Kết Duyên Cùng Trạng Nguyên Lang

Chương 39



Vừa khéo, có câu chuyện xảy ra: Công t.ử nhà Vương Thái Phủ Thiếu Khanh, vì ngã ngựa mà bị thương. Hắn được đích nữ của một nhà thương nhân cứu giúp. Công t.ử bị mù tạm thời, không nhìn thấy mặt mũi cô nương. Vì sợ đưa một nam nhân xa lạ về trang trại của mình sẽ rước họa vào thân, cô nương không dám mở lời, chỉ viết giấy rằng mình bị câm. Vốn dĩ chuyện này hết sức đơn giản, công t.ử nhờ cô nương viết thư cho gia quyến, để họ phái người đến đón. Cô nương cũng làm theo, chỉ hẹn họ ở bên ngoài trang trại, rồi dìu công t.ử đến đó chờ đợi.

Nào ngờ, vị công t.ử này lại si mê cô nương mà hắn chưa từng thấy mặt, cũng chưa từng nghe giọng nói ấy. Sau khi mắt khỏi, hắn bèn lùng sục khắp nơi tìm kiếm ân nhân. Trang trại gần nhất với nơi công t.ử ngã ngựa chỉ có một chỗ, trong đó lại không có mấy người biết chữ. Người thương nhân vừa nghe phong thanh đã biết ngay đó là đích nữ nhà mình, lại thấy vị công t.ử kia giàu sang phú quý, bèn lập tức để kế nữ (con riêng của vợ) giả mạo, bỏ mặc thân sinh đích nữ sang một bên.

Nhưng rồi, Vương công t.ử cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ban đầu, hắn ngửi thấy mùi hoa dành dành thoang thoảng trên người ân nhân. Thế nhưng, cô nương giả mạo lại chưa từng dùng loại hương này, còn chê bai rằng hoa dành dành khắp nơi đều có, quá đỗi tầm thường, nàng ta không thích.

Vương công t.ử liền đích thân điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng cũng tìm được cô nương đã cứu mạng mình, rước về phủ làm thê tử. Hắn còn đặc biệt sai người mang 100 lượng vàng đến cửa hàng của ta, nói là để cảm tạ hương cao ta đã bào chế.

Gà Mái Leo Núi

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, chủ yếu bởi vì một cô nương xuất thân nhà thương nhân, vậy mà lại gả được cho công t.ử nhà Vương đại nhân, vở kịch mỹ nhân cứu anh hùng này quả thực khiến người người chấn động. Nhờ đó, cửa tiệm hương cao của ta càng thêm tấp nập khách hàng lui tới.

Một vị thư sinh nghèo rớt mồng tơi chạy đến hiến kế cho ta, nói rằng hắn có thể giúp ta viết thêm nhiều giai thoại tình yêu lâm ly bi đát, khiến việc buôn bán của ta ngày càng phát đạt. Hắn còn đưa cho ta xem mấy quyển thoại bản tự tay hắn biên soạn.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn đã vơ lấy ba cái bánh bao của ta, lại đang chuẩn bị cầm thêm cái thứ tư.

Thấy ta không nói gì, hắn rụt tay lại, cười hề hề, xoa xoa tay nói: "Mỗi tháng chỉ cần trả cho ta một lượng bạc tiền công là đủ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc đầu, hắn ta còn đòi tới ba lượng bạc lận. Đúng là kẻ không có tiền đồ, còn chưa bán thân mà dám mơ tưởng hão huyền.

"Được thôi."

Hắn mừng rỡ khôn xiết, suýt bật khóc.

Ta cũng biết rõ lai lịch của hắn. Hắn lên kinh ứng thí, còn mang theo một người thê t.ử ốm yếu bệnh tật đi cùng. Hôm đó trên phố, ta từng thấy họ bị chủ tiệm t.h.u.ố.c lớn tiếng quát tháo đuổi ra ngoài.

Ta bèn mua một căn nhà và một cửa hàng mới, lại sắm thêm hai người làm. Nơi này cách cửa hàng cũ chừng một nén nhang nếu đi bằng xe ngựa.

Vị thư sinh kia quả thực có tài hoa. Hắn đặt cho hương cao, phấn sáp, và son môi của ta những cái tên cực kỳ mỹ miều, êm tai. Hắn còn dặn dò người làm khi giới thiệu với khách hàng, phải thuộc lòng những câu chuyện hư cấu mà hắn đã bịa ra.

Cuối cùng, ngay cả trên hộp đựng son môi, hắn cũng tỉ mỉ đề thêm vài câu thơ ca. Nào là "Gặp chàng đúng lúc hoa rơi", nào là "Ai thấu nỗi tương tư này", rồi lại "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình", toàn những lời lẽ thi vị như vậy.

Đọc mà thấy ngượng nghịu, song lại được rất nhiều cô nương ưa thích. Thư sinh này lập công, ta bèn tăng lương cho hắn, mỗi tháng hai lượng bạc. Phu nhân của hắn mừng rỡ khôn nguôi, thường xuyên mang bánh chẻo, bánh bao mới làm đến biếu tặng ta.