La Văn Anh giải quyết chuyện hai kỳ vay xong, Minh Tranh cho người tổ chức một lễ ăn mừng nhỏ cho cô, tiền thưởng năm đó tăng thêm gấp đôi.
Hàn Tuyển nói tin tức này cho Minh Thành Hữu, hắn cũng không nhìn ra trên mặt người đàn ông này có chút nào giật mình hay không vui, thần sắc hắn rõ ràng, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hào Khôn chuẩn bị tốt tài liệu, lại nói đồng thời cũng vay xong, chỉ bằng Tạ Hồng lại có thể ép được hai kỳ sao? Tôi chỉ là muốn xem khả năng của Eve một chút, cô ta vì Minh Tranh mà dùng đến mối quan hệ trong nhà, điều này khiến cho tôi có chút giật mình."
"Eve trong lúc này, cũng không kém so với bất kỳ người đàn ông nào."
Minh Thành Hữu có chút hứng thú nhìn chằm chằm ra bức tường thủy tinh bên ngoài, số lần hắn và La Văn Anh gặp mặt không nhiều lắm, ấn tượng duy nhất cũng là khắc sâu nhất chính là lúc cô kéo cánh tay Minh Tranh. Phỏng đoán cô nhiều lắm là chỉ có thể coi là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, nào có thể nghĩ rằng cô có thể bộc lộ tài năng cạnh tranh trên thương trường cá lớn nuốt cá bé này?
Thường thì Vưu Dữu sẽ gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, hai năm qua cô bình phục rất tốt, qua một loạt tất cả lớn nhỏ phẫu thuật cắt bỏ vết sẹo và chờ cấy da, Phó Nhiễm biết cô phải chịu đau khổ rất lớn, nhất là ở tuổi của cô rất khó gắng gượng vượt qua. Sau đó cô đến Quảng Châu tiếp tục điều trị, đổi lại là hoàn cảnh cũng tốt, chú thím mời bác sĩ tâm lý cho cô. Khoảng nửa tháng sau, cả nhà phải trở về thị trấn Nghênh An.
Năm đó một vụ án huyên náo ồn ào, hôm nay không biết được đặt ở góc nào, tấm hình trên web cũng đã bị gỡ bỏ.
Nhưng Phó Nhiễm sẽ không quên, cái gai kia Minh Thành Hữu cho cô vẫn còn cắm ở trong lòng đến nay, cũng không bất động, cứ nhúc nhích là toàn thân đau nhức.
Cô tìm chỗ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ chạm khắc Đảo Cà Phê, trong lòng bất đắc dĩ, ‘gặp sao hay vậy’.
Phạm Nhàn cũng là thật lòng lo lắng cho cô, mới có thể giới thiệu đối tượng cho cô không yên.
Hôm nay Phó Nhiễm biết người muốn gặp, cô cùng hắn còn nhảy qua một điệu nhảy, sau lại chủ động trò chuyện trong tiệc rượu nhà hắn, Phạm Nhàn cũng cảm thấy d điều kiện của Cố Diệp Thừa cũng không tệ, ngoại trừ gia thế không bằng Phó gia.
Nhưng sau chuyện hôn ước của Phó Nhiễm vỡ lở ra, Phó gia cũng không so đo nhiều như vậy.
Phó Nhiễm không tập trung đi tới một phòng trang nhã, vẻn vẹn cách một bức rèm che, cô đưa ánh mắt tìm kiếm, thế nhưng lại thấy Minh Thành Hữu ngồi ở cửa sổ.
Phó Nhiễm dừng chân theo bản năng, chăm chú nhìn kỹ, cũng không phải là hắn sao?
Cô xoay người rời đi.
"Phó Nhiễm!"
Đầu bên kia, Cố Diệp Thừa tinh mắt thấy cô, đứng lên gọi.
Phó Nhiễm không thể không xoay người, Minh Thành Hữu bởi vì Cố Diệp Thừa kêu như vậy mà khẽ ngẩng đầu lên, con mắt như ngọc lưu ly sáng chói nhuộm một lớp đen sẫm tráng lệ, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không kịp nhìn kỹ, Minh Thành Hữu chẳng hề chú ý, hắn kịp thời thu hồi tầm mắt.
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút cũng thấy, cô không cần phải tránh hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Diệp Thừa đứng dậy kéo chiếc ghế ra cho cô, cô gọi ly Cappuccino cùng bánh ngọt hương vị việt quất.
"Thật xin lỗi, đã tới chậm."
Khoảng cách giữa hai chỗ ngồi rất gần, cách có mỗi bức rèm che, cô nhìn thấy rõ cô gái ngồi cùng một hướng với cô đúng là La Văn Anh.
"Không sao, tôi cũng mới đến không được bao lâu, gần đây phòng làm việc bận không?"
"Tạm được."
Trên căn bản là không nhận được hoạt động bên ngoài, Cố Diệp Thừa nói mấy câu với cô, phát hiện Phó Nhiễm chỉ lo khuấy ly cà phê trong tay.
"Sao vậy?"
"Không có việc gì."
Hắn nhận ra là Phó Nhiễm không mấy nhiệt tình.
"Phó Nhiễm, tôi biết rõ là còn quá sớm để nói chuyện kết hôn với cô, nhưng xã hội này còn có bao nhiêu tình yêu được coi trọng đây? Lúc tôi lớn hơn cô vài tuổi, mấy năm nay vì một mình tạo dựng công ty ngay cả bạn gái cũng chưa nghĩ tới. Hiện tại cũng nên là lúc lập gia đình rồi, chúng ta cũng đều không còn trẻ nữa, nếu như tôi có thể bảo đảm sẽ đối xử tốt với cô, cô có bằng lòng thử sống cùng tôi hay không?"
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Cố Diệp Thừa cũng không nhiều tuổi lắm, vậy mà lại không tin vào tình yêu, cô có chút sợ, có thể một ngày nào đó cô cũngsẽ không quan tâm đến hay không, cái gì mà tình yêu chứ, hai người sống qua ngày là được.
Cuộc sống kia tuyệt đối là một bi kịch.
La Văn Anh nghe được lời nói của người đàn ông này, kìm nén để không quay đầu lại nhìn.
Minh Thành Hữu đang cùng thư ký Nghê bên cạnh đang mải miết nói gì đó, ánh mắt thư ký Nghê xuyên qua bức rèm nhìn Phó Nhiễm, khóe miệng hơi cong lên.
"Ngay cả tình yêu cũng không có, anh sẽ dùng cái gì để bảo đảm là sẽ tốt với tôi?"
"Trách nhiệm."
Phó Nhiễm không còn hào hứng để nói tiếp.
"Anh nói một chút đi, gần đây công việc thuận lợi không?"
Bên kia, Minh Thành Hữu xé túi đường ra đặt vào tay La Văn Anh.