Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 168



Trên người vẫn nước mưa lạnh thấu xương như cũ, lòng bàn chân cóng đến mức đỏ lên tê cứng, cô run rẩy vặn thêm nước nóng, lạnh trong cơ thể lại thua kém trong lòng. Hắn an nhiên ngồi ở trong ghế lái, lạnh lùng quay đầu lại nhìn, đ.â.m vào cô thương tích đầy mình.

 

Phó Nhiễm thấy đáy mắt đau nhức, cô lấy khăn lông từ trên mặt xuống.

 

"Không sao, người xa lạ mà thôi."

 

Một người xa lạ sẽ không đưa tay, cho nên không cần vì thế mà cảm thấy quá khổ sở.

 

Cô mặc áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng mở máy sưởi, toàn thân rét lạnh cuối cùng cũng tan hết, vừa lúc Phạm Nhàn đi vào.

 

"Tiểu Nhiễm, ta và cha con trở về sao không thấy xe của con?"

 

"Ôi, bị hỏng ngang đường, để công ty xe tải 4S kéo đi sửa chửa."

 

Phó Nhiễm rót ly nước rễ bản lam, cô cũng không muốn huyên náo như lần trước nữa.

 

"Tại sao lại hỏng, lúc trước bánh xe luôn bị ghim, sao không báo cảnh sát?"

 

"Báo."

 

Mũi Phó Nhiễm có chút khó chịu, suy nghĩ một chút cũng thấy, Minh Thành Hữu sẽ không còn làm ra chuyện đến mức như vậy nữa.

 

"Thời gian cũng không sớm, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai khiến tài xế đưa con đến phòng làm việc."

 

Phạm Nhàn nhìn Phó Nhiễm lên giường, kéo chăn lại giúp cô, lúc này mới tắt đèn ra khỏi phòng.

 

Phó Nhiễm nhớ tới có chuyện muốn nói với Phạm Nhàn, cô đeo dép cùng đi ra ngoài, mở cửa thấy Phạm Nhàn đang nghe điện thoại, bà vừa đi về phía trước vừa nói chuyện cùng đầu điện thoại bên kia.

 

Phó Nhiễm loáng thoáng nghe được.

 

"Tiểu Nhiễm ở nhà, có chuyện gì sao. . . . . ."

 

Lời nói này, cô cũng không coi là quan trọng. Phó Nhiễm đóng cửa lại trở về phòng.

 

Vưu Ứng Nhụy mặc áo lông mỏng ngồi ở ghế mây bên cạnh hồ bơi, cô khẽ nhón chân, đợi chờ cũng là thói quen, trong tay cầm chiếc điện thoại di động màu đen, lúc hắn đi ra ngoài, bất kể là đi đâu cô đều sẽ không gọi điện thoại cho hắn.

 

Hắn nói trong n.g.ự.c hắn không có gì, thật ra thì trống rỗng cũng tốt, hắn sẽ giả bộ không cho người phụ nữ khác tiến vào.

 

Ngoài hoa viên truyền đến tiếng còi, cô khép chặt áo choàng lại đứng dậy, đi qua một lối nhỏ bên trong vườn đứng ở chỗ cũ chờ Minh Thành Hữu tới.

 

Người đàn ông mặc áo khoác ngoài Armani bằng vải nỉ mỏng, hắn đến cạnh Vưu Ứng Nhụy nắm chặt vai cô.

 

"Tại sao lại không ngủ?"

 

"Anh không trở lại em không yên lòng."

 

Cô không nói rõ, cũng sẽ không hỏi, thật ra thì Minh Thành Hữu biết rõ suy nghĩ trong lòng cô.

 

Trên người hắn còn lưu lại mùi vị rượu hạng sang của Mê Tính, Vưu Ứng Nhụy như trút được gánh nặng trong lòng, mặt không khỏi giãn ra.

 

"Biết anh là vì sao đi ra ngoài không?"

 

Trong lòng cô như nặng trĩu một lân nữa, lắc đầu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Không biết."

 

"Mấy ngày nữa em phải đi Italy xếp lớp đại học XX, thời gian bên kia bất đồng cùng bên này."

 

Minh Thành Hữu đem hộp quà trong tay đưa cho Vưu Ứng Nhụy, hắn lấy bên trong ra một hộp màu đỏ, sau khi mở ra là một đồ trang sức phiên bản số lượng có hạn.

 

Minh Thành Hữu vén ống tay áo Vưu Ứng Nhụy lên, đeo lên giúp cô.

 

Cảm giác lạnh như băng làm cô tỉnh táo, chỉ cần hắn muốn thật tốt với một người, nhất định là cô có niềm hạnh phúc lớn nhất. Lúc ở trên bàn ăn Huống Tử nói ra chuyện đó thì cô đã cho là Minh Thành Hữu đi ra ngoài là vì Phó Nhiễm

 

Vưu Ứng Nhụy nhón chân lên hôn lên mặt hắn.

 

"Thành Hữu, cám ơn anh."

 

Hai kỳ vay của Hào Khôn lại mãi không có động tĩnh.

 

Mỗi bữa cơm mời Tạ Hồng cũng không có gì thay đổi, mỗi lần gặp cô ta lại muốn tự Minh Tranh ra mặt.

 

La Văn Anh đi vào phòng làm việc đưa tài liệu, không nghĩ là Minh Tranh không có ở đây, cô vừa đem tập tài liệu để trên bàn làm việc.

 

Cửa phía sau bị đẩy ra, La Văn Anh xoay người nhìn lại, cô cũng chưa từng gặp bộ dạng này của Minh Tranh, hắn phiền não nới lỏng cà vạt, ném chìa khóa xe cùng điện thoại di động trong tay về phía bàn làm việc.

 

Không cần hỏi cũng biết, người nào đó lại bán rẻ nhan sắc.

 

Tay cô chạm nhẹ lên mũi.

 

"Trưởng phòng Tạ là đối tác lớn, tiếp đãi ăn uống thật tốt, việc này không phải là lúc trước anh dạy cho chúng tôi sao?"

 

"Eve."

 

Tâm tình của hắn kém đến cực điểm.

 

"Có biện pháp khác để vay được hay không? Hoặc là tìm ngân hàng khác."

 

"Anh ở đây nói đùa sao?"

 

La Văn Anh cười khoanh hai tay trước ngực, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung dựa vào bàn làm việc.

 

"Nếu như có biện pháp khác còn phải cần anh mặc áo giáp ra trận sao?"

 

Minh Tranh phiền não thả người vào trong ghế.

 

"Đi ra ngoài đi, để anh giảm nhiệt."

 

La Văn Anh đứng dậy, cầm tài liệu đặt trước mặt hắn lên.

 

"Phần tài liệu này rất quan trọng, anh mau xem một chút."

 

Cô đi ra ngoài hai bước, lại xoay người, như cười như không mở miệng.

 

"Lão đại, nếu như tôi giúp anh xóa bỏ chướng ngại vật này, có cho tôi tiền thưởng không?"

 

Ánh mắt Minh Tranh đang khép chặt liền mở ra.

 

"Em muốn vận dụng quan hệ của cha em?"