Kết Duyên Cùng Trạng Nguyên Lang

Chương 40



Quả là một cặp phu thê nghĩa nặng tình thâm.

Cô Yến Thanh không kết duyên cùng ái nữ của Thừa tướng, bởi vì vị Thừa tướng kia đã bị thất sủng. Sư phụ của Cô Yến Thanh giờ đây lại trở thành tân Thừa tướng.

Những chuyện nơi quan trường đó, ta không tường tận. Trước đây Tư Mã Túc còn thường kể với ta, nhưng nay đã ba tháng rồi hắn không hề tới tìm ta.

Thúy Vân đã kể cho ta nghe mọi chuyện. Sau khi buôn dưa lê dăm ba câu, nàng nói với ta, nàng muốn chuộc thân, rồi sẽ xuất giá theo một nam nhân.

Ta nhất thời sững sờ: "Kết hôn ư?"

Thuở trước nàng từng bảo nam nhân trên đời đều là lũ lọc lừa, ai tin lời bọn họ thì quả là ngu muội. Vậy mà giờ đây, nàng lại định dùng hết số tiền dành dụm bấy lâu để chuộc thân, rồi còn đòi theo một thư sinh yếu đuối về quê hắn. Ta chỉ muốn tỉnh ngộ cho nàng ấy, khuyên can thế nào nàng ấy cũng nhất quyết không nghe. Nàng bảo không muốn phiêu bạt nay đây mai đó, đơn độc không nơi nương tựa, nàng cũng muốn một cuộc sống bình thường như bao người, dựng vợ gả chồng, sinh nở hài nhi. Ta cũng đành hết lời.

Thúy Vân rời đi, ta tiễn nàng một đoạn, còn tặng thêm chút bạc làm lộ phí.

Nam nhân của nàng ấy chẳng có gì nổi bật, có lẽ vì đường công danh lận đận nên luôn mang vẻ u sầu, chán nản. Dù đã ngoài ba mươi nhưng lại mang khí chất già nua, khác hẳn vẻ trẻ trung, hừng hực nhiệt huyết như Cô Yến Thanh hay Tư Mã Túc. Ta thật khó lòng hiểu nổi vì sao Thúy Vân lại chọn hắn. Nàng khẽ nói: "Xấu xí cũng không sao, vẻ ngoài bình thường một chút mới là người đàng hoàng đáng tin cậy. Muội thích cái sự chân chất nơi chàng ấy."

Bóng đôi người dần khuất sau làn sương mờ ảo. Ta quay người lại, bất chợt chạm mặt Tư Mã Túc. Trông hắn có vẻ mệt mỏi, mình khoác bộ chiến giáp của tướng quân, vừa thấy ta thì mặt mày tái đi. Song hắn vẫn xuống ngựa.

Trong lòng ta chợt dấy lên chút áy náy, ta khẽ hỏi: "Sao huynh lại khởi hành sớm vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta... vừa rời khỏi doanh trại, đang tính quay về phủ."

"À."

Gà Mái Leo Núi

Sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Chúng ta chậm rãi sóng bước bên nhau. Tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến, xé tan sự tĩnh mịch trên phố Trường An. Một lát sau, hắn cất lời: "Ta sắp phải lên đường ra biên ải rồi." Ta ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

"Tình hình biên ải đang rất gay go, sắp đến Xuân tiết rồi mà quân Hồ vẫn không ngừng quấy nhiễu dân chúng. Phụ thân ta tuổi đã cao, ta không thể an lòng nếu không đích thân đến đó, vả lại người cũng muốn chỉ dạy binh pháp cho ta."

Mấy tháng không gặp, hắn dường như đã chững chạc hơn rất nhiều. Lòng ta vừa vui mừng lại vừa có chút xót xa. Ta lo lắng hỏi: "Nhưng mà... nơi đó có quá nguy hiểm chăng?"

"Cũng đành phải chịu vậy thôi."

Hắn tiễn ta về đến cửa hiệu, nói: "Vẫn chưa kịp chúc mừng muội đã mở thêm cửa hàng và mua nhà mới. Giờ đây ngay cả các quý nhân trong cung cũng biết đến son phấn của Hạnh Hoa Các rồi đấy."

“Tất cả là nhờ ơn huynh đã giúp đỡ muội."

Hắn không đáp lời, chỉ trầm giọng nói: "Ba ngày nữa ta sẽ xuất phát... Ta muốn hỏi muội một điều, có phải trong lòng muội vẫn luôn hướng về Cô huynh hay không? Ta... không hề có ý khác, chỉ là muốn hỏi cho rõ... Trước đây ta không biết chuyện, nên cảm thấy vô cùng áy náy với hai người..."