Bước chân Phó Nhiễm chầm chậm đi tới, Minh Thành Hữu nghe được động tĩnh, chằm chằm nhìn Phó Nhiễm đang chậm rãi đi tới, trong ánh mắt vô cùng phức tạp, màu đen thâm thúy làm cho người ta không có chỗ trốn chạy.
Hắn đứng dậy rời đi.
"Hai người nói gì đó?"
Cô đứng ở bên tay phải Minh Tranh.
"Anh đưa em trở về."
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm đuôi xe của Minh Thành Hữu lao ra ngoài nhanh như bay.
"Tôi lại làm chuyện làm cho chính mình khó xử."
"Người trong sạch đương nhiên sẽ trong sạch, anh biết rõ là em không phải vì anh mà cố ý sai lầm. Đây chỉ là trò chơi, Tiểu Nhiễm, chớ để trong lòng."
Minh Tranh nhìn theo tầm mắt của cô, một đôi mắt xa vời như ánh sao, hắn có được thứ hắn muốn, hoàn toàn đuổi được Lý Vận Linh cùng Minh Thành Hữu ra khỏi Hào Khôn!
Minh Thành Hữu cũng không lái xe về nhà, hắn lượn một vòng chẳng có mục đích sau đó lại không tự chủ đi tới trước cửa Phó gia, hắn bí mật dừng xe khuất bóng dưới một tán cây cổ thụ , sau đó không lâu, quả nhiên là thấy Minh Tranh đưa Phó Nhiễm trở về.
Hai người ngồi ở trong xe, Phó Nhiễm nhìn chăm chú về phía cần gạt nước không ngừng vỗ, trời mưa cũng không lớn, nhưng hai bên cửa sổ tầm mắt đã mịt mù không nhìn rõ, không khí trong xe ấm áp làm người ta lưu luyến.
"Tôi về
"Không mời anh vào ngồi một lúc sao?"
Cô nhận ra là hôm nay tâm tình của Minh Tranh rất tốt, thật ra thì không cần phải nhìn, ngay cả người mù cũng có thể biết.
"Không, cha mẹ tôi đều ở nhà, đỡ làm cho bọn họ gặng hỏi."
Cô có tâm tư riêng của cô, không muốn để cho Minh Tranh xông vào thế giới riêng của mình một lần nữa.
"Được rồi."
Ngón tay Minh Tranh gõ nhẹ lên tay lái.
"Anh đưa em đến cửa."
"Không cần, bên ngoài trời đang mưa, đỡ phải thêm một người nữa bị ướt."
Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, cô đắn đo một lát, lại ngồi trở lại ghế lái phụ, mặt nghiêm túc chân thành nói.
"Có chuyện tôi phải nói rõ ràng với anh, tôi gặp sai lầm cũng không phải là do tôi cố ý."
Minh Tranh buồn cười gật đầu.
"Anh biết rõ."
Cô mím chặt môi, còn muốn nhắc lại lần nữa, chỉ là lời nói đến khóe miệng lại có cảm giác dư thừa, người mà cô nên giải thích không nên là Minh Tranh.
Thôi.
Phó Nhiễm đẩy cửa ra xuống xe.
"Trở về đi, ngủ ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mặt đường có một lớp mưa bi ướt nhẹp, đèn ở trước cửa Phó gia chiếu sáng có thể thấy rõ hạt mưa tí tách, rõ ràng là mưa nhỏ, từng hạt lại có vẻ rất vội vàng.
Cô nghe tiếng đóng sầm cửa xe phía sau, mới xoay người, lại đụng vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
"Anh?"
Câu nói kế tiếp bị nuốt trở về, Phó Nhiễm sợ hãi trợn tròn mắt, Minh Tranh nâng mặt cô lên sau đó đổi sang giữ chặt eo Phó Nhiễm, ra sức ôm cô vào trong lòng, nụ hôn của hắn tràn đầy khao khát, lần đầu tiên thân mật này đến muộn bao nhiêu năm?
Trong lúc bọn họ nồng nhiệt ôm hôn nhau, từ góc độ của Minh thành Hữu nhìn lại, có thể nhìn thấy hai người như một.
Phó Nhiễm ngây ngốc chưa kịp đẩy ra.
Điếu thuốc trong tay Minh Thành Hữu cháy tới ngón tay, thế nhưng hắn lại cầm tàn thuốc dập tắt trong lòng bàn tay.
Huynh đệ tương tàn vẫn không làm hắn mảy may quan tâm , quật cường như cô, biết rõ Minh Tranh có vị hôn thê vẫn muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, đây chẳng lẽ là câu yêu trong miệng cô sao?
Lý Vận Linh nói hắn nhìn không rõ, ngay cả chú Vương cũng nói người mà Phó Nhiễm hướng tới là Minh Tranh
Thế nhưng hắn lại cảm thấy, có thể cùng cô khiêu vũ một điệu cũng đủ rồi.
Hắn tin tưởng tính tình Phó Nhiễm bướng bỉnh, khi yêu sẽ điên cuồng bỏ qua tất cả mọi thứ, giống như hắn.
Minh Tranh khẽ cắn khóe miệng Phó Nhiễm, vẫn chưa thỏa mãn lui ra.
"Tiểu Nhiễm, cám ơn em."
Minh Thành Hữu lái xe, gió thổi đưa lời nói của Minh Tranh vào trong tai hắn, thực tế tàn khốc như vậy, ba chữ cám ơn em đã đủ cho hắn một đòn trí mạng
Không phải là hắn không biết Minh Tranh chèn ép hắn khắp nơi, một khi nắm chặt cổ phần trong tay không buông, tất nhiên Minh Tranh sẽ không bỏ qua, hắn chỉ có thể ‘hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn’ mới có thể làm Minh Tranh không còn cảnh giác với hắn.
Hắn chắp tay nhường cho cũng là mượn tay Phó Nhiễm, cũng coi như là tác thành thứ mà cô nói là yêu.
Hận thù đ.â.m sâu vào tận trong lòng, như bị người khác xé trái tim ra, làm hắn m.á.u chảy dầm dề trực tiếp lấy đi trái tim của hắn, không có thuốc hóa giải, thương chính hắn sau này nửa đêm tỉnh giấc mơ cũng sẽ giữ chặt tim.
Hắn còn có tim sao?
Minh Thành Hữu dựa vào thành ghế cười lạnh, hắn nghoảnh mặt làm ngơ nhìn bọn họ thân mật, lại chỉ có thể một mình ở trong góc l.i.ế.m láp vết thương.
Mu bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái hằn lên gân xanh như có thể nứt ra, hắn phát động động cơ, xe màu đen đi mất.
Phó Nhiễm đẩy lồng n.g.ự.c Minh Tranh ra.
"Ca ca, đừng như vậy."
Cô nghe thấy tiếng xe hơi gầm rú, ngẩng đầu đang muốn nhìn kỹ thì đã sớm không thấy bóng dáng xe đâu.
Bước chân Minh Tranh nhẹ nhàng đi lên lầu, đi vào phòng ngủ thấy La Văn Anh còn chưa ngủ, hắn tiện tay đem áo khoác ném tới hướng ghế sa lon, tháo cà vạt ra.
La Văn Anh ngẩng đầu lên.
"Đã trở lại."
"Ừ."
Hắn đi tới trước giường, La Văn Anh bỏ sách trong tay ra, mũi cô rất nhạy cảm, có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Minh Tranh. Lúc đầu hắn ngồi đưa về phía cô, tâm tình giống như không tệ, lại xoay người lại.