Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 169



Suy nghĩ một chút, khả năng lại giống như không nhiều, t trước tới giờ La Văn Anh luôn phân biệt rõ ràng giữa tư và công, lại giấu thân phận rất tốt, hẳn là sẽ không chủ động công khai.

 

Cô cười cười, giữ kín như bưng.

 

"Chuẩn bị phí bịt miệng đi thôi."

 

"Bịt miệng của ai?"

 

La Văn Anh mở cửa phòng làm việc ra.

 

"Quá trình Lão đại tự mình ‘xuống biển’ tôi cùng Tiểu Chu đều thấy rõ, tự giải quyết cho tốt."

 

Cô rời đi như một làn khói.

 

Khóe môi Minh Tranh bất giác nâng lên, nếu như La Văn Anh có thể ra tay, dĩ nhiên là tốt nhất.

 

Tạ Hồng ăn mặc tỉ mỉ sau đó lại đến khách sạn, tiến vào phòng mới phát hiện người đến là La Văn Anh, cô ta tức giận ngồi xuống.

 

"Là vì chuyện vay? Tôi đã nói rồi, nếu ở trong phạm vi chức trách của tôi, tôi cũng có thể giúp."

 

"Trưởng phòng Tạ, tôi tự thấy tài liệu nên chuẩn bị tôi đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề xin ngài hãy nói ra."

 

"Hừ, đó là cô tự nhận."

 

Tạ Hồng khinh thường.

 

Sắc mặt La Văn Anh hơi trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, nhất định kinh nghiệm thương trường này không ai có được.

 

Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng đi vào.

 

"Xin hỏi vẫn là theo tiêu chuẩn lần trước

 

"Không cần."

 

La Văn Anh cầm túi bên cạnh lên.

 

"Cho một bình trà xanh, thuận tiện đóng cửa dùm."

 

Vẻ mặt Tạ Hồng không nhịn được.

 

"Nếu như vậy, lần sau để Minh tổng tìm tôi."

 

"Thân thể Minh tổng không tốt lắm, đang nằm viện."

 

"A, làm sao lại như vậy?"

 

"Phản ứng buồn nôn."

 

". . . . . ."

 

Tạ Hồng dừng một chút, phản ứng trong nháy mắt.

 

"Cô…"

 

"Thật sự, hai ngày nay hắn ăn phải đồ hư…"

 

La Văn Anh hời hợt bâng quơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Trưởng phòng Tạ, chúng ta nói chuyện chính đi thôi."

 

"Tôi với cô không có gì để nói."

 

Cái bóng đứng lên bao phủ nửa đầu vai La Văn Anh, La Văn Anh không nóng vội, tiếp tục nói.

 

"Trưởng phòng Tạ có thể ở đây cũng là có không ít quan hệ chứ? Có thể ngồi vững vàng chỗ ngồi này không dễ dàng, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, hai ngày trước tôi cùng cha nói tới, đúng lúc, ông và chủ tịch ngân hàng được cho là có chút gi

 

"Cha cô là?"

 

La Văn Anh nói tên.

 

Tạ Hồng đứng lên lại ngồi xuống trở lại.

 

"Thì ra là cô chính là thiên kim tiểu thư La gia bị Minh Tranh từ hôn."

 

"Nhưng bây giờ tôi còn phải dựa vào hắn để kiếm cơm, hiểu không?"

 

Tạ Hồng nhìn gương mặt không chút xao động của La Văn Anh , không thấy được cô hy vọng nôn nóng.

 

"Cô muốn thế nào?"

 

"Trưởng phòng Tạ, bình tĩnh mà xem xét hết tài liệu đầy đủ của Hào Khôn đi?"

 

"A"

 

Tạ Hồng cười lạnh.

 

"Cô muốn sử dụng mối quan hệ của cha cô? Nghe danh tiếng Eve đã lâu, vốn cho rằng cô là dựa vào thực lực của chính mình mới đi tới được hôm nay, không ngờ. . . . . ."

 

"Trưởng phòng Tạ chớ tâng bốc tôi như vậy, có câu ngạn ngữ nói thật hay, ‘gặp thần sát thần, gặp phật sát phật’. Nếu Hào Khôn không bị người cố ý gây khó khăn, chuyện hai kỳ vay này sớm đã giải quyết xong. Nếu đã có người lạm dụng chức quyền, tôi không cần uổng phí mối quan hệ trong tay tôi, để lại cũng lãng phí."

 

Giọng nói La Văn Anh đều lợi hại đâu vào đấy, cô lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra.

 

"Theo bộ dạng này của cô cùng Minh tổng mà bị người khác nhìn thấy, cô có miệng dài lên tới đỉnh đầu cũng không nói rõ được chứ?"

 

Tạ Hồng liếc nhìn, sắc mặt chợt thay đổi.

 

"Cô lại có thể ngấm ngầm làm vậy sau lưng tôi?"

 

"Chúng ta có chuyện làm trao đổi tốt nhất, Trưởng phòng Tạ, Hào Khôn không đáng giá để cô tốn tâm tư, lại càng không đáng giá để cô mất đi tương lai của mình."

 

Nhân viên phục vụ bưng nước trà đi vào, vừa gặp La Văn Anh mở cửa muốn đi ra ngoài.

 

"Để đó đi, tôi đi thanh toán tiền trước."

 

Cô đi trên hành lang giữa ánh đèn sáng, bức tranh trừu tượng hai bên phác họa chân dung lạnh lùng. La Văn Anh có được hôm nay cũng không phải bởi vì liên quan đến thân phận tiểu thư La gia, khiến cho bản lĩnh không ai biết, quan trọng là tự mình cũng không muốn xem, đám người Tạ Hồng này ở trong mắt cô không khác nào tôm tép nhãi nhép chưa đủ để lo lắng, muốn đối phó, hai ba câu nói là có thể nghẹn c.h.ế.t họ.

 

La Văn Anh đưa tay che mặt, bất giác khẽ nhếch miệng, cô ở nhà rất im lặng, vợ chồng La gia vẫn sợ lúc làm việc cô bị người khác coi thường, nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, nói không chừng mắt kiếng cũng có thể rớt xuống.

 

Sau khi Phó Nhiễm báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh tham gia điều tra chuyện này.

 

Không tới hai ngày, xe của cô dừng ở bãi đậu xe, liền bắt được một người đàn ông trẻ đang ra tay một lần nữa, cảnh sát điều tra lấy khẩu cung thì cho thấy mấy lần bánh xe bị ghim lần trước đều là do một người làm.

 

Lý do nói ra rất bình thường, nói nhìn thấy Phó Nhiễm còn trẻ tuổi mà đã mua được xe Audi. Hắn là Tiểu Bạch Lĩnh ở văn phòng bên cạnh, nhưng không phải là người địa phương, tiền lương một tháng dùng cho sinh hoạt không dư lại được bao nhiêu. Áp lực công việc cộng thêm trong lòng thấy bất công, nên hắn mới ghim bánh xe để trút giận.