Theo lời của dì Ba, việc Đồng Đồng biến thành kẻ thế mạng không phải là chuyện mới xảy ra.
Căn cứ theo thời gian, chuyện đó có lẽ đã bắt đầu vào lúc Đồng Đồng hai tuổi rưỡi, trước khi Đồng Đồng đi nhà trẻ.
Đương nhiên, cũng có thể là sớm hơn nữa!
Khoảng thời gian đó chỉ có ba người có thể tiếp xúc với Đồng Đồng: Chị Trần bảo mẫu, mẹ chồng tôi và bạn thân tôi, Tiết Tiêu.
Họ đều từng một mình chăm sóc Đồng Đồng.
Bà nội của Đồng Đồng đương nhiên sẽ không làm hại cháu gái ruột của mình, cho nên loại trừ luôn khả năng bà ấy là thủ phạm.
Chỉ còn lại hai đối tượng là chị Trần bảo mẫu và bạn thân của tôi - Tiết Tiêu.
Nhưng mà, chị Trần bảo mẫu là người thành thật, không giống người có thể làm ra loại việc nham hiểm như thế.
Chị ấy cực kì yêu thương Đồng Đồng, chăm sóc Đồng Đồng giống như con gái ruột của mình vậy.
Tôi nhớ, khi Đồng Đồng đầy tháng, con bé bị hăm tã, cứ đi tiểu sẽ khóc oa oa khiến cho chị Trần đau lòng đến chảy nước mắt, vừa ôm Đồng Đồng vỗ về, vừa tự trách bản thân.
“Đều tại dì, tại dì không rửa cho Đồng Đồng, thay tã muộn khiến Đồng Đồng chịu khổ rồi. Dì xin lỗi, là dì không tốt.”
Sau khi Đồng Đồng ngủ say, chị ấy lập tức đun nước kim ngân để nguội, đợi sau khi con bé đi đại tiện hay tiểu tiện xong sẽ rửa m.ô.n.g cho nó.
Sau khi rửa sạch, chị Trần cẩn thận dùng khăn mặt lau khô, xoa phấn rôm lên người con bé. Cả quá trình đó cực kì cẩn thận, thực sự rất kiên nhẫn.
Dưới sự chăm sóc của chị Trần, Đồng Đồng khỏi rất nhanh. Kể từ đó, con bé không bị hăm tã lần nào nữa.
Về tiền lương, vợ chồng tôi chưa bao giờ bạc đãi chị Trần, những ngày lễ ngày Tết chúng tôi đều tặng lì xì cho chị ấy. Mấy năm nay, chúng tôi chưa bao giờ cãi vã, càng chưa từng giận nhau chuyện gì. Vậy nên, tôi cảm thấy chị Trần không thể làm hại Đồng Đồng được.
Còn về bạn thân của tôi, Tiết Tiêu, chúng tôi quen nhau từ khi còn mặc tã nên tôi biết rất rõ.
Khi còn học đại học, tôi bị viêm dạ dày, thượng thổ hạ tả, chính Tiết Tiêu là người đưa tôi đi khám, chạy đôn chạy đáo, thậm chí còn thuê một gian bếp ở tiệm cơm bên ngoài nấu cho tôi một bát cháo.
Sau khi tốt nghiệp hai năm, cô ấy muốn mua nhà ở thủ đô nhưng vẫn thiếu mười vạn nên hỏi vay tiền tôi, tôi không nói hai lời, lập tức gửi cho cô ấy ngay. Lần đó cô ấy còn ôm tôi khóc, nói chúng tôi nhất định sẽ làm bạn tốt của nhau cả đời.
Sau khi tôi sinh Đồng Đồng, cô ấy nhận Đồng Đồng làm con gái nuôi, đối xử với Đồng Đồng còn thân hơn con ruột của mình.
Mấy năm nay, chúng tôi vẫn luôn giúp đỡ nhau, vẫn luôn thân thiết không khác gì chị em ruột thịt.
“Nhà này chắc chắn có người ốm, có lẽ là người lớn, cũng có thể là trẻ con. Trước đây người đó bệnh rất nặng, thế nhưng hai, ba năm gần đây thì bệnh tình dần tốt lên.”
Dì Ba thấy tôi bối rối, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu là người lớn thì mặc quần áo của Đồng Đồng kiểu gì ạ?”
Tôi không nhịn được hỏi.
“Chuyện này đơn giản thôi, có thể lấy mấy bộ quần áo của con bé rồi khâu lại, sau đó mặc vào là xong.”
“Con cứ suy nghĩ kĩ xem, xem xem có ai đáng nghi không, sau đó chúng ta sẽ tìm cách xác thực.”
Có, hơn nữa không chỉ có một người.
Bạn thân Tiết Tiêu của tôi có con trai nhưng tôi không thấy đứa bé có bệnh gì cả, hai vợ chồng họ rất khoẻ khoẻ mạnh, tạm thời có thể loại trừ.
“Sức khoẻ của chồng chị Trần không tốt lắm, con gái bị bệnh tr.ầ.m cảm, thường xuyên tự h.ạ.i bản thân, trong nhà không có ai là khoẻ mạnh cả. Nhưng từ khi Đồng Đồng đi nhà trẻ thì chị Trần không làm ở nhà con nữa, hai bên cũng không liên lạc nhiều. Có lẽ con phải đến nhà chị ấy xem thử xem sao.”
“Mẹ chồng con bị bệnh tiểu đường, bố chồng con bị cao huyết áp, nhưng mà hai người họ chắc sẽ không đến mức vì bản thân mà hại chính cháu gái ruột của mình chứ?”
“Con quay về xem thử đi. Người mà Đồng Đồng cản tai ương cho, bởi vì hấp thụ phúc khí của người khác nên sắc mặt sẽ hồng hào khoẻ mạnh, không thể che giấu được đâu.”
Tôi gật đầu, thất thần dẫn con gái trở về nhà.
Bởi vì chồng tôi không tin mấy chuyện này, nên tôi chỉ nói là đi thăm dì Ba, chưa nói chi tiết với anh ấy.
Ngày hôm sau, đưa con gái đến nhà trẻ xong, tôi mua một ít hoa quả đến thăm chị Trần.
Đã nhiều năm không qua lại nên tôi không biết chị ấy có chuyển nhà không.
Tôi cố gắng hít sâu, điều chỉnh tâm tình xong mới ấn chuông cửa.
Hôm đó trời nhiều mây, sắc trời ảm đạm âm u.
Sau khi chuông cửa vang lên năm sáu tiếng, tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng ra, cánh cửa “két” một tiếng rồi mở toang.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt tái nhợt, tôi sợ tới mức lùi về sau hai bước, “A” một tiếng.
“Xin hỏi, cô tìm ai?”
Người này chắc là chồng của chị Trần, chỉ mới mấy năm không gặp mà bây giờ lại trông tàn tạ thế này.
“Tôi, tôi tìm chị Trần.”
Tôi sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, nhanh chóng giới thiệu bản thân.
“Mời vào, trong nhà hơi bừa bộn, cô cẩn thận một chút nhé.”
Chồng chị Trần vừa dẫn tôi vào nhà, vừa gọi chị Trần ra.