Căn phòng nhỏ hẹp nhưng cực kì bừa bãi, giống như một bãi chiến trường vậy.
Chị Trần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tôi thì hai mắt đỏ lên.
“Cô giáo Lâm, sao cô lại đến đây? Nhà cửa lộn xộn quá, khiến cô chê cười rồi.”
Chị Trần vẫn luôn cho rằng bản thân không có văn hoá nên rất kính trọng những người tốt nghiệp thạc sĩ như tôi.
Tôi bước lên phía trước, đỡ lấy chị Trần.
“Chị bị làm sao thế?”
“Haizz… đừng nói nữa. Chị đi xe điện giao đồ ăn, không cẩn thận nên bị ngã nứt xương đùi, mấy hôm nay ở nhà dưỡng thương, không làm được gì cả.”
Chị Trần vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
“Con gái chị đâu?”
Tôi nhìn xung quanh, bình tĩnh đánh giá căn phòng, cố gắng tìm ra những điểm khả nghi.
“Con bé c.ắ.t cổ tay, mất m.á.u quá nhiều nên đang trong tình trạng nguy kịch, vẫn chưa tỉnh lại.”
Cuối cùng chị Trần không kiềm chế được nữa, cầm tay tôi khóc nấc lên.
Tôi định đến viện thăm con gái chị Trần một chút, thế nhưng cô bé đang trong tình trạng nguy kịch, có đến cũng không gặp được, nếu khăng khăng muốn đến thì có vẻ hơi giả tạo.
Nghĩ vậy, tôi đành an ủi chị Trần mấy câu, đưa cho chị ba nghìn tệ.
Mấy năm nay vì khám bệnh cho Đồng Đồng mà kinh tế nhà tôi eo hẹp hơn hẳn, tuy rằng không nhiều nhưng số tiền này vẫn là tấm lòng của tôi.
Chị Trần từ chối rất lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nhận lấy.
7.
Từ nhà chị Trần trở về, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Nhẹ nhõm nhưng cũng nặng lòng.
Nhẹ nhõm vì người h.ạ.i con gái tôi không phải chị Trần, điều này chứng minh tôi không nhìn lầm người.
Nhưng nặng lòng là bởi, cuộc sống của chị Trần giờ đây không hề hạnh phúc, mà gia đình tôi gặp chuyện, càng không thể giúp gì cho chị được.
Tôi gọi điện kể lại tình hình cho dì Ba, dì nói, tạm thời loại trừ khả năng thủ phạm là chị Trần.
Tuy nhiên, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu, cho dù thân thiết hay tin tưởng ai thì tôi vẫn cần phải có đầy đủ căn cứ mới có thể hoàn toàn bỏ qua, tuyệt đối không làm việc theo cảm tính.
Dì bảo tôi đưa ngày sinh tháng đẻ của con trai bạn thân cho bà, để bà tính xem có phù hợp với Đồng Đồng hay không.
Tôi chỉ biết sinh nhật, không nhớ chính xác giờ sinh của thằng bé nên định tìm cách hỏi Tiết Tiêu, xác nhận lại cho chuẩn.
Tôi nhắn tin wechat cho Tiết Tiêu, sau đó đến nhà cô ấy.
8.
Sau khi Tiết Tiêu sinh con thì từ chức, ở nhà bán hàng, thỉnh thoảng cô ấy còn lên mạng, phát sóng trực tiếp gỡ rối chuyện tình cảm cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc tôi đến, cô ấy vừa kết thúc buổi livestream hôm nay.
“Đồng Đồng đã khoẻ hơn chưa?”
Tiết Tiêu vừa tháo trang sức vừa hỏi.
Tôi lắc đầu, cười khổ nói:
“Tớ sợ con bé bị lạnh nên cho nó mặc nhiều áo khoác hơn so với những bạn đồng trang lứa khác. Con bé không thể chịu kích thích, nếu chịu kích thích thì sẽ lên cơn hen.”
Tiết Tiêu thở dài nói:
“Một đứa trẻ khoẻ mạnh bao nhiêu, sao tự nhiên lại bị như vậy chứ?”
Cô ấy hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn tôi bảo:
“Hay cậu thử tìm một đại sư xem cho con bé đi? Xem có phải là do nguyên nhân khác hay không?”
Cô ấy còn cố ý nhấn mạnh chữ “khác.”
Tôi sửng sốt, tim đập “thình thịch”, do dự mấy giây mới cúi đầu xuống, uống một ngụm nước rồi nói:
“Cậu biết mà, chồng tớ không tin mấy cái này.”
Tôi không xác định được là cô ấy đang thật lòng hay cố tình muốn thử tôi.
Bây giờ tôi không dám tin ai cả.
“Chúng ta giấu anh ta, không nói cho anh ta là được mà.”
Tiết Tiêu nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vậy cậu tìm giúp tớ nhé, bây giờ tâm trạng tớ rối loạn lắm, không biết phải tìm cao nhân ở đâu cả.”
Tôi cúi đầu uống trà.
“Được thôi, để tớ tìm thử cho.”
“Đúng rồi, cậu đưa ngày sinh tháng đẻ của Đồng Đồng cho tớ, lúc tớ gặp được cao nhân thì sẽ hỏi ngài ấy luôn.”
Tôi viết sinh nhật của con gái ra giấy, đưa cho Tiết Tiêu, thản nhiên nhìn cô ấy một cái.
Tôi nhớ rõ ràng, vào ngày tôi trở dạ, cô ấy chủ động lái xe đến thăm tôi mà.
Tiết Tiêu đến nơi đúng lúc tôi sinh Đồng Đồng, hơn nữa cô ấy là người thứ hai nhìn thấy Đồng Đồng khi đó, sao lại không biết ngày sinh tháng đẻ của Đồng Đổng được chứ?
Lúc cô ấy sinh con là vào đúng dịp năm mới, khi đó cả nhà tôi về quê, sau khi nghe tin tôi gấp gáp trở về, về đến nơi thì đã qua ba ngày rồi. Vậy nên tôi không biết rõ giờ con trai cô ấy sinh.
“Đông Đông sinh vào đầu năm nên bát tự mạnh, không giống Đồng Đồng sinh vào cuối năm nên bát tự yếu.”
Tôi thuận miệng nói một câu.
“Hả, không phải thế đâu, là do thằng nhóc thối này nóng vội nên mới ra đời sớm hơn ngày dự sinh nửa tháng, khiến cho tớ trở tay không kịp. Nó còn khiến tớ đau hai ngày hai đêm, đến giữa trưa ngày thứ ba mới chịu ra ngoài nữa. Nào có giống Đồng Đồng biết thương mẹ, đến bệnh viện chưa đến nửa ngày đã chào đời đâu.”