ Mục Hãn trước đó còn dặn phải tiết kiệm từng ngụm. Giờ đây, nhìn thấy con suối trong vắt, bản năng sinh tồn đã thắng hết lý trí.

 

Cũng như kẻ đói khát mấy ngày trời, bỗng nhìn thấy mâm cơm nóng hổi ai có thể cưỡng lại được?

 

Tiếng nuốt nước bọt vang khắp đoàn. Ngay cả lão Giang cũng phải đưa tay lau mép, nhưng ông vẫn bình tĩnh phất tay: “Khoan đã. Để ta và Tứ muội kiểm tra trước.”

 

Lão là người cực kỳ cẩn trọng. Sau khi ông và Hạ Lan Tuyết cùng kiểm tra, xác định nước không độc, chúng tôi mới được phép uống.

 

Mọi người đều uống ngấu nghiến. Thậm chí còn đổ đầy lại túi nước trên lưng lạc đà.

 

Ngân Linh vui mừng rửa mặt, gột sạch lớp bụi, gương mặt trắng như sứ lại hiện ra vừa xinh đẹp vừa trong trẻo.

 

“Phải nhớ kỹ chỗ này,” cô nói, “lúc quay về còn có thể ghé lại lấy nước. Cũng nên gọi chị Khổng Tước đến đây tiếp tế thêm.”

 

Cô vừa nói vừa cười, vẻ vui sướng không che giấu nổi. Sau khi uống no, tôi mới nhớ ra chuyện chính, hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Liệu nhóm Thẩm Tiểu Vũ có đang trong ốc đảo này không?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Lão Giang nhìn đèn tín hiệu chớp sáng lóa mắt, đáp: “Chắc chắn trăm phần trăm.”

 

Lẽ nào họ cũng tìm thấy ốc đảo này rồi bị mắc kẹt bên trong?

 

Cứu người như cứu hỏa, chúng tôi lập tức tiến sâu vào. Nhưng càng đi, tôi càng thấy bất thường. Theo lý mà nói, trong sa mạc không thể có sương. Thế mà chẳng biết từ lúc nào, sương mù đã dần phủ quanh.

 

Ban đầu chỉ là một lớp mỏng, ai cũng không để tâm. Nhưng chẳng mấy chốc, nó đặc dần lên, đến khi chúng tôi nhận ra thì lối cũ đã bị che khuất hoàn toàn.

 

Bốn phía chỉ còn một màn trắng xóa. Điều lạ là sương đến không hề có dấu hiệu báo trước cứ như có vô số hồn ma vô hình đang từ từ vây lấy chúng tôi.

 

Lâm Thu Thanh hỏi nhỏ: “Có nên quay lại không?”

 

Lão Giang mặt đen lại, nghiến răng nhìn đèn tín hiệu: “Tiếp tục đi!”

 

Sương càng lúc càng dày. Ban đầu còn thấy lờ mờ phương hướng, rồi chẳng mấy chốc, xung quanh chỉ còn một màu trắng đục như sữa. Mắt thường chỉ nhìn xa được mười bước.

 

Chúng tôi đi trong sương, tim như treo lên đến cổ. Ban Ban vẫn đi sát bên tôi, thân hình cao lớn của nó khiến tôi thấy yên tâm phần nào.

 

Nhưng đúng lúc đó, tôi bỗng nhớ lại câu điện tín của Thẩm Tiểu Vũ:

 

“Chúng tôi đang ở trong một màn sương đen đặc, trên trời không đường, dưới đất không lối…”

 

Tôi vội quay sang nhìn Lão Giang, ông cũng đang nhìn tôi. Hai thầy trò cùng cau mày, nở nụ cười khổ. Không cần nói, chúng tôi đều nghĩ đến cùng một điều. Lão Giang rút s.ú.n.g lục ra, nạp vào một viên đạn đỏ, thấp giọng nói: “Chỉ còn cách thử một lần thôi.”

