Minh Tranh là người làm ăn há có thể không hiểu, hắn dùng cách lui một bước, một cách vô hình sẽ để cho Minh Thành Hữu đánh cược toàn bộ của cải vào đó, Phó Nhiễm thật hoài nghi đầu óc Minh Thành Hữu có phải cháy hỏng rồi hay không?
"Biết chứ, có nghĩa là rất nhiều tiền."
"Biết mà anh còn đánh cuộc
Căn bản là Phó Nhiễm không nhìn thấy bóng người trong sàn nhảy.
"Chẳng lẽ em có biện pháp? Dù sao là miệng nói một chút, em nghĩ ghi sổ sách hay sao?"
Minh Thành Hữu ra vẻ rõ ràng rất khinh thường, Phó Nhiễm không trả lời được, cô bị nhìn rất khinh bỉ.
Cô chỉ là không biết nguyên nhân Minh Thành Hữu làm như vậy, chẳng lẽ hắn đến bước đường cùng mới liều lĩnh như vậy?
"Phó Nhiễm, sau khi trở về em sống vui vẻ sao?"
Phó Nhiễm dựa lưng vào tường.
"Tại sao hỏi như vậy?"
Hai người giống như bị cách ly ở một không gian khác, bên trong vũ khúc đầy cảm xúc hoàn toàn không liên quan tới cái vòng luẩn quẩn này. Thân thể cao to của Minh Thành Hữu dựa vào một cánh tay Phó Nhiễm.
"Thuận miệng hỏi một chút."
Đến cuối vũ khúc, trong nháy mắt tiếng vỗ tay reo hò bao phủ tâm tư Phó Nhiễm, cô nhìn thấy bạn nhảy của Minh Tranh khoác tay hắn đến.
"Xấu hổ."
Minh Thành Hữu vỗ tay.
"Không hổ danh là người khiêu vũ chuyên nghiệp."
So với Phó Nhiễm, từ đầu tới cuối hắn lại luôn thoải mái.
Tiết tấu đầu giống như mây trôi nước chảy, mắt Minh Thành Hữu sáng như đuốc, trong khi Phó Nhiễm lo lắng đến toàn thân cứng đờ thì hắn thừa dịp âm nhạc tiến tới bên tai cô nói giọng nói tà mị
"Lễ phục này không thích hợp em, n.g.ự.c có vẻ nhỏ."
Cô giận dữ trừng mắt.
"Câm miệng."
Quả nhiên hắn nghe lời im miệng lại, bạn gái nhảy của Minh Tranh ngồi trở lại bên cạnh Huống Tử, vẻ mặt chuyên chú nhìn về sàn nhảy.
Không thể không nói, khi người đàn ông này nhảy thì động tác giống như bước chân, cũng là giơ tay nhấc chân, theo xu hướng giàu tình cảm, động tác xoay tròn hông dứt khoát.
Trước khi hắn đi vào sàn nhảy đã cởi bỏ Tây phục trên người, hiện chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc ở cổ áo tuột ra, ống tay áo kéo lên tới khuỷu tay. Làn váy Phó Nhiễm chuyển động, tua rua nâng lên chuyển động liên tục.
Đột nhiên cô không hề thấy lo lắng nữa, khiêu vũ cũng cần linh cảm, chẳng lẽ cô cũng muốn buông thả, muốn sống mơ màng trong không gian mê hoặc này sao?
Hai người phối hợp như vậy, thật không thể chê vào đâu được.
Giống như hắn sinh ra là để cho cô, cô vì hắn mà đến.
Phó Nhiễm ngẫu hứng làm một động tác xoay tròn khó, cô cố gắng hết sức, chưa bao giờ cố gắng như hôm nay.
Minh Thành Hữu thấy bước chân cô chợt trẹo xuống, hắn vươn cánh tay ra ôm cô vào trong ngực.
Bọn họ miễn cưỡng kết thúc.
Mạnh mẽ quyết đấu, không được phép qua loa nửa phút chớ nói chi là sơ suất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiễm cố gắng nhịn đau đứng thẳng người lên, cô nhìn đôi giày nhảy khó tin, lúc này không có người khác cố ý buông tay, cô tự nhận sẽ không phạm sai lầm dù là nhỏ nhất, nhưng chuyện mới vừa xảy ra lại nên giải thích thế nào đây?
Bàn tay Minh Thành Hữu ôm chặt eo cô buông ra.
Phó Nhiễm ngậm ngùi.
"Thật xin lỗi."
"Em không có việc gì là tốt rồi."
Minh Tranh vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó tiếng vỗ tay nối thành tràng dài.
Minh Thành Hữu cũng dứt khoát.
"Chúng tôi thua, ngày mai anh cho luật sư tới Y Vân Thủ Phủ, tôi sẽ chuyển 5% cổ phần của Hào Khôn cho anh."
Mặc dù Phó Nhiễm có chuẩn bị nhưng vẫn rất kinh ngạc.
"Các người đùa thật hay sao?"
Minh Tranh cười kéo cô tới bên cạnh.
"Chưa từng nghe qua nguyện thua cuộc sao? Nếu tôi thua tôi cũng làm như vậy."
"Tam Thiếu."
Huống Tử lại tới kêu.
"Còn tiếp tục chơi sao? 100 vạn, cậu không nên bỏ qua."
Minh Thành Hữu đi tới tìm Tây phục đặt ở trên ghế sa lon.
"Không, tôi còn có việc bận."
"Cũng đúng, thua nữa sẽ không đến mức ký sổ chứ?"
Khô người nào nói ra câu như vậy.
Phó Nhiễm không muốn tiếp tục ở nơi này, cô chạy về phòng thay quần áo, lúc đi ra xách theo giày nhảy của mình trong tay. Cô tìm một vòng không nhìn thấy bóng dáng của Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu, đi ra cửa phòng nhảy gặp được người hướng dẫn nhảy đã đưa cho cô giày nhảy.
"Đợi tôi theo xe trở về phòng làm việc cất mấy thứ, giầy để tôi giúp cô mang về."
Phó Nhiễm không nghi ngờ gì, tiện tay đưa tới.
Cô vội vàng tiến vào thang máy.
Người phụ nữ cầm giầy lên, ngắm nhìn gót giày bên phải, cô xác định sau khi Phó Nhiễm đi xa, tiện tay đem giầy ném vào trong thùng rác, hôm sau cùng lắm là nói một tiếng thật xin lỗi, quên cầm theo.
Phó Nhiễm đi tới tầng dưới cùng, từ xa đã thấy Minh Thành Hữu cùng Minh Tranh đứng ở cửa ra vào.
Ánh mắt Minh Tranh hăm hở, khó kìm được nụ cười.
"Tôi đã nhắc cậu rồi, nhưng cậu lại cứ muốn đánh cuộc, Tiểu Nhiễm làm sao có thể thật lòng giúp cậu? Cậu thua một ván này có phải thật là đáng tiếc hay không?"
Vẻ mặt Minh Thành Hữu không chút nào gợn sóng.
"Ít ra cô ấy đang giúp tôi là thật."
"Nhưng sau cùng lại có một sai lầm như vậy?"
"Anh muốn nói gì?"
Minh Thành Hữu mơ hồ phát hiện ra, nhưng hoài nghi trong lòng vẫn không đủ để d.a.o động hắn.
Minh Tranh cũng không nói rõ
"Tôi cũng không muốn đuổi g.i.ế.c tận cùng như vậy, tôi mong đợi một ngày nào đó công ty của cậu có thể có chỗ đứng của mình."