 

Đó chính là pháo sáng cuối cùng trong tay lão Giang. Khi cò s.ú.n.g được bóp, viên pháo lao thẳng lên trời, nổ tung một tiếng chói tai, ánh sáng đỏ rực xuyên qua tầng sương đặc như muốn x.é to.ạc bầu trời.

 

“Có hi vọng! Có hi vọng rồi—” Lâm Thu Thanh reo lên, nhưng nụ cười của cậu ta nhanh chóng cứng lại trên mặt.

 

Không ai trong chúng tôi còn cười nổi. Bởi vì ngoài rìa của luồng sáng kia, sương mù lại càng dày đặc hơn.

 

Không những không tan đi, mà còn cuồn cuộn kéo tới, trắng đục đến chói mắt. Tôi cứng đờ quay lại, ốc đảo ban nãy còn lờ mờ thấy được, giờ chẳng còn gì nữa: không còn lan hoa, không còn dòng suối, chỉ còn một biển trắng mênh mang.

 

“Lão Giang, phải làm sao đây?” tôi hỏi, giọng run lên.

 

Sắc mặt ông sẫm như đổ mực, rút từ n.g.ự.c áo ra chiếc la bàn, nghiến răng: “Tôi không tin hôm nay lại không phá nổi thứ ma chướng này.”

 

Ông định lần theo một hướng nhất định mà đi, tin rằng đi mãi ắt sẽ ra khỏi vùng sương, vì chẳng lẽ cả sa mạc đều bị che phủ sao?

 

Nhưng điều quái dị lại xảy ra, kim la bàn không hề nhúc nhích. Nó như bị dính chặt vào tâm trục, không d.a.o động, không chỉ hướng.

 

Lão Giang lắc mạnh vài lần, thậm chí gõ vào mặt kính, nhưng vô ích. Dù làm gì, kim vẫn bất động như bị một lực vô hình ghìm chặt. Cuối cùng ông thở dài, lộ vẻ chán nản đến tuyệt vọng:

 

“Tôi đã nói rồi… nếu không gặp phải đại họa, thằng ch.ó c.h.ế.t Thẩm Tiểu Vũ đời nào lại gọi đến tôi…”

 

Ông ngẩng đầu, ánh mắt đầy cay đắng: “Nó đâu phải cầu cứu, rõ ràng là kéo ta xuống mồ cùng nó!”

 

Câu nói như châm ngòi cho nỗi hoảng loạn. “Ý ông là sao? Chúng ta… vĩnh viễn ra không được ư?”

 

“Linh Nhi không muốn c.h.ế.t ở đây đâu…”

 

Tiếng bàn tán, tiếng thở dồn dập vang khắp đội hình.

 

Ngay lúc ấy, phía sau bỗng có động tĩnh, là từ trên lưng con quạ đen. Con Tiểu Hắc, chú chim ưng con vẫn đang lim dim ngủ, đột nhiên dựng thẳng dậy.

 

Hai con mắt vàng kim của nó xoay tròn, rồi bất ngờ vỗ cánh dữ dội, kèm theo tiếng “u… u…” khàn đặc và run rẩy.

 

Những chiếc lông đen tuyền bay loạn trong không khí. Tôi hoảng hốt hỏi: “Nó làm sao vậy?”

 

Sắc mặt Ô Nha cũng biến đổi, nhìn chằm chằm con chim rồi khẽ nói, từng chữ nặng như chì: “Nó… cảm nhận được cái c.h.ế.t đang đến gần.”

 

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy từng sợi lông tơ trên người mình đều dựng đứng. Một luồng khí lạnh rợn người theo màn sương lan ra, chậm rãi bò vào giữa chúng tôi.

 

Trong lớp sương trắng đặc quánh kia dường như có thứ gì đó đang ẩn mình. Thứ gì đó vô cùng đáng sợ, đang nín thở nhìn chằm chằm vào chúng tôi… chờ cơ hội để ra tay